Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 53: Nhà trẻ hoàn thành

Chương trước
Chương sau
Tiêu Liêu bên này bởi vì đã đồng ý dạy dỗ thêm càng nhiều hài tử học tập, cho nên cũng không dám để bọn Thái Thái khác biệt quá lớn với những người khác, vì thế liền đem bọn Thái Thái cùng mấy bé gái giúp ba người Húc Nhi học bổ túc, còn thường xuyên mang những đứa nhỏ đến nơi xây nhà, quan sát các thú nhân đang vất vả ra sức, dạy bọn chúng về lòng biết ơn.

Đa số những thú nhân trong đó trùng hợp lại là người quen xa gần của bọn nhỏ, bọn nó thấy mọi người vất vả mồ hôi ướt đẫm dưới ánh nắng chói chang, tự nhiên cảm thấy đau lòng, sau lưng lại có Tiêu Liêu khuyến khích đưa ra chủ ý cho các bạn nhỏ, như là vào lúc bọn họ nghỉ ngơi hỗ trợ thêm trà, rót nước, lau mồ hôi, lại ngẫu nhiên biểu diễn viết một ít chữ số đếm gì đó, tạo thêm chút niềm vui.

Mấy đứa nhỏ đều đã ra sức cảm ơn bọn họ đến vậy, những thú nhân kia đương nhiên cũng được khích lệ, vừa thấy đến những hài tử cả người đều tràn trề sức lực, càng ngày càng ra sức làm việc, mãi đến khi thấy được ánh mắt sùng bái của bọn nó, lại càng kích thích thần kinh bọn họ, dẫn tới hiệu suất công việc cũng được đề cao thật nhiều.

Đống đồ lặt vặt dư lại Tiêu Liêu cũng không bỏ phí, những món đồ chơi bọn cậu cần dùng, bàn ghế, giường gì đó cũng chia cho cậu làm một phần, không cho cậu làm hết là sợ cậu ôm quá nhiều việc không lo liệu xuể.

Tiêu Liêu mang theo đám nhỏ, cẩn thận nhìn bọn hắn làm cách nào dùng một cái rìu một cái đục đã chế tạo được đồ đạc, hiểu một chút thời gian bỏ ra để làm ra được một món đồ, còn phải để bọn nhỏ trong tình huống bảo đảm an toàn, thử độ khó của việc chặt gỗ bào gỗ một chút, mục đích chủ yếu là để đám nhỏ biết quý trọng mấy thứ kia, tôn trọng thành quả lao động của người làm ra, thuận tiện cũng kéo dài tuổi thọ của các vật được sử dụng.

Tuy rằng thế giới này không cơ giới hoá, không có nhiều công cụ hiện đại nhanh và tiện cùng với các khái niệm kĩ thuật tiên tiến như vậy, nhưng mà! Người ta có hai loại hình thái thú nhân, hình thú có lực chống chọi lớn phối hợp với hình người có nhiều kỹ xảo linh hoạt, hơn nữa người làm việc đều là người hi vọng hài tử nhà mình sớm có nơi dùng, thú nhân nào cũng đều dốc sức, mà những việc đơn giản như lắp đặt cũng không khó nên hiệu suất công việc của bọn họ cực cao.

Một ngày làm nền đất, hai ngày xây tường cao, ba ngày sửa nóc nhà, bốn ngày rào sân, ngày thứ năm xếp kệ bếp cùng thu dọn sạch sẽ sân nhà, ngày thứ sáu hong khô đồ đạc, việc nào nên làm đều đã làm xong, ngày thứ bảy Tiêu Liêu liền cùng mọi người sắp xếp tốt những vật dụng được làm xong, đồ chơi nên để trong sân cũng được lắp đặt, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thoả.

Sáng sớm hôm sau, một đám người đứng trước tòa nhà mới xây, người nên tới đều đến không thiếu một ai, còn có rất nhiều người đi theo xem náo nhiệt.

Dưới sự hướng dẫn của tộc trưởng Thành Man, một đám người mênh mông cùng đi vào trong sân nhà nơi có tấm gỗ khắc “nhà trẻ” tham quan.

Xích đu, cầu trượt, bập bênh, hố cát nhỏ mới tinh được đặt trong sân chờ sử dụng, một gian phòng bày bàn lớn cùng rất nhiều ghế nhỏ giống nhau như đúc; một phòng kế bên xây một cái kháng* bằng đá lớn rỗng ruột, là Tiêu Liêu cố ý yêu cầu tìm cục đá để xây; một gian một nửa là phòng bếp, một nửa là nhà ăn không có gì đẹp; một gian cuối cùng bày trí giống như bên ngoài nhưng lại có những món đồ chơi với thể tích thu nhỏ, còn có một ít đồ chơi nhỏ được vơ vét về, đây là để cho đám nhỏ có nơi thỏa sức chơi đùa cho dù bên ngoài trời có nắng gắt hay mưa rơi.

* Kháng: (Giường lò) Hay còn được gọi tắt là kháng, do người Hán phát mình ra để sưởi ấm khi ngủ, được sử dụng nhiều ở phía Bắc Trung Quốc.

Những người đi tham quan đều tấm tắc ngạc nhiên, còn có một vài bạn nhỏ đã bắt đầu đi quanh chơi thử các món đồ chơi, khiến cho ngôi nhà mới xây này thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.

Chờ đến khi mọi người đều xem xong, Thành Man liền tập hợp các thú nhân xếp hàng ngay ngắn trong sân, mặt các thú nhân đều ngơ ngác, không biết có chuyện gì, mãi đến khi Tiêu Liêu dẫn một đám nhóc con xuất hiện trước mặt họ, đặc biệt là Tiêu Liêu còn ôm một đám bó hoa nhỏ, bọn họ mới mơ hồ đoán được chút ít.

Sau đó Tiêu Liêu để nhóc con đem hoa nhỏ trong rổ thúc lần lượt đưa cho những thú nhân kia, bảo đảm mỗi người đều có, cuối cùng vào lúc Thành Man tộc trưởng đang vui mừng nhìn qua từng thú nhân cao lớn được các bé con phân phát hoa nhỏ, chính hắn cũng đột nhiên được nhét một bó vào tay, còn là một bó lớn hơn so với mọi người.

Hắn cầm bó hoa Tiêu Liêu đưa cho, kinh ngạc hỏi: “Ta cũng có sao?”

“Đó là tất nhiên, ngài cũng là công thần mà.” Tiêu Liêu cười tủm tỉm nói.

Thấy những thú nhân nhận được hoa đều đang tò mò nghiên cứu, đứng vô cùng quy củ, Tiêu Liêu kéo Thành Man tộc trưởng đến trước mặt bọn họ, chiếm vị trí trung tâm, lại lôi kéo bé con lui về sau một chút, lớn tiếng nói: “Cảm ơn tộc trưởng cùng các vị đã góp công xây dựng nên nhà trẻ, tôi cùng tất cả học sinh của nhà trẻ tại đây, cùng tỏ lòng biết ơn với mọi người! Cảm ơn các ngươi!”

Nói xong Tiêu Liêu liền cúi đầu một cái thật sâu với bọn họ, nhóm nhỏ sau lưng cậu cũng cũng học theo ra sức cúi người, có nhóc khom lưng quá sâu còn suýt chút nữa ngã lăn ra, lảo đảo một chút, làm cho mọi người cười vang đầy thiện ý, nhóc con kia cũng đỏ mặt ngây ngô cười hì hì theo, chính là bạn nhỏ Thái Thái kháu khỉnh bụ bẫm.

Bị làm loạn một hồi, các thú nhân vốn dĩ không biết làm sao cũng thả lỏng, đúng là mấy ngày nay bọn họ không ngừng nghỉ hỗ trợ xây dựng nhà trẻ này, họ nắm chặt những bông hoa trong tay, lòng cảm động lại hưng phấn, vội vàng đỡ đám nhóc con dậy, mấy người lớn vây quanh một đứa nhỏ vừa xoa đầu vừa khen, bộ dáng như muốn sủng hài tử lên tận trời.

Thành Man cũng đi tới bên cạnh Tiêu Liêu, xúc động nói: “Đúng là con có nhiều cách, cứ như vậy, chính ta cũng cảm thấy mấy ngày trước bỏ công làm việc rất đáng giá, trong lòng đặc biệt thoải mái.”

“Này cũng đâu có gì nhiều ạ, đều là thật lòng thật dạ, bọn họ vất vả làm nhiều như vậy, điều những người chúng ta có thể làm cũng chỉ là bày tỏ lòng biết ơn với bọn họ.” Tiêu Liêu chỉ chỉ hoa trên tay hắn, cười nói: “Ngay cả hoa nhỏ này đều là buổi sáng cháu nhờ Cụ mang ra đất hoang bên ngoài bộ lạc hái một chút hoa dại, vô cùng đơn giản, cũng chỉ có chút tấm lòng này.”

“Cháu có phần tâm ý này đã là tốt, tóm lại nhớ đến những người đóng góp, bọn họ tuy rằng cơ bản đều mang tư tâm, nhưng đúng thật cũng bỏ ra rất nhiều công sức, việc cũng được hoàn thành tốt đẹp.”

Thành Man gật đầu, chỉ vào phòng bếp rộng rãi, hỏi: “Cháu định nấu cơm cho bọn nhỏ sao?”

“Dạ, buổi sáng cùng tối có thể để bọn nhỏ ăn ở nhà, nhưng nếu giữa trưa trở về ăn, ăn xong lại đến đây, vậy thì không tiện lắm, mấy đứa còn nhỏ, một mình đi tới đi lui cũng không an toàn, nhưng mà các người lớn cũng có công việc của riêng mình, giữa trưa e là cũng không có thời gian, cháu định nấu thêm mấy phần cơm, trẻ con ăn cũng không nhiều lắm, lại có Kiều Kiều giúp đỡ cũng đủ rồi.”

Tiêu Liêu nói xong lại chỉ vào gian phòng lớn đã được bố trí giường xong.

“Hôm nay trời nóng, ngày cũng dài, cho dù bọn nhỏ có tinh lực tràn đầy đến đâu, tới buổi chiều cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy buồn ngủ, cho nên cháu còn định để bọn nhỏ cơm nước xong sẽ ngủ lại một lát trong phòng kia, để tránh buổi chiều không có tinh thần, chơi không tốt, học cũng không xong làm chậm trễ thời gian.”

“Còn có, tuy bên ngoài không gian lớn, cũng tự do, nhưng ngài xem thời tiết như vậy, con nít chơi nhiều dưới ánh nắng, mồ hôi chảy ra, tốn nhiều sức lực, rất dễ bị cảm nắng: Mùa đông cũng vậy, ngoài trời giá rét, nhóm nhóc con nếu chơi đến nghiện rồi lại cảm thấy nóng, cởi giày cùng quần áo ra, lại bị gió lạnh như vậy thổi một hồi, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh sinh bệnh; cho dù không chơi đùa dưới trời đông giá rét hay trong ngày hè oi bức, vậy thì cũng không thể tránh khỏi vài lúc có trời mưa sấm chớp, ở trong phòng nước mưa không thấm vào được thì có thể chơi đùa, còn tránh được bị nước mưa làm mắc bệnh.”

Tiêu Liêu lại chỉ vào gian phòng chuyên dùng để bày trí đồ chơi, nói năng rành mạch lại có đạo lý, kỳ thật việc này cậu sớm đã giải thích qua, cho nên thật sự nói lại trước mặt lãnh đạo cũng không phải chuyện gì khó khăn, ngược lại sẽ càng làm cho người ta khắc sâu nhận thức về chỗ tốt của nơi này.

“Quả nhiên để cháu làm việc này là đúng, vậy mà có thể nghĩ chu đáo đến thế.” Thành Man xúc động nói: “Thật là hâm mộ những hài tử này, nếu lúc ta còn nhỏ có người có thể chịu cẩn thận suy nghĩ vì hài tử như vậy, nói không chừng cũng không cần phải mệt mỏi trải qua đoạn thời gian sau cùng kia đến vậy, haizz.”

Quá mệt mỏi? Đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Liêu vô cùng tò mò đối với lời Thành Man nói.

Nhìn thấy biểu tình của Tiêu Liêu, Thành Man hơi mỉm cười, làm như chuyện cười kể lại thời điểm ban đầu hắn trở thành người được đề cử làm tộc trưởng, trải qua những lần học tập cùng khảo nghiệm kia, Tiêu Liêu càng nghe càng đồng tình thêm bội phục.

Đồng tình bọn họ đã lớn tuổi mới bắt đầu được dạy văn hóa, muốn trong khoảng thời gian ngắn bị một giáo viên cứng ngắc chỉ biết dạy dỗ như nhồi thức ăn cho vịt, giáo hội người ta từ nhỏ đã đi học mấy năm mới có thể nắm được kiến thức căn bản, còn phải gặp lão tộc trưởng để kiểm tra, kiểm tra không qua phải học lại lần nữa, chậc chậc chậc, thật đáng thương.

Bội phục chính là vị này có thể dựa vào phương thức như vậy mà thành công trổ hết tài năng, bởi vậy có thể thấy được, nhất định là một vị anh tài trên đường đua, nếu chính mình cũng gặp phải chuyện như vậy, Tiêu Liêu dám khẳng định cậu sẽ không làm được, bởi vì cậu căn bản không phải người có đầu óc đặc biệt linh hoạt gì, nếu đi con đường như vậy chắc chắn trước mắt đều là màu đen, làm gì cũng không xong.

Hơn nữa cậu còn nghe được cha Cụ, Để năm đó vậy mà cũng là một trong những người xuất sắc được đề cử, nếu không phải vì chăm sóc Lan Loan tình cờ được hắn cứu về, càng không thích vị tư tế dạy cơ sở văn hóa vừa khắt khe lại còn buồn tẻ vô vị kia, từ đầu đã rời khỏi cuộc đua, nếu không lấy sự thông minh cùng sức mạnh của hắn, không chừng vị trí tộc trưởng chính là vật trong tay.

Nghe Thành Man khen thời còn trẻ Để thúc lợi hại đến nào, Tiêu Liêu đột nhiên sinh ra loại cảm giác vinh quang cùng tự hào không thể hiểu được.

“Phương pháp như vậy đúng thật là có rất nhiều lỗ hổng, vì vậy cũng bỏ lỡ rất nhiều nhân tài, nhưng mà cũng không phải không có chỗ tốt, tuy rằng phạm vi tuyển người sẽ bị hẹp đi khá nhiều, nhưng trong những người được tuyển ra, không có người nào là không có bản lĩnh thật sự.”

Tiêu Liêu quay đầu giơ ngón cái với Thành Man cười nói: “Cho nên chú Thành, ngài thật lợi hại.”

Đúng vậy, nếu không chú Liễu của ngươi làm sao có thể đồng ý ở bên ta, không kể chú Liễu ngươi được nhiều người theo đuổi như vậy, chỉ cần có một người ca ca như Để đã được muôn vàn người điên cuồng theo đuổi, sức chiến đấu của Để đã xếp hàng đầu trong bộ lạc, hơn nữa thân là người được đề cử làm tộc trưởng, đầu óc hắn cũng vô cùng thông minh, ít người có thể vượt qua được hắn.

Cho nên những thú nhân có đầu óc hay vũ lực không bằng ca hắn liền không có đất diễn, đệ đệ người ta có một ca ca như vậy, cũng chướng mắt những thú nhân còn kém hơn ca ca mình, cho dù có sánh bằng, vậy thì cũng thật ngại quá, dáng dấp người này cũng không nhất định hợp khẩu vị của hắn, vẫn là không được.

Không may là Liễu Phong lúc ấy lớn lên đẹp, năng lực mạnh, là đóa hoa cao lãnh được cả bộ lạc công nhận, mặc dù yêu cầu hắn cao như vậy cũng không hề làm thú nhân hết yêu thích, ngược lại thậm chí còn cảm thấy hắn càng có mị lực.

Nếu không phải dáng người cùng khí lực hắn lớn, cái mũi linh hoạt lại nhanh nhạy, còn chịu đựng lặn lội đường xá xa xôi, mỗi lần mang Liễu Phong đi xa là có thể thu thập được rất nhiều dược liệu, hắn lại am hiểu tìm nguồn nước bên ngoài, cũng không chắc có thể được Liễu Phong ưu ái, từ từ chậm rãi chuyển thành tình yêu.

Tưởng tượng đến mình bằng bản lĩnh đem đóa hoa cao lãnh này hái về nhà nhiều năm như vậy, hắn liền kiêu ngạo không chịu nổi, bệnh cũ liền tái phát, há mồm muốn nói qua một lần chuyện mình năm đó là làm thế nào mới được người ta xem trọng, sau đó hắn lại dùng thủ đoạn gì mới bắt được người vào tay cho Tiêu Liêu.

Cũng may có người kịp thời gọi Tiêu Liêu ra ngoài, mới không để cậu bị tộc trưởng vô tình đầu độc.
Chương trước
Chương sau