Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 51: Việc thành

Chương trước
Chương sau
Hơn nữa ban đầu Để cũng là một người được bọn họ đề cử, nếu không phải trước đó tình cờ cứu được Lan Loan về cần chăm sóc, mà chính hắn cũng quá thích việc tư tế dạy học như nhồi thức ăn cho vịt, nếu không hiện tại chức tộc trưởng này là của Để.

Mà có thể làm người được đề cử cho vị trí tộc trưởng, tuy rằng Để luôn mang dáng vẻ ít nói không sợ chết, nhưng kỹ xảo thuyết phục của hắn lại đứng hàng đầu, cho dù hiện tại Lan Loan không đồng ý, chờ đến buổi tối mây chuyển sấm chớp lóe lên, tiếng sấm chớp mưa rơi, chỉ cần bên gối thổi gió một tí—— vốn đây cũng không phải là chuyện xấu gì, vậy không phải đã nắm chắc rồi sao?

Tuy rằng biết rõ Thành Man có chủ ý gì, nhưng Để vẫn đáng xấu hổ động tâm, nghĩ đến đây hắn liền hơi không vui, liếc Thành Man một cái, trầm giọng nói: “Bạn lữ Tiểu Phong, ngươi nói nhiều rồi.”

Đây là một câu uy hiếp, Thành Man hiểu được, thứ dùng để uy hiếp không nằm ở câu đằng sau, mà là hai chữ “Tiểu Phong”.

Phải biết rằng, người kia của nhà hắn chính là nhờ vào vị trước mắt này nuôi từng chút từ nhỏ đến lớn, rõ ràng không được trưởng bối cùng cha mẹ chiếu cố, dưới tình huống như vậy hắn vậy mà không để đệ đệ Á Chủng chịu một chút ủy khuất nào, cuộc sống trải qua không khác gì một gia đình yêu thương Á Chủng, có thể thấy vị đại ca này yêu thương đệ đệ Á Chủng nhà mình bao nhiêu cùng với thực lực mạnh mẽ của hắn.

Giống vậy, đệ đệ Liễu Phong thật ra cũng vô cùng tôn kính cùng kính yêu như phụ thân đối với vị huynh trưởng này, nếu mình oán hận Để vài câu trước mặt vị trong nhà, vậy thì xong rồi, mình phải biến về hình thú nằm trong sân ngủ hết mấy ngày, còn không thể mò đến các dược liệu bảo bối của người kia.

Vì thế hắn rất thức thời câm miệng, dùng ánh mắt ý bảo mình sẽ nghiêm túc nghe Để nói.

Để rất vừa lòng với sự thức thời của hắn, tiếp tục nói: “Đây là chuyện tốt, một nhà chúng ta đều đồng ý.”

Hắn nhìn Lan Loan một cái, Lan Loan nhìn thẳng hắn, gật gật đầu, “Này đối Tiểu Tiêu cùng đám hài tử kia, thậm chí là cả bộ lạc mà nói đều là chuyện rất tốt, chỉ cần Tiểu Tiêu đồng ý, ai cũng không nói được gì.”

“Theo lời chú Thành, vậy để cháu đi theo A Kiều đi, một mình cậu ấy nếu lo liệu việc này nhất định sẽ có nhiều việc làm không xuể, nếu thật sự làm không hết, chúng ta lại suy xét tìm thêm mấy người nguyện ý hỗ trợ.” Cụ nói, nghĩ thầm: Đi theo A Kiều liền không cần ra ngoài cũng không dễ bị bắt đi làm việc, lại có thể ở cùng cậu, thân là một thú nhân thành niên, hắn không tin mình còn không quản được mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đó.

“Được! Đều làm theo các ngươi nói đi.” Thành Man vung bàn tay lên, xoay người cười với Tiêu Liêu nói: “Tiểu Tiêu này, đã nói đến mức này rồi, cháu còn muốn từ chối việc này sao?”

Tiêu Liêu lắc đầu như trống bỏi, đôi mắt đỏ hồng ầng ậng nước mắt, cậu hít hít mũi, thanh âm hơi nghẹn ngào, nói: “Chu Lan, chú Để, Cụ, còn có chú Thành, mọi người đối với cháu tốt quá, cháu, cháu nhất định sẽ làm thật tốt! Nhất định không để mọi người thất vọng!”

Dứt lời cậu đứng dậy cúi người một cái thật sâu với mọi người, sau đó lau khóe mắt ướt át, khiến Lan Loan bật cười trêu chọc, “Ngươi xem đứa nhỏ này, chỉ có chút chuyện không đáng giá này vậy mà còn cảm động đến khóc, vậy nếu sau này đối tốt với ngươi thêm chút nữa, có phải ngươi liền lấy thân báo đáp không? Vậy thì tốt rồi! Đại Phong nhà ta vẫn còn độc thân đây, ha ha ha ha ha!”

Tiêu Liêu bị trêu chọc đỏ mặt, nhưng nước mắt trong mắt lại không khống chế được mà chảy ra, cậu lau vài lần cũng không hết, càng như vậy lại càng lúng túng, nước mắt chảy ra nhiều hơn, làm cậu xấu hổ đến mức không biết nên tìm cái lỗ nào chui xuống.

Vào lúc cậu đang không biết phải làm sao, bỗng nhiên bị một cái bàn tay to ấn vào trong ngực, lồng ngực kia rắn chắc lại dày rộng, phủ đầy lông thú mềm mại, bàn tay đè sau đầu cậu vừa ôn nhu mà hữu lực vuốt ve, thanh âm trầm ấm từ đỉnh đầu truyền đến, làm cậu cảm thấy mềm mại lại tê dại trong tim, lúc này Tiêu Liêu mới phát hiện thanh âm Cụ vậy mà dễ nghe đến vậy, làm người ta cảm thấy an tâm.

“Muốn khóc thì khóc đi, tôi đưa cậu về phòng, chỉ có hai người chúng ta, muốn khóc tới khi nào cũng được.” Lời này làm Tiêu Liêu vô thức mở năm ngón tay ra nắm chặt lông mao mềm mại kia, chôn mặt càng sâu vào lồng ngực rắn chắc.

Vì thế Cụ bế ngang người lên, vừa đi vừa nói chuyện với nhóm Lan Loan: “Cha, ba ba và chú Thành, cháu mang A Kiều về phòng trước.”

Mấy người vẫy tay ý bảo hắn cứ đi đi, chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng Cụ ôm người, Lan Loan mới cảm khái thở dài, tìm vị trí thoải mái ngồi trên đùi Để, dựa vào lồng ngực hắn nói: “Cũng là một đứa nhỏ đáng thương, thời điểm Đại Phong đem nó về quần áo vừa dơ vừa nhăn, trên quần toàn là chỗ rách, giày cũng bị mất một bên, tuy rằng Đại Phong mang nó từ bên ngoài hoang dã về không tránh khỏi hơi chật vật, nhưng ta cũng không ngờ có thể thảm đến như vậy, hơn nữa Đại Phong nói lúc cứu nó về áo quần đã như vậy, còn là đứa nhỏ từ nhỏ không có người thân, cô nhi được người ta nhận nuôi, vẫn luôn không biết cha mẹ ruột sinh ra mình là ai, haizz……”

Lúc trước Tiêu Liêu không giải thích được nên thẳng thắn với Cụ, cũng thuận tiện nhân lúc này tỏ ra đáng thương, yêu cầu hắn không cần nói hết tình huống chân thật của cậu cho mọi người, nói nửa thật nửa giả là được rồi, mà Cụ lại nghĩ đây là bí mật chỉ có hai người bọn họ biết cần bảo vệ tốt một chút, liền cùng Tiêu Liêu bịa ra một thân thế nửa thật nửa giả, nhưng mà những việc từng trải qua ngược lại đều là sự thật.

Thành Man cũng cảm thấy thật xúc động với mấy người này, thật là vừa khéo, khéo đến không thể lại khéo hơn, từ nhỏ phụ mẫu của hai anh em bạn lữ nhà hắn cũng ngoài ý muốn qua đời; Lan Loan cũng là người không có song thân, lưu lạc đầu đường xó chợ mà lớn lên, trùng hợp được Để cứu về; cháu ngoại Cụ này thật ra cũng không phải có quan hệ ruột thịt, là được bọn họ nhặt được, cũng không biết cha mẹ ruột là người nào; Tiêu Liêu này cũng là đứa nhỏ số khổ có cuộc sống không hạnh phúc được Cụ cứu về.

Chẳng lẽ thú nhân nhà bọn họ tìm bạn lữ, đều là phải dựa vào nhặt về sao? Cha thì nhặt về một người nuôi dưỡng, dưỡng một chút thành bạn lữ, nhi tử này cũng như vậy mang về một người, nhìn dáng vẻ này, tám chín phần mười là đi theo con đường của cha hắn. Thật đúng là “Không phải một gia đình, không bước vào cùng một nhà”*, tuyệt!

* “Không phải một gia đình, không bước vào cùng một nhà” (“不是一家人, 不进一家门”): là một câu tục ngữ, có nghĩa là những người có thể ở cùng nhau thường có tính khí, phong cách, sở thích giống nhau, nếu không thì khó đến được với nhau. (baidu)

Lại nói đến bên phía Tiêu Liêu, Cụ ôm Tiêu Liêu về phòng cũng không buông tay, cứ như vậy ôm người ngồi xếp bằng trên giường, chặt chẽ bao bọc cậu trong ngực, cũng không nói lời nào, cứ ôm người như vậy mặc cậu khóc bao nhiêu thì khóc.

Tiêu Liêu cũng là do nỗi buồn được tích cóp đến đỉnh điểm, đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ bất an cùng hồi hộp, lúc ở nhờ nhà người ta thì vô cùng dè dặt, e sợ mình làm sai cái gì sẽ bị vứt bỏ, sau đó lại sợ hãi một mình một người không thể chống đỡ nổi trong những tình huống khó khăn, còn thấp thỏm mình vừa đến không lâu đã làm hai việc.

Một nhà Cụ đối với cậu quá tốt cũng là một áp lực lớn, cậu sợ mình không trả nổi phần ân tình này, hơn nữa chuyện mấy ngày nay cũng mang đến không ít lo âu, chỉ là cậu cố gắng giấu nhẹm đi.

Hiện tại thì tốt rồi, Thành Man tới tìm cậu thương lượng làm việc này, Lan Loan, Để cùng Cụ đều không phản đối, lúc nào trong lời nói đều lộ ra quan tâm với cậu, làm trong lòng Tiêu Liêu cảm động cùng chua xót, cảm xúc bỗng nhiên bành trướng, không ức chế được liền khóc, đơn giản bất chấp tất cả tiếp thu những phần thiện ý không hề toan tính này, phóng thích cảm xúc của chính mình, cùng lắm thì sau này lấy mạng ra bù vào phần ân tình này là được.

Khóc một hồi, tâm tình Tiêu Liêu rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nặng nề tích tụ trong lòng cũng tan đi không ít, cậu dần dần ngừng khóc, nước mắt rõ ràng ngưng dần, chỉ là lâu lâu còn không khống chế được khụt khịt một cái, khóc hơi mệt liền dựa vào trong ngực Cụ nghỉ ngơi một chút.

“Có thoải mái hơn chút nào không?” Cụ thấy Tiêu Liêu bình ổn tâm tình, quan tâm hỏi.

“Ừ, khá hơn nhiều.” Tiêu Liêu dụi dụi mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Thanh âm rõ ràng mang theo giọng mũi cùng khóc nức nở làm Cụ vô cùng đau lòng, trên mặt báo lộ ra biểu tình thương tiếc, vươn móng vuốt lông xù xù lớn lau nước mắt cho cậu.

Tiêu Liêu tùy ý con đại miêu trước mắt này lau nước mắt cho cậu, bỗng nhiên thấy trước ngực Cụ bị mình khóc ướt thành một nhúm lại một nhúm lông mao, mặt trên còn dính nước mũi của cậu, nhất thời da mặt đỏ bừng, vừa nấc vừa nói: “Xin, xin lỗi, làm a, làm anh, lông anh, lông lông, làm dơ, tôi……”

“Không có sao, rửa sạch là được, cậu không có việc gì mới là điều quan trọng nhất.”

“Tôi, tôi không có việc gì, cảm ơn, cảm ơn, anh, Cụ, còn có, còn có chú Lan, cùng, chú Để.” Tiêu Liêu nói chuyện giật giật từng chữ, nhưng rõ ràng đã không còn khóc, chỉ là bị một chút ảnh hưởng của việc khóc lúc trước.

Chuyện này của Thành Man xem như thành công, liền định nhanh về quyết định một chút chi tiết, an bài tốt người đi chuẩn bị, hắn đoán được Tiêu Liêu có thể sẽ bởi vì khóc trước mặt mọi người mà ngượng ngùng khi gặp mình, cho nên khi Cụ mang theo một đám lông vừa rửa sạch hỗn độn ướt nhẹp trước ngực xuất hiện trước mặt bọn họ thuật lại những gì Tiêu Liêu nói cũng không kinh ngạc chút nào.

Một gian phòng bếp, một gian phòng học, một gian đồ chơi, một gian phòng nghỉ, trước tiên xây một cái nhà bốn căn xoay quanh một cái sân, chi tiết nhỏ còn lại về sau cậu lại thương lượng cùng Thành Man, Thành Man vừa nghe, trong lòng có đã có sắp xếp liền trở về.

Biết đứa nhỏ Tiêu Liêu này da mặt mỏng, Lan Loan cũng không đi tìm cậu, lôi kéo Để nói một tiếng với Cụ liền ra ngoài.

Cụ ngược lại ở nhà không đi ra ngoài, vừa nãy hắn đã nói với Thành Man tộc trưởng xong, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.

Trì hoãn trong chốc lát như vậy, mấy tiểu tử nên đi học kia cùng tay sai Kiều Kiều đều được người trong nhà đưa tới, không gặp Tiêu Liêu, chỉ nghe thấy giọng cậu có hơi lạ từ trong phòng kêu Cụ mang bọn họ đi đến căn nhà kia chờ trước, một lát sau cậu sẽ tới.

Nhóm tiểu gia hỏa bị lừa gạt đi, chỉ là Kiều Kiều lại cảm thấy hơi không thích hợp, lấy cớ ôm hài tử chạy vào phòng của Tiêu Liêu, vừa vào liền thấy cậu đang dùng vải bố thấm nước lạnh đắp mắt, rõ ràng là bộ dáng sau khi bị người ta khi dễ liền khóc lớn một trận!

Làm cậu ta tức đến hít một hơi lạnh, đầu choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, bước nhanh qua đoạt lấy khăn lông ướt trên tay cậu, nhìn đôi mắt hồng hồng kia, nổi giận đùng đùng hỏi: “Sao lại thế này? Ai làm!”

Tiêu Liêu bị câu hỏi của cậu ấy làm sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, vừa lúc Cụ từ ngoài cửa bước vào.

“A Kiều, tôi để mấy đứa nhỏ tự chơi trước——”

Sau đó trong lúc Tiêu Liêu không để ý, Kiều Kiều đang xúc động liền chạy tới trước mặt Cụ, lớn tiếng chất vấn: “Nói! Có phải ngươi khi dễ Tiểu Tiêu không!? Cái tên khốn kiếp này ta nhìn lầm ngươi!”

Dứt lời liền dùng một chân hung hăng đá lên đùi Cụ, tuy rằng với chút sức lực nhỏ kia căn bản không làm Cụ thấy đau, nhưng hắn rõ ràng là bị câu hỏi của Kiều Kiều làm choáng váng.

Cậu ta nói cái gì? Hắn khi dễ ai?

Tiêu Liêu vội vàng chạy tới giữ chặt cái người đang bởi vì Cụ không đáp lời mà càng điên tiết hơn, Kiều Kiều còn đang muốn đá hắn một cái nữa đã bị cậu túm lại.

“Ngươi kéo ta……” Vừa định hỏi Tiêu Liêu vì sao kéo cậu, liền nghe Tiêu Liêu giải thích.

“Ngươi hiểu lầm rồi! Cụ không có khi dễ ta! Ta cùng không phải bị hắn khi dễ nên mới khóc, không có ai khi dễ ta, ta không phải vì hắn mà khóc, chuyện ta khóc không liên quan đến hắn, hắn không có khi dễ ta!”

“A? Không phải bởi vì hắn khi dễ ngươi sao?”

“Không phải!”

“Thật sự không phải sao?”

“Thật sự không phải!”

Sau đó Kiều Kiều cũng biết mình hiểu lầm rồi, ngậm miệng nhìn đôi mắt hồng hồng của Tiêu Liêu, lại nhìn biểu tình vô tội của Cụ, cúi đầu không biết nên nói gì, vậy mà còn chưa từ bỏ ý định hỏi lại.

“Thật sự không phải bởi vì Cụ khi dễ ngươi sao?”
Chương trước
Chương sau