Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 1 - Chương 9: Suy đoán tâm tư

Chương trước
Chương sau
Type-er: kieutrang1507
Đêm khuya.
Bức tường thủy tinh công nghiệp dày và nặng khiến cho màn hình huỳnh quangtrên bàn thí nghiệm hừng hực như một ngọn lửa, phản chiếu gương mặt côgái bên này. Đó là một gương mặt trái xoan, gò má hơi phúng phính nhưcon nít, đôi môi hơi bóng, chóp mũi vừa hay bị ánh sáng xanh cắt gọt.
Vì thức đêm nên sắc mặt Diệp Nam Sênh không tốt cho lắm, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng ngời.
Cô đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn người phía bên kia bức tường thủy tinh. Đó là một người đàn ông, lưng hơi gù, vì đôi mắt phải ghé sátkính hiển vi nên tư thế ngồi càng khiến anh trông giống đà điểu hơn.
Anh có những ngón tay mảnh khảnh, đẹp đẽ, màu sắc của cánh tay thì lạinhạt như bị ngâm lâu ngày trong formalin, trắng nhợt như xác chết vậy.
“Tảo Mandela sinh sôi theo phương thức bào tử, thể tảo sản sinh rất nhiềuroi bào tử, có thể tự do di chuyển, mỗi một bào tử sau khi trưởng thànhlại tự trở thành một thể hoàn toàn mới. Ở Châu Nam Mỹ, tốc độ sinh sôinảy nở của chúng cực kỳ kinh người. Năm 1969, sự kiện bên bờ biển phíaĐông Brasil, ‘tội đồ’ chính là loại tảo này. Trong vòng một tuần, mức độ sinh trưởng điên cuồng đã chất đống trên vùng biển duyên hải Brasil.Chúng hút oxy ở tầng nước mỏng, che kín ánh nắng khiến cho một lượng cátại đây chết. Vùng biển ấy trong một khoảng thời gian đã bị gọi là biểnchết. Tảo Mandela cũng được người dân tại đây gọi là ‘Cái chết’ hoặc ‘Sự trừng phạt của thần thánh’. Ha!” Cổ họng anh bật ra một âm thanh rấtquái dị, qua lớp thủy tinh cách âm lại càng trở nên quái đản hơn. DiệpNam Sênh cảm thấy anh đang cười.
Cô hỏi: “Anh sao vậy?”.
Người đàn ông rút lát cắt bên dưới kính hiển vi ra, ngồi thẳng lên, nhưng vẫn quay lưng về phía Diệp Nam Sênh: “Nhưng mà, môi trường nước ở TrungQuốc vừa hay có thể kiềm chế tảo Mandela phát triển mạnh. Tảo Mandelatrưởng thành trong vòng hai ngày có thể phân tách ra một bào tử mới, bào tử mới muốn trưởng thành phải mất một tuần”.
“Hiểu biết nhiềuphết đấy.” Phải biết rằng những thứ này chẳng có tác dụng quái gì đốivới vụ án cả. Diệp Nam Sênh đẩy cánh cửa thủy tinh ra, bước vào phòngthí nghiệm.
“Dựa theo mức độ trưởng thành và tình trạng phân tách của loại tảo, có lẽ hung thủ đã ném mảnh xác xuống đài phun nước tạiquảng trường Tân Cảng vào đêm ngày 29 tháng 9. Đúng Quốc Khánh, mùng 1tháng 10, khi đài phun nước hoạt động, thi thể bị phát hiện, đám đônghỗn loạn, mọi phẫn nộ đều sẽ nhắm vào đám cảnh sát vô dụng kia….”
Một tiếng cười quỷ dị cuối cùng cũng khiến Diệp Nam Sênh rùng mình ớn lạnh, “Sao anh đoán được những điều này?”.
Ngườ đàn ông từ từ quay đầu, ánh sáng xanh u tối trong phòng thí nghiệmkhiến gương mặt Cung Khắc ghê rợn thấy rõ. Anh từ từ nói: “Bởi vì… tôichính là hung thủ…”.
Diệp Nam Sênh trợn tròn mắt, trước mắt bỗngtrở thành khuôn mặt được phóng to của Hạ Đồ, “Bác sỹ Diệp, cô không saochứ? Thế nào gọi là ‘nói thử xem giết người có cảm giác gì’? Lẽ nào cảviệc này cô cũng định thử nghiệm?”
Cô tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Cái này có thể thử à?
Diệp Nam Sênh hờ hững nhìn Hạ Đồ, rồi quay mặt đi, tay vô tình lướt qua mặt, sau đó cô giấu ngón tay dính phải chất lỏng ướt át nhơm nhớp ấy ra saulưng. Nhìn xung quanh phòng họp, thấy mọi người đã đi kha khá, Diệp NamSênh cố gắng không để Hạ Đồ nhận ra cô đang nói với vẻ ngái ngủ, “Anh ấy nói hết kết quả phân tích cho mọi người rồi ư?”.
“Nói rồi. Mộttổ được cử đi chọn lọc những đối tượng tình nghi của vụ 8-25 trong quákhứ. Tổ thứ hai thì điều tra nguồn gốc tảo Mandela tồn tại trong thànhphố. Thầy Cung nói tảo Mandela cực kỳ hiếm gặp ở Trung Quốc, tìm đượcnguồn gốc của nó sẽ có bước đột phá đối với việc phá án. Thầy Cung đúnglà thần kỳ, ban đầu tôi chẳng thể nào hình dung được thầy ấy là ngườibác học đến vậy!”
“Không có ai tiếp tục theo đuổi manh mối về Mạc Đại Dũng sao?” Tối qua tiến hành hóa nghiệm rồi mô phỏng vụ án cùngCung Khắc cả một đêm, gương mặt Diệp Nam Sênh vẫn còn nguyên vẻ tiềutụy. Khi hỏi Hạ Đồ, đôi mắt cô vẫn nhìn về phía Cung Khắc đang nóichuyện cùng Đới Minh Phong ngoài cửa.
Đó cũng chỉ là một ngườiđàn ông bình thường thôi, tâm tư sao có thể tỉ mỉ như thế? Sao có thểhiểu biết nhiều đến thế? Nghĩ tới cảnh được chặt đầu người kia xuống, ôm vào lòng nghiên cứu, Diệp Nam Sênh cười gian xảo, đồng thời cũng giậtmình vì suy nghĩ của bản thân.
Cô chỉ nghiên cứu người chết, sao lại có hứng thú với người sống chứ.
Hoạt động tâm lý phức tạp này của Diệp Nam Sênh, dĩ nhiên Hạ Đồ không nhìnra, nhưng cô ấy đã kịp nhớ ra mục đích tới tìm Diệp Nam Sênh, “Bác sỹDiệp, đây chính là chuyện tôi định nói với cô. Lát nữa sếp sẽ cùng thầyCung đến nhà Mạc Đại Dũng. Sếp nói cô là pháp y, không muốn đi có thể về nhà khách nghỉ ngơi trước”.
Nếu là trước đây, một trăm phần trăm Diệp Nam Sênh sẽ chọn cách về nhà đi ngủ hoặc tìm một phòng thí nghiệmđể làm việc. Nhưng lần này cô lại bất ngờ nói “Không”.
“Tôi đi cùng mọi người”.
Vì sự cố bất ngờ lần trước, chiếc Huyndai Bắc Kinh gần như hỏng đó đã bịđội thu về, đưa đi sửa chữa. Lần này Hạ Đồ lái một chiếc xe hơi được sản xuất đại trà. Trạm đầu tiên họ tới chính là nơi làm việc của nạn nhânMạc Đại Dũng trong vụ 9-21, một trung tâm thể hình có tên “Hán Uy ThiênKiều”.
Hán Uy Thiên Kiều nằm trên một ngã tư tại đường TùngNguyên Tây, khu vực phía Bắc thành phố. Một bộ mặt không nhỏ chiếm trọntầng một cùng tầng hai của tòa nhà, vị trí tầng hai treo một tấm biểnbằng kính, bên trên viết mấy chữ “Trung tâm thể hình Hán Uy Thiên Kiều”, bên cạnh còn có một tấm poster hình một người đàn ông tập gym với cơthể hoàn hảo, thả rơi từ tầng hai xuống tầng một. Qua cửa sổ của tầnghai có thể nhìn thấy bóng mấy nười đang chạy bộ trên máy ở bên trong.
Tất cả đội ngũ tổng cộng có hai xe, tám người đồng loạt xuống xe đi vàotrong. Có một nhân viên đang lau cửa kính bước lên quảng cáo, Đới MinhPhong rút luôn thẻ ngành ra cho cậu ta nhìn, “Chúng tôi tới điều tra án, ở đây ai là người phụ trách?”.
Quản lý của trung tâm nhanh chóng triệu tập những người đang rỗi việc lên một căn phòng trống trên tầnghai. Điều khiến Đới Minh Phong bất ngờ là vợ của Mạc Đại Dũng, VươngThúc cũng đang có mặt. Cô ta tới thu dọn di vật.
Đứng trong cănphòng chỉ bày mấy cái giá để những dụng cụ luyện tập cũ kỹ, ngoại trừmấy nhân viên cảnh sát có liên quan ra, biểu cảm của mọi người đều cóphần thương cảm, chỉ có điều vợ của Mạc Đại Dũng vẫn rất bình thản, biểu cảm có chút khác biệt với những người vợ có chồng vừa mới mất.
“Lần xuất hiện cuối cùng của Mạc Đại Dũng có chắc chắn là vào tối ngày 17tháng 9 không?” Hạ Đồ so sánh lại khẩu cung của ngày hôm trước, khẩu khí nghiêm nghị, hoàn toàn khác với vẻ trẻ con thường ngày.
Ngườiquản lý ngắt ngang những người làm đang mồm năm miệng mười, trả lời:“Tháng này chúng tôi kinh doanh không tệ, hôm đó lại đúng vào sinh nhậttôi, Mạc Dũng và mấy người họ tụ tập lại, nói là muốn tổ chức sinh nhậtcho tôi. Mười giờ đúng ăn uống xong, mọi người ầm ĩ muốn đi hát karaoke. Ai ngờ mới hát được hơn một tiếng thì Mạc Dũng nói dạ dày khó chịu nênvề trước, sau đó anh ấy không xuất hiện nữa. Mấy ngày nay tôi cũng bậntúi bụi, chỉ nghĩ anh ấy chắc lại lười biếng trốn việc. Dẫu sao nhữngkhách hàng quen của anh ấy thường phải đầu tháng mới tới, tôi cũng chẳng đi tìm. Tới tận hôm qua, các anh tới điều tra, tôi mới hay tin Mạc Dũng xảy ra chuyện”.
“Mọi người ăn uống ở đâu, quán karaoke đó tên là gì?” Đới Minh Phong hỏi.
“Cửa hàng đó tên là ‘Ba cái cây’, ngay trên con đường này thôi. Quán karaoke thì xa hơn một chút, ở đường bên cạnh, tên là ‘ Một đời một kiếp’. À,khi Mạc Dũng ra về, lúc ấy chắc khoảng mười hai giờ năm phút hoặc hơnchút.”
“Được rồi, thuần thục đấy, chúng tôi còn chưa hỏi chị đãnói trước rồi.” Hạ Đồ ghi chép không ngừng, nhưng mắt thì đang ngước lên quan sát người quản lý. Chị ta tỏ ra ngượng ngập, “Mấy bộ phim cảnh sát bắt cướp trên kênh TVB tôi cũng xem nhiều rồi, phản xạ thôi, phản xạthôi….”.
Khi Đới Minh Phong hỏi chuyện thì Cung Khắc vẫn đứng bên cạnh nhìn một cái bảng cũ trong góc tường, bên trên là thời khóa biểucủa nhân viên trong Hán Uy Thiên Kiều, chia làm ba loại huấn luyện viên: đặc biệt, cao cấp và phổ thông. Có một tấm tương tự như thế anh cũng đã nhìn thấy lúc bước vào cửa. Một giọng nói như từ trên trời rơi xuống,mang theo khí lạnh, đột ngột vọng vào tai những người có mặt, “Đời sốnggia đình của Mạc Dũng thế nào?”.
Đám người kia nhìn người vừa bất thình lình lên tiếng với vẻ kỳ lạ. Anh đứng phía sau một Đới Minh Phong có dáng người lực lưỡng, vốn là một người không nổi bật nên không bịphát hiện. Giọng anh lạnh lẽo, thanh mát nhưng khí thế thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Hạ Đồ đang làm khẩu cung.
Bị một người như vậy hỏi, quản lý có vẻ không biết có nên trả lời hay không.
“Chúng tôi hỏi gì chị cứ trả lời cái đó.” Đới Minh Phong nghiêm giọng.
“Dạ, vâng, vâng.” Quản lý lau mồ hôi, “Nhân viên trong trung tâm cũng khôngnhiều người đã có gia đình, nhưng Đại Dũng và Vương Thúc là có tình cảmtốt nhất. Năm trước Tiểu Vương được điều vào thành phố Lâm Thủy làmviệc, Đại Dũng cứ cách một thời gian lại tới thăm cô ấy một lần, xáchnào túi to túi nhỏ. Không tin, anh cứ hỏi Tiểu Vương đi”.
Ánh mắt Vương Thúc còn đang thất thần, nghe thấy câu nói của người quản lý, cô ta gật đầu, “Vâng, Đại Dũng rất tốt với tôi”.
Đới Minh Phong đã suy nghĩ về ý tứ câu hỏi này của Cung Khắc, không ngờCung Khắc bỗng hạ thấp giọng nói với anh một câu. Anh ấy hơi sững ngườirồi gật đầu. “Được rồi, hôm nay tạm hỏi tới đây. Ngoài Vương Thúc ra,mọi người đều có thể đi”.
Người quản lý chẳng hiểu gì, đành dẫnđám nhân viên đi xuống, sau đó Đới Minh Phong thậm chí còn bảo mấy đồngnghiệp cùng tới phá án đi ra ngoài.
Cả căn phòng lớn bỗng chỉ còn lại Đới Minh Phong, Hạ Đồ, Cung Khắc và một Diệp Nam Sênh vẫn trầm mặcnãy giờ, có vẻ kỳ vọng gì đó.
Cung Khắc đi lòng vòng rất nhiềulần trong phòng, vẫn chỉ lặng im. Đúng vào lúc Đới Minh Phong định hỏichuyện anh thì một giọng nói trầm trầm bắt đầu tường thuật.
“Khitốt nghiệp đại học, cô quen Mạc Đại Dũng, anh ta tốt nghiệp trung cấp,hai mươi tuổi đã bước vào xã hội nỗ lực làm việc, đối nhân xử thế rấtkhôn khéo. Cô chỉ là một người còn bỡ ngỡ về cuộc đời, nhiều lần thấtbại trong chuyện tìm công việc, thậm chí còn từng bị chủ quấy rối. MạcĐại Dũng đã cứu cô vào đúng một lần cô bị quấy rối, có lẽ là trong mộtquán bar. Sau đó, anh ta bắt đầu theo đuổi cô. Bố mẹ cô quen biết nhiều, biết Mạc Đại Dũng không phải chàng rể hoàn hảo nên vẫn luôn ngăn cảnhai người yêu đương. Nhưng Mạc Đại Dũng có một ưu điểm, đó là cái miệngngọt ngào. Anh ta có thể khiến cô yêu sống yêu chết, cuối cùng bố mẹ côkhông còn cách nào khác, đành đồng ý để hai người kết hôn. Nhưng sau khi cưới, cô không được như ý. Cô phát hiện không lâu sau khi kết hôn, anhta có tình nhân bên ngoài….”
“Anh nói bậy, Đại Dũng yêu tôi, anhấy chưa từng chạm vào người con gái khác!” Khuôn mặt của Vương Thúc đãkhông còn vẻ bình thản ban đầu từ lâu. Cô ta nghiến răng cắn vào môidưới, đôi mắt đỏ quạch, trừng lên nhìn Cung Khắc.
Nhưng Cung Khắc lúc này quay lưng về phía cô ta, đứng trước cửa sổ, ngữ điệu dường nhưkhông có gì thay đổi. Anh tiếp tục nói: “Cô được giáo dục theo kiểutruyền thống, cho dù phát hiện ra anh ta ngoại tình, cô vẫn nhẫn nhịn.Nhưng vì một số nguyên nhân, anh ta bắt đầu đánh cô. Anh ta luôn có thói quen bắt lấy cổ tay trái của cô, lấy chân đá vào bụng cô. Đứa con đầutiên của hai người đã vì anh ta mà xảy mất…..”.
Vương Thúc lúcnày không còn điên rồ. Cô ta lấy tay phải nắm lấy cổ tay trái, cơ thểhơi khom xuống, giống như phải chịu một nỗi đau quá lớn, miệng lẩm bẩmnhững lời ngay chính bản thân cô ta cũng không ý thức được: “Anh ấykhông làm như vậy, con của tôi, Mạc Đại Dũng…”.
“Nếu chỉ đơn giản là vậy, có thể cô sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng cô phát hiện ra một việc khiến một người phụ nữ vẫn luôn giữ tư tưởng truyền thống như cô khôngthể chấp nhận nổi nữa. Cũng chính vì nguyên nhân này, nên năm ngoái côđã thẳng thắn xin chuyển công tác, rời xa Mạc Đại Dũng”.
“Không,không phải, không hề có chuyện này!” Vương Thúc hoảng sợ, tựa như mộtchuyện đáng sợ nào đó đã bị lật mở vậy. Cô ta lao về phía Cung Khắc, hyvọng bịt miệng anh lại, nào ngờ còn chưa tiếp cận được thì đã bị ĐớiMinh Phong bắt giữ.
Đới Minh Phong kéo ống tay trái của VươngThúc lên, cổ tay đúng là có vết máu bầm lâu năm giống như bị vấy mựcvậy, không thể nào đánh tan. Đới Minh Phong ngẩng đầu lên nhìn CungKhắc, ”Nguyên nhân gì vậy?”.
“Mạc Đại Dũng thích đàn ông.”
Cuối cùng Vương Thúc giống như một quả bóng da xẹp lép, ngồi gục xuống đất.
“Không phải quán bar mà là sàn nhảy.” Trước khi bị đưa đi, cô ta nới một câu.Diệp Nam Sênh sau đó mới hiểu ra Vương Thúc đang nhắc tới địa điểm đầutiên Mạc Đại Dũng cứu mình.
Vì tồn tại động cơ phạm tội, Vương Thúc bị Đới Minh Phong sắp xếp đưa về phối hợp thẩm vấn.
Đới Minh Phong đi lo liệu, Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh đứng bên cạnh Cung Khắc, Hậ Đồ nhìn Cung Khắc với vẻ mặt sùng bái.
“902, khá đấy.” Diệp Nam Sênh nói. Cô biết, trước khi tới đây, Cung Khắccũng chỉ được đọc tài liệu về hoàn cảnh gia đình và xem ảnh Mạc ĐạiDũng như họ mà thôi.
Hạ Đồ khá hưng phấn, “Bây giờ chỉ còn đợiVương Thúc thừa nhận sự thực đã giết Mạc Đại Dũng là coi như chúng taphá xong vụ án này đúng không, thầy Cung?”
Cung Khắc không chú ý tới chuyện này. Anh sải rộng mấy bước, đi thẳng tới xưởng bánh mì phía bên kia đường.
“Hình như thầy Cung có phát hiện mới.” Hạ Đồ kéo Diệp Nam Sênh cùng đi theo Cung Khắc vào trong cửa hàng.
Đó cũng không phải là một tiệm bán bánh mì quá to. Hai dãy tủ kính đượcbày thẳng hàng thẳng lối hai bên. Vừa vào cửa đã có một mùi ngọt ngàothơm phức xộc vào mũi. Trong cửa hàng có nhân viên, nghe thấy tiếng mởcửa, cô ấy ngẩng đầu lên chào, “Xin chào quý khách”.
“Ở tiệm nàyloại bánh ngọt nào bán chạy nhất?” Đây là câu hỏi đầu tiên của CungKhắc, khiến Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh có chút bất ngờ.
Diệp Nam Sênh không thể hiểu nổi rốt cuộc Cung Khắc đang nghĩ gì.
Cô nhân viên chỉ cho Cung Khắc xem mấy loại, “Mấy loại này bán khá chạy ở cửa hàng em. Anh định mua cho bạn gái ạ?”.
Cô gái nhỏ băn khoăn nhì qua nhìn lại giữa Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh, khôngdám chắc mình hỏi có đúng hay không. Lúc này, cửa một lần nữa được đẩyra, Đới Minh Phong dáng người thẳng tắp đi vào. Cô nhân viên mắt sángrực lên, “Hôm nay cửa hàng chúng em có chương trình, hóa đơn tới haitrăm tệ sẽ được tặng thẻ vàng hai mươi tệ”.
Cái gì thế này? Đới Minh Phong vò đầu bứt tai, chẳng hiểu chuyện gì.
Đúng lúc ấy, Cung Khắc nói câu thứ hai: ” Người của Hán Uy Thiên Kiều tới đây thường mua loại nào?”.
“Họ không thường xuyên qua đây, chỉ có nhân viên thu ngân-Tiểu Từ của bênđó là cuối tuần thi thoảng sẽ tới. Nhưng cũng phải nói thật, loại cô ấymua ăn không ngon, ngoài Tiểu Từ ra gần như không có ai mua. Nếu nhưkhông phải vì bà chủ yêu cầu, chắc là bọn em đã bỏ loại này xuống giá từ lâu”.
“Tôi lấy mấy loại cô vừa nói, cả loại này nữa, mỗi loạimột chồng, cảm ơn.” Cung Khắc trả tiền rồi xách đồ đi ra, tất cả mọihành động đều rất lịch sự. Vì những động tác từ tốn của anh, hai chồnghộp bánh điểm tâm đầy ắp ở trong tay anh cũng không còn quá khôi hài vànổi bật.
Ngồi trong xe, Cung Khắc lấy loại bánh cô nhân viên nói không ngon ra nếm thử một miếng trước rồi lắc đầu, “Không ngon”.
“Thầy Cung, chúng ta tạm thời đừng có ăn uống được không, bàn về vụ án đã.Những điều thầy nói ban nãy, làm sao thầy biết?” Đới Minh Phong ngồitrên ghế lái phụ, huơ huơ tay với Cung Khắc ngồi ở ghế sau. Nói thậtkhông chỉ mình anh ấy, Hạ Đồ và Diệp Nam Sênh ở trong xe cũng có thắcmắc này.
Cung Khắc nhai nhai rồi nuốt món điểm tâm xuống, “Địa bàn của Hán Uy Thiên Kiều thế nào?”.
“Không tệ, cách đó hai con đường chính là khu vực tài chính kinh tế nổi tiếngcủa Lâm Thủy, nhiều lãnh đạo. Ông chủ của họ nói các sếp đó cuối tuầnđều thích tới trung tâm của họ tập gym.” Hạ Đồ xen ngang. Cô chủ yếu làm về thông tin máy tính nhưng đầu óc cũng không kém máy tính là bao, khảnăng ghi nhớ cực siêu.
Cung Khắc gật đầu, “Các ông sếp chạy hai con đường để tới tập gym, nhưng liệu có chạy hai con đường chỉ để mua bánh mì không?”.
“Ý thầy là bánh mì nhà đó có vấn đề?” Đới Minh Phong nắm trúng trọng điểm, nhưng anh ấy cũng lập tức tự phủ nhận ngay, “Nhưng con đường đó cũng có khu dân cư, biết đâu chủ cửa hàng syu nghĩ về tiền thuê nhà nên chọnđịa điểm tại đó?”.
“Giải thích ổn, nhưng phải giải thích thế nàovề việc chủ cửa hàng kiên trì kinh doanh những món bánh cực tệ, không có lượng tiêu thụ như vậy?”.
Câu hỏi của Cung Khắc khiến Đới Minh Phong á khẩu.
Diệp Nam Sênh vẫn im lặng, giờ lên tiếng: “902, không phải anh định nói bánh mì đó giống như ám hiệu, còn người truyền tin và người nhận tin lầnlượt là người trong trung tâm thể hình và cửa hàng bánh mì?”.
Cung Khắc gật đầu. Anh cắn một miếng bánh ngọt trong một chiếc hộp khác, rồi gật đầu nói tiếp, “Bớt chút đường đi thì ngon”.
“Bà chủ cửa hàng chính là tình nhân của Mạc Đại Dũng!” Đới Minh Phong cũnghiểu ra gì đó. Anh ấy cầm di động lên, liên hệ ngay với Công an quận đểđiều tra Tiểu Từ-nhân viên thu ngân trong trung tâm thể hình và bà chủcửa hàng bánh.
Không bao lâu sau đã có thông tin phản hồi, tất cả đều như dự liệu của Cung Khắc.
Lúc đó, Cung Khắc đang mở chiếc hộp thứ sáu. Anh ăn một cách tao nhã, mỗihộp chỉ ăn đúng một miếng, ăn xong còn gật gù hoặc lắc đầu như đang đánh giá. Diệp Nam Sênh dần chịu không nổi nữa, “Này, 902, tôi biết anh là‘thần cơ diệu toán’. Nhưng anh nói xem, mấy chuyện ban nãy trong trungtâm thể hình làm sao anh biết. Đừng bảo với tôi là anh đoán!”.
Cung Khắc trầm ngâm giây lát, “Cũng gần như vậy”.
Hai người được giáo dục theo hai cách thức khác biệt khi kết hợp lại, ắt phải có một bên dựa vào
thứ gì đó để làm bên kia động lòng. Trong tài liệu cảnh sát có được về MạcĐại Dũng và Vương Thúc có ghi, Mạc Đại Dũng từng bị công an tạm giữ,đồng thời cũng cùng thời gian ấy, Vương Thúc xin nghỉ công việc mới làmchưa lâu. Cộng thêm ông chủ nơi Vương Thúc làm việc, Cung Khắc từng nghe nói đến một số thói xấu của hắn ta, quá trình hai người yêu nhau từ đóhình thành.
“Vậy sau đó thì sao? Làm sao thầy Cung biết được MạcĐại Dũng có phụ nữ, lại còn là kẻ bạo lực gia đình?” Hạ Đồ cố gắng không để bản thân quá kích động, nếu không xảy ra tai nạn thì không phảichuyện đùa.
“Cách ăn mặc”.
Từ những bức ảnh cảnh sát thuthập được, Mạc Đại Dũng thích ăn diện, mà hai năm trước quần áo củaVương Thúc vẫn rất giản dị. Hơn nữa trên tài liệu có ghi, trước khi quen biết Vương Thúc, Mạc Đại Dũng tính tình khá phong lưu, nên việc ngoạitình sau khi kết hôn là hết sức bình thường.
“Còn về việc bạo lực gia đình thì nhận ra từ một bức ảnh khi Vương Thúc đi du lịch. Quần áocô ta mặc rõ ràng có điểm khác biệt với những người cùng chuyến ấy.”
Hạ Đồ cũng nhớ bức ảnh đó, chính cô ấy và đồng nghiệp còn tới tận nà MạcĐại Dũng để lấy. Thời tiết nóng bức, mọi người đều mặc quần áo ngắn tay, chỉ có mình Vương Thúc mặc quần áo dài tay. Lúc đó, tay phải của cô tađang nắm lấy cổ tay trái, nụ cười rấy khiên cưỡng.
“Vậy người đàn ông cuối cùng thì sao? Cái này thì em quả thực không liên hệ được vớichứng cứ nào.” Hạ Đồ vừa phấn khích vừa sầu não.
“Cái này tôiđích thực chỉ suy đoán, vì trực giác nói cho tôi biết, cái chết của MạcĐại Dũng có liên quan đến việc anh ta thích đàn ông. Hơn nữa phản ứngcủa Vương Thúc cũng đã xác thực suy đoán của tôi.”
Hạ Đồ huýt sáo một tiếng, “Thầy Cung ngầu thật!”.
Diệp Nam Sênh cũng cảm thấy Cung Khắc rất ngầu, nhưng mà…”Nhưng, 902, anh đói lắm à? mua nhiều vậy?”.
Diệp Nam Sênh nhìn mười hai chiếc hộp bị Cung Khắc bóc vỏ, mỗi loại ăn thử một chiếc. Anh đáp: “Tôi thích ăn đồ ngọt”.
Tiếng điện thoại vang lên đúng vào lúc mọi người trong xe đang cảm thấy quáidị khi kết hợp thần thám với của ngọt lại làm một, chính Tiểu Vương ởCông an quận gọi tới: “Đội trưởng Đới, anh bắt bọn em tìm con mắt xuấthiện trên đường miếu Tam AmA, bọn em tìm được rồi, chính là con trai của Lý Tôn Nghĩa - người báo vụ 8-25”.
Có điều tình hình dường như hơi tệ, người đó đã chết.
Chương trước
Chương sau