Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 59: Nhóm nhỏ làm kẹo mạch nha thủ công,...

Chương trước
Chương sau
Vì thế khuấy gạo nếp cùng hỗn hợp lúa mạch non với nhau, lại thêm chút nước, làm gạo nếp được khuấy đều cũng biến thành trạng thái sền sệt,đậy nắp lại và dùng một chiếc chăn nhỏ bọc lại, đem phơi ngoài nắng cho lên men từ sáu đến sáu giờ tám giờ là có thể tiến hành bước tiếp theo.

Một đám nhỏ trợn to mắt nhìn Tiêu Liêu trộn gạo nếp và lúa mạch với nước rồi trộn đều, sau đón liền có mùi thơm bay ra, làm cho bọn nó vô thức nuốt một ngụm nước miếng sau đó đậy lại đem phơi nắng.

Giai đoạn đầu của việc làm kẹo mạch nha đã hoàn thành, chỉ chờ sau khi lên men xong sau rồi nấu, hiện tại thì để cho nó yên lặng lên men.

Sau đó cậu xoay người thấy bọn nhỏ đang gắt gao nhìn vào nồi mạch nha đời đầu, hơi mỉm cười nói: “Được rồi, đã làm xong, lên men cần thời gian rất lâu, anh nghĩ là khi chạng vạng lúc cha mẹ đến đón các em, các em có chắc là muốn đứng dưới nắng to như vậy nhìn tới lúc đó không?”

Tiêu Liêu hơi nghiêng đầu nhướng mày, thoạt nhìn có chút nghịch ngợm.

Nghe vậy những tiểu gia hỏa vây quanh chậu nhìn chằm chằm đều hậm hực thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ hơi mất mát.

“Cơm ngon không ngại chờ, gấp cái gì, đi,còn một hồi mới nấu cơm, chúng ta về nhà nghỉ ngơi một lát đi.” Tiêu Liêu dẫn đầu đi vào phòng, đứng ngoài cửa vẫy tay với bọn nó.

Bọn trẻ vừa bước vào phòng đã ngồi xuống ghế đẩu, nằm nhoài tựa vào mặt bàn lành lạnh, thở dài thườn thượt, mang cảm giác hơi lơ đãng.

Thấy vậy Tiêu Liêu nhịn không được nở nụ cười, “Ôi,còn nhỏ như vậy mà đã học người lớn ra vẻ thâm trầm vậy, thở dài làm gì?”

“Không có, chỉ là, Tiêu ca ca, cái kia khi nào mới xong đây.” Tiểu hổ ghé lên trên bàn, khuôn mặt nhỏ đầy thịt đều bị nặn biến hình, lúc nói chuyện đầu nhỏ còn lắc qua lắc lại.

“Không phải anh đã nói rồi sao, ít nhất phải chờ tới chạng vạng, bằng không chưa lên men xong thì không làm được kẹo mạch nha ăn ngon, như vậy nỗ lực cả buổi sáng của chúng ta không phải uổng phí rồi sao?” Tiêu Liêu cúi người tới gần Thái Thái, “Nếu kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Thái Thái sẽ không thương tâm sao?”

Thái Thái nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu, “Sẽ.”

“Nếu sẽ thương tâm, vậy chúng ta liền chậm rãi chờ nó lên men xong, được không?”

“Dạ.”

“Các bạn nhỏ, các em cảm thấy cảm giác chờ đợi như thế nào?”

“Không tốt.”

“Không thích.”

“Em không thích chờ đợi.”

“Đúng, không thể không đợi sao?”

Hài tử có mặt đều bày tỏ cái nhìn đối với chờ đợi, đều không ngoại lệ nào, không một ai thích chờ đợi.

Xem ra cần để bọn nó học cái gì gọi là “Sự hài lòng bị trì hoãn”.

Đây là sự rèn luyện rất có ý nghĩa trong giáo dục trẻ em, cũng là điều kiện tất yếu nhằm khắc phục khó khăn trước mắt mà phấn đấu vì lợi ích lâu dài, đồng thời là một phần để cá nhân phát triển hoàn thành nhiệm vụ, cân đối các mối quan hệ giữa các người với người, thành công thích ứng trong xã hội.

Michelle, giáo sư tâm lý học tại Đại học Stanford ở nước M, đã thực hiện một thí nghiệm nổi tiếng mang tên trì hoãn sự hài lòng đối với trẻ nhỏ, thí nghiệm này không chỉ vô hại mà còn có ý nghĩa to lớn.

“Tuy chờ đợi tuy rằng khổ, nhưng nó sẽ mang đến thành quả ngọt ngào. Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Lên men không đủ thì không làm được kẹo mạch nha mỹ vị, chẳng lẽ các em đều không muốn nếm thử kẹo mạch nha được làm từ lúa mạch non mà tự mình nhổ lên, xé nát sao?” Tiêu Liêu bắt đầu dẫn đường để bọn nó học được chữ-chờ đợi.

“Muốn!” Bọn nhỏ đồng thanh đáp.

“Muốn đúng không, vậy —— chúng ta chờ nha?” Tiêu Liêu dò hỏi bọn nó.

“Được.”

“Thật ra, quá trình chúng ta chờ đợi, cũng là quá trình mà nó thăng hoa, nó trải qua thời gian lên men, bên trong sẽ chậm rãi lột xác, tựa như các em vậy, hai ba năm trước bé xíu như vậy, giống như hài tử của Kiều Kiều ca ca vậy, nho nhỏ mềm mại, còn không đi đường được, vậy mà hiện tại thì sao? So sánh mình với hài tử của Kiều Kiều ca ca có khác biệt gì không?” Tiêu Liêu chỉ đứa nhỏ còn đang gặm tay.

“Có! Rất khác nhau!” Tiểu ưng giơ tay cao cao, “Em cao hơn nó!”

Bạn nhỏ Tuấn Lộ cũng nói theo: “Em đi nhanh hơn em ấy, em ấy vẫn chưa đi được.”

“Nhãi con nhà ta đi được, chỉ là hiện tại còn đi chưa vững.” Kiều Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu, Tuấn Tuấn nghe xong cũng sửa lời nói lại.

“Vậy, em lớn tuổi hơn, đi đường ổn định hơn.”

“Em nói chuyện rõ ràng hơn em ấy.” Tiểu Miên Miên cũng trả lời.

“Cũng đúng, con trai ta bây giờ không nói được, chỉ có thể ngao ngao, haizz, chỉ có cha nó mới hiểu được, hừ.” Kiều Kiều không vui, Kiều Kiều tức giận rồi.

Tiêu Liêu nhịn cười, nói với bọn trẻ: “Vậy các em có nghĩ rằng trước đây mình cũng giống như vậy không? Tại sao bây giờ lại khác với em ấy nhiều như vậy?”

Các bạn nhỏ đều ngửa đầu tự hỏi một lát, sau đó đều yên lặng lắc đầu.

Tiêu Liêu thấy chỉ cười cười, ôn hòa nói: “Là do thời gian.”

Cậu vừa đi vừa nói: “Chỉ có trải qua thời gian lắng đọng, các ngươi mới có thể từ nhỏ như vậy, trưởng thành lớn lên như bây giờ, mới đầu cũng không thể nói, cũng không đi bộ, biến thành như hôm nay có thể nói có thể cười, có thể chạy có thể nhảy, chẳng lẽ các em đều lớn lên trong một đêm sao?”

“Dạ dạ.” Nhóm nhỏ lắc đầu, “Không phải.”

“Em nhớ rõ trước kia lúc không thể đi, đều là được ôm, em, thời điểm em đi được đều chậm hơn người khác, mụ mụ nói cho em biết.” Tiểu Thất vừa nói chuyện, vừa lắc lư cẳng chân.

“Những thú nhân nhỏ sau này đều sẽ lớn lên cường tráng uy vũ giống như Cụ ca ca của các em, tiểu giống cái cùng tiểu Á Chủng cũng sẽ lớn lên đáng yêu như Kiều Kiều ca ca, nhưng này cũng không phải trong một khoảng thời gian ngắn là thực hiện được, cha mẹ các em phải đợi các em lớn lên, các em cũng phải chờ chính mình lớn lên, mỗi người đều phải chờ, cái này không gấp được, các bạn nhỏ biết không?”

“Dạ.” Mọi người đều ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy kẹo mạch nha chúng ta làm thì sao?” Tiêu Liêu đặt câu hỏi.

“Cũng không thể gấp, phải đợi.” Tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi, nhúc nhích lỗ tai nói trước.

Lời nói của cậu được tất cả bạn nhỏ nhất trí tán thành, những cái đầu nhỏ của chúng lắc lư trên bàn.

“Vậy chúng ta an tâm chờ kẹo mạch nha lên men từ từ được không?”

“Được!”

Tiêu Liêu rất vừa lòng, bắt đầu từ sự kiên nhẫn trước, chờ kẹo mạch nha làm xong lại làm thực nghiệm “Sự hài lòng bị trì hoãn”, về sau cho dù một vài người trong bọn nó không học được kiên nhẫn lâu dài, cũng có thể lại nhẫn nhịn làm được nhiều chuyện có ích.

“Vậy từ giờ trở đi, chúng ta quên chuyện chờ đợi kẹo mạch nha đã, chúng ta, đổi một đề tài khác.”

“Đổi đề tài gì a?” Húc Nhi chớp chớp mắt, bím tóc cao lay động, cực kỳ đáng yêu.

“Đổi một đề tài về lao động.” Tiêu Liêu đi đến bên cạnh nó, không nhịn được vuốt mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu nó.

“Buổi sáng thời điểm nhổ lúa mạch non, các em có mệt không?”

“Một chút, hơi mệt một chút.”

“Nóng không?” Tiêu Liêu lại hỏi.

“Nóng!”

“Mặt trời thật lớn!”

“Chiếu xuống làm em nóng quá, đôi mắt cũng sắp không mở ra được.”

Về đề tài này, đám nhỏ giống như cái nồi bị nổ tung, ríu rít thảo luận.

“Nó chiếu đến cánh tay ta đều nóng, không thoải mái, ngươi nhìn nè.” Tiểu hổ chỉ vào cánh tay không có dấu vết gì của mình, cứng rắn lôi kéo thỏ con xem.

“Lúc ấy, lúc ấy đôi mắt ta cứ như vậy, đều không mở ra được.” Tịch Tịch ép đôi mắt lại thành một kẽ hở, diễn tả với tiểu Miên Miên ngồi bên cạnh.

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy, đôi mắt ta cũng không mở được, Miên Miên ngươi nhìn xem, như vậy nè.” Tiểu sư tử cũng hướng tới bạn nhỏ Miên Miên đáng yêu, biến đôi mắt vốn dĩ không lớn bao nhiêu của mình thành một cái dây nhỏ.

Làm Miên Miên không nhịn được bật cười, sau đó nhanh chóng quay đầu sửa sang lại biểu tình, làm bộ như mình không nhìn thấy.

Đối với bọn nhỏ thảo luận sôi nổi, đúng là điều Tiêu Liêu muốn, cậu cao giọng nói: “Các bạn nhỏ có nghĩ đến không, chúng ta chỉ đi ở bên ngoài trong chốc lát, nhổ một chút lúa mạch non đã cảm thấy thật nóng, thật vất vả, vậy cha mẹ em thì sao? Bọn họ thường xuyên ở bên ngoài, không phải đi săn chính là trồng trọt làm cỏ, một lần chính là cả buổi sáng, thậm chí một ngày, vừa khát vừa mệt mỏi cũng không ai biết, về đến nhà còn phải làm việc nhà, nấu cơm cho các em ăn, tắm rửa cho các em, lại cùng chơi với các em, bọn họ có mệt hay không?”

Tiêu Liêu càng nói những hài tử cúi đầu càng thấp, tiểu giống cái cùng tiểu Á Chủng nhạy cảm đôi mắt thậm chí đều hơi hồng hồng, tuy rằng trong “Tam sơn thực nghiệm” chứng minh vào thời kỳ con nhỏ đang coi mình là trung tâm đi nhận thức thế giới, nói thẳng ra là chính là “Lấy mình làm trung tâm”, nhưng này cũng không có nghĩa là những lời này của Tiêu Liêu bọn nó không hiểu gì cả.

Trái lại, bởi vì buổi sáng Tiêu Liêu dẫn bọn nó đi trải nghiệm sinh hoạt, đứng dưới ánh nắng buổi sáng nhổ lúa mạch non, cảm nhận được kia một chút gian khổ nhỏ, mà ngay từ đầu Tiêu Liêu đã thông qua cuộc thảo luận của chính bọn nó để phóng đại về điểm này, vừa vặn có tính chất đặc thù của thời kỳ tuổi này, bọn nó đều đem cảm giác của mình đặt vào người khác, cũng đều đã biết khó khăn của người khác.

Cho nên, hài tử hiểu chuyện chính là được dạy từ như vậy.

“Mụ mụ, thật vất vả……” Tiểu hươu sao biểu tình đau lòng, đôi mắt rủ xuống, hơi bĩu môi.

“Đúng vậy, các gia trưởng đều không dễ dàng, chúng ta đều là đứa trẻ lớn, về sau chúng ta phải trở nên hiểu chuyện một chút, ba ba mụ mụ cho các em ăn ngon, đối xử tốt với các em, lúc chơi cùng bọn họ nhớ đừng quên nói ngài vất vả, cảm ơn, hoặc là đi giúp bọn họ làm một vài việc nhỏ trong khả năng của mình, cho dù chỉ là ôm bọn họ một cái, một cái moah moah tình yêu, cứ như vậy ——Moah!”

Tiêu Liêu kéo Cụ qua, ôm cái đầu báo kia, hung hăng thơm một chút trên trán.

Nhìn vẻ mặt bừng tỉnh của đám nhỏ, Tiêu Liêu cũng mặc kệ giờ phút này Cụ cùng Kiều Kiều biểu tình là cái gì, dù sao lúc Cụ ở trong lòng cậu chính là một cái công cụ hình báo mà thôi, không ảnh hưởng chút nào đến cậu giao lưu cùng bọn nhỏ, ừ, chính là vậy.

Kế tiếp giống như bình thường cùng nhau nấu cơm, ăn cơm, ngủ, chơi đùa, học đạo lý học tri thức, đợi ánh chiều tà nhiễm hồng chân trời, thời điểm gia trưởng nên tới để đón con trẻ, Tiêu Liêu mang một đám nhãi con đi vào phòng bếp —— buổi chiều cậu bưng đồ lên trên bệ bếp tiếp tục lên men.

Cởi chăn nhỏ bọc lại ra, nhấc nắp lên, lúc này trong chậu đã thành hình giống như rượu gạo đã ủ xong, chỉ là màu sắc hơi xanh, mùi vị cũng có chút thơm ngọt như cỏ xanh.

Cho vào một cái chậu khác có lót gạc mịn, nhờ Cụ hỗ trợ vắt sạch nước, sau đó đổ nước cốt vào nồi đang nấu, Kiều Kiều dùng đuốc châm cho lửa cháy nhiều hơn, khuôn mặt đều bị nóng đỏ, nước cốt trong nồi cũng nhanh chóng sôi lên.

Tiêu Liêu liên tục dũng muỗng khuấy trong nồi, đợi khi nó sôi đến mức xuất hiện nhiều bọt nhỏ, lại bảo Kiều Kiều giảm lửa một chút.

Sau đó cậu và Cụ mỗi người bế một hài tử lên để cho chúng dùng muỗng khuấy trong nồi một lúc, này làm cho các bạn nhỏ đều vô cùng sung sướng vui vẻ, chờ tất cả hài tử đều thử qua, Tiêu Liêu còn để Kiều Kiều cùng Cụ đều cầm muỗng trộn lẫn một lát.

Lúc này nước cốt trong nồi đã cô đặc lại thành dạng sền sệt có thể dính vào muỗng, liền bảo Kiều Kiều ngừng châm lửa, cậu nhanh chóng bỏ kẹo mạch nha vào cái bình đã chuẩn bị tốt.

Kẹo mạch nha để nguội đã chuyển thành màu hổ phách trong suốt long lanh, thoạt nhìn rất giống mật ong, lại có mang mùi hương đặc trưng của mình,một hũ lớn đầy ắp nhìn đã thấy thích mắt, đám nhỏ đã dán chặt mắt trên bình, bọn nó đã ngửi được mùi hương ngọt ngào kia.
Chương trước
Chương sau