Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 114

Chương trước
Chương sau
Ba Ba Mạc Tỏa quay mặt ra chỗ khác, tránh không nhìn Dạ Huân Thiên, cô sợ mình sẽ mềm lòng rồi nói:

“Ta không đi cùng ngươi đâu, ta muốn sống một cuộc sống bình thường.”

Cô chợt nhớ về thời điểm mới rời khỏi hắn, thực tình cô cũng đâu có ngu, trước khi đi đã gom hết tiền bạc của cải của mình để có một cuộc sống thoải mái chút, không lo cơm ăn áo mặc.

Tính là tính đi đến vùng quê nghèo chút, tuy thức vật có chút khan hiếm nhưng giá cả lại thấp. Cô có thể dùng cái tay nải đựng đầy vàng bạc châu báu này trở thành người giàu nhất ở đó.

Nào ngờ đi đứng thế nào đến vùng lũ này, nghe nói ở đây nghèo khổ, có điều nghèo khổ thế nào mà tên quan chi huyện lại có phủ đệ to tướng, nhìn chẳng khác nào cung vua, hơn nữa cũng không phải là thiếu lương thực, họ còn xây cả một kho lương thực lớn cơ mà, thế vậy nhưng người dân vẫn không được chút nào, toàn được phát cho gạo thối gạo mốc.

Nhìn cảnh này cô thật không cầm lòng, tuy nói ở hành tinh cũ cô cũng không phải là người tốt đẹp gì, thậm chí có thể nói là phần tử xấu xa, một người xấu chính hiệu không pha tạp chất.

Nhưng từ khi nhập vào thân xác Mộc Thanh Nhi, cụ thể là khi cô ấy chết, lúc đó cô ấy đã gửi gắm cơ thể này cho cô rồi, lí lòng nào cô lại dùng thân xác này tiếp tục làm mấy điều xấu.

Vậy cho nên cô dùng toàn bộ của cải mình mang đi vốn để xây nhà dựng một quán nhỏ buôn bán kiếm sống qua ngày, nay đổ dồn vào mua lương thực, cùng Thường Kỵ giúp đỡ phân phát cho những người dân ở đây. Còn mình thì mở một cửa hàng bánh nướng trong huyện. Coi như giống như cách người dân địa cầu hay nói, tích đức cho Mộc Thanh Nhi sớm ngày siêu thoát đi.

Nay cuộc sống cứ thế trôi qua như vậy, cô cũng làm quen được rồi, vậy mà Dạ Huân Thiên lại xuất hiện muốn cô trở về ư, sao lại có thể chứ, cô trở về thì những người dân này sẽ ra sao, họ sẽ chết dần chết mòn mất.

Ba Ba Mạc Tỏa nhìn cô bé hiểu chuyện ban nãy, thật đáng thương, không biết tương lai con bé sẽ như thế nào, hoặc là cứ mãi lưu lạc như vầy, hoặc là sẽ chết bờ chết bụi ở đâu đó y như mẹ của mình.

Dạ Huân Thiên nghe thấy cô không muốn trở về cùng mình, trong lòng xen lẫn nỗi thất vọng cùng bực tức, cô sao cứ khiến hắn phải trằn trọc nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy, hắn một bậc đế vương phải xuống nước mong cô trở về nhưng cô lại mặc kệ lòng tự tôn của hắn từ chối hắn.



“Tại sao chứ, tại sao nàng luôn tùy hứng như vậy, nàng không dành cho ta chút  tình cảm nào sao?”

“Ta…ta đã thích người khác rồi, tên Thường Kỵ.” Nói xong cô nắm chặt cánh tay Thường Kỵ đang đứng bên cạnh.

Thường Kỵ cũng không hiểu gì nhìn cô với đôi mắt ngơ ngác cùng bất ngờ. Cô là đang chấp nhận anh rồi sao?

Dạ Huân Thiên bỗng chốc sững người, chân như bị chôn chặt xuống đất, toàn thân đơ cứng. Trên mặt không chút biểu cảm nào. Cảm giác như cả thế giới dường như bị vỡ vụn trước mắt.

“Nàng nói gì?”

“Ta nói là ta đã thích người khác rồi!”

 Dạ Huân Thiên lập tức hét lên:

“Nàng nói láo, ta không tin.”

“Không tin thì tùy, nói chung ta muốn ở đây cùng Thường Kỵ, ta không về đâu.”

Sau đó cô quay mặt đi không nhìn hắn nữa. Cô sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ không đứng vững mà nói ra mấy lời dối lòng mình. Cô phải nói ra những lời tổn thương hắn như thế này thì mới mong hắn có thể rời đi được.

Cô một khi đã chấp nhận việc rời bỏ khỏi hắn rồi thì nhất quyết giữ chính kiến của mình, mặc dù bản thân cô cũng đau khổ không kém gì hắn.

Trong cơn tức giận, Dạ Huân Thiên gật gật đầu mấy cái trong vô vọng cùng bất lực nói với cô:



“Được, nàng thích như nào thì tùy.”

Nói rồi hắn quay đi.

Điềm Điềm đứng một bên nhìn hai con người ngoan cố:

“Hoàng Thượng…Nương nương… hai người”

Điềm Điềm thấy Hoàng Thượng cùng mọi người đang đi về phía xe ngựa ý rời đi, cô rối rắm, luống cuống tay chân nửa muốn ở lại nửa muốn rời đi liền thét lớn.

“Hoàng Thượng, cho phép nô tì ở lại với nương nương.”

Dạ Huân Thiên không nói gì, không đáp lại, ngầm đồng ý. Hắn chui vào xe ngựa, ngước mặt lên dựa người ra sau nhắm nghiền hai mắt vẻ mệt mỏi.

Nhìn cô sao lại gầy guộc thành cái dạng như vậy, cô không ăn sao, mấy cái bánh nướng kia sao có thể làm thỏa mãn cái sở thích ăn uống của cô. Vậy mà cô vẫn tình nguyện ở lại, đồ ăn trong cung hắn lại không ngon bằng mấy cái bánh nướng đó sao?

Tên kia có gì hơn hắn, hắn là vua của một nước, vua sao có thể thua một tên dân đen cho được.

Dạ Huân Thiên tức giận đấm mạnh vào xe ngựa.

Nhưng nghĩ đến cô gầy gò ốm yếu hắn cũng không nỡ tức giận cô. Cho Điềm Điềm ở lại chăm sóc cô cũng tốt, hắn không muốn cô phải chịu khổ thêm giây phút nào nữa.
Chương trước
Chương sau