Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 358

Chương trước
Chương sau
Cách hình dung tâm đầu ý hợp cũng không sai, nhưng khi nghe từ miệng Hạ Khê cứ thấy kỳ kỳ.

Nét mặt Lê Tiếu lãnh đạm hẳn đi, cô thờ ơ cầm rượu ngoại trên bàn rót cho mình một ly: "Mục đích chơi lời thật lòng của cô Hạ là muốn thăm dò quan hệ giữa tôi và Vân Lệ sao?"

Hạ Khê ngây người, không ngờ rằng Lê Tiếu sẽ nói thẳng tâm tư của cô ta ra.

Suy cho cùng, cũng vì không vượt qua nổi cái hố trong lòng, nên cô ta mới muốn lợi dụng quan hệ giữa Lê Tiếu và Vân Lệ tạo gièm pha ngay trước mặt Thương Úc.

Một khi lòng đố kỵ của phụ nữ trở nên điên cuồng, có lúc sẽ không giữ được lý trí.

Lúc này, Hạ Khê tập trung tinh thần, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cô Lê hiểu lầm rồi, ai chẳng có lòng hiếu kỳ. Tối nay mọi người ngồi bên nhau thả lỏng, chỉ một trò chơi mà thôi, cô đừng xem là thật."

Bóng gió rằng, có phải cô không chơi nổi không?

Lê Tiếu đã hiểu, nâng ly nhấp ngụm rượu, gật đầu như thật: "Cô Hạ nói có lý lắm. Nếu cô đã được gọi là 'nữ vương sòng bạc', chỉ chơi đếm số lớn nhỏ thì uổng cho tài năng quá. Chi bằng đổi cách chơi, tăng độ trừng phạt, sự thú vị cũng cao hơn, cô thấy sao?"

Hạ Khê nhìn thẳng Lê Tiếu, đồng ý ngay: "Được, cô nói xem, chơi thế nào?"

Lê Tiếu nhếch môi cười sâu xa, sau đó bảo Lưu Vân lấy thêm hai mươi viên xúc xắc đến.

Tuy Hạ Khê nghi ngờ, nhưng vẫn luôn tự tin với bản thân nên ung dung nhìn Lê Tiếu phát huy.

Không lâu sau, Lưu Vân quay lại.

Lê Tiếu nhìn xúc xắc thủy tinh trắng trên bàn, liếc Hạ Khê: "Cô Hạ, cô hiếu kỳ với chuyện của tôi như vậy, chi bằng hai ta so trước đi. Cô thắng, bảo tôi làm gì cũng được. Nhưng nếu là tôi thắng, cô chỉ cần tiếp nhận trừng phạt của tôi là được. Cô thấy sao?"

Điều kiện này vô cùng cám dỗ.

Những người khác rối rít nhìn Hạ Khê. Nếu là so găng giữa phụ nữ với nhau, đàn ông im lặng quan sát thì hơn.

Lúc này, Hạ Khê không nhịn được nhìn Thương Úc, nhưng lại nhanh chóng cụp mắt, che đi vẻ khoái trá nơi đáy mắt: "Ý cô Lê là, tôi bảo cô làm gì cũng được?"

Cả việc chia tay với Thiếu Diễn cũng có thể sao?

Đương nhiên Hạ Khê không hỏi thẳng ra, nhưng cô ta tin rằng chắc chắn Lê Tiếu hiểu.

Dù cô ta không có cơ hội, nhưng nếu có thể làm Lê Tiếu chủ động yêu cầu chia tay, người đàn ông kiêu ngạo như Thiếu Diễn chắc chắn sẽ không cần cô nữa.

Cô ta thật sự không ưa Lê Tiếu chiếm đoạt Thiếu Diễn.

Lòng ghen tỵ gần như vặn vẹo này khiến Hạ Khê hoàn toàn mất đi chừng mực, cũng như vứt bỏ thân phận.

Lê Tiếu nhìn Hạ Khê, kiêu ngạo nhướng mày: "Đúng vậy, chỉ cần cô thắng tôi, bảo tôi làm gì... cũng được!"

Vì thế, ý chí chiến đấu của Hạ Khê bị thiêu đốt, danh hiệu nữ vương sòng bạc của cô ta cũng chẳng phải hư danh: "Được, cô nói xem, chơi thế nào?"

Lê Tiếu tiện tay cầm một viên xúc xắc, mở lòng bàn tay ra hướng đến Hạ Khê: "Mười viên xúc xắc, nghe tiếng đoán lớn nhỏ, tính ba ván thắng hai."

"Mười viên?" Hạ Khê kinh ngạc nhìn lòng bàn tay cô: "Cô chắc chứ?"

Cách chơi nghe tiếng đoán lớn nhỏ cùng lắm cũng chỉ năm viên.

Rốt cuộc cô có biết chơi không?

Hạ Khê híp mắt nhìn Lê Tiếu, nhớ lại một màn ở khách sạn Bá Tước ngày đó.

Cô cũng có chút năng lực, nhưng vẫn còn trẻ người non dạ quá, cho rằng ai cũng sẽ cưng chiều mình?

"Cô Hạ không dám à?" Lê Tiếu nhàn nhạt hỏi lại.

Hạ Khê khẽ thở dài, thuận tay cầm mười viên xúc xắc trên bàn: "Không phải không dám, mà sợ cô thua quá thảm.

"Cô lo quá rồi." Lê Tiếu bỏ ba viên xúc xắc trong hộp qua một bên, liếc Hạ Khê, ném mười viên xúc xắc vào, đồng thời trêu chọc: "Có thể so tài với nữ vương sòng bạc thì dù có thua cũng không mất mặt."

Hạ Khê cười không nói gì, bỏ xúc xắc vào hộp, hất cằm với Lê Tiếu: "Tôi bắt đầu trước?"

"Được."

Dứt lời, hai tay Hạ Khê lắc hộp, nhìn như lắc đại, nhưng thật ra mỗi dao động đều có huyền cơ.

Nửa phút sau, cô ta đặt hộp lắc lên bàn: "Đến lượt cô rồi."

Nghe tiếng đoán số.

Cách chơi kích thích và hồi hộp hơn vừa rồi.

Dù là nhà cái chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể nghe được điểm số mười viên xúc xắc của đối phương rơi trong hộp.

Hạ Khê nhìn Lê Tiếu chằm chằm, thoáng nghiêng đầu, vểnh tai lắng nghe tiếng xúc xắc va chạm.

Nghe điểm số của mười viên xúc xắc đúng là có độ khó, nhưng khiêu chiến thế mới thú vị.

Lê Tiếu cũng không chần chừ, một tay cầm hộp lắc, động tác nhàn nhã lắc trên dưới, sau đó đặt lên bàn: "Ai đoán trước?"

Hạ Khê cau mày: "Để tôi trước."

Thật ra cô ta còn chưa nghe ra tần số xúc xắc trong tay Lê Tiếu thì sự va chạm đã kết thúc.

Nhưng có nghe tiếng mấy viên sáu điểm rơi trên khay.

Hạ Khê híp mắt nhìn hộp lắc trong tay Lê Tiếu, sau khi tính toán thì nói ra con số: "Bốn mươi bốn điểm."

Lê Tiếu bĩu môi: "Sai rồi, tôi giống cô, năm mươi tám điểm."

Hạ Khê giật mình, cô ấy đoán đúng rồi.

Vừa dứt lời, Lê Tiếu lấy nắp ra, chín viên sáu điểm và một viên bốn điểm.

Hạ Kình cũng mở nắp hộp của Hạ Khê, quả thật giống hệt của Lê Tiếu.

Nếu nói vừa rồi cô lắc cùng điểm với Thương Úc là trùng hợp thì giờ nhìn lại, dường như không đơn giản như vậy.

Trán Hạ Khê túa mồ hôi hột, cô ta đậy hộp lại nói: "Tiếp tục."

Ba ván thắng hai thì thắng, cô ta vẫn còn cơ hội.

Kế đến, Lê Tiếu vẫn thản nhiên lắc hộp, còn Hạ Khê đã cẩn thận hơn nhiều.

Ván thứ hai, dường như Hạ Khê đã có tính toán, nét mặt nghiêm túc thư giãn hẳn: "Cô lắc xúc xắc chồng nhau, một điểm."

Lê Tiếu xoa gáy, không mấy hứng thú thở dài, vừa mở hộp vừa nhếch môi: "Cô Hạ lại đoán sai rồi, tôi hai điểm, còn cô mới là xúc xắc chồng nhau một điểm."

Trong hộp lắc, đúng là mười viên xúc xắc của Lê Tiếu chồng lên nhau, có điều phân làm hai chồng.

Hạ Khê chơi kiểu xúc xắc chồng nhau, phía trên là một điểm.

Lục Hi Thụy nhìn hộp lắc của Lê Tiếu, kinh ngạc chỉ vào: "Đây là hai chồng La Hán." Là kỹ xảo siêu cấp khi lắc xúc xắc.

Lê Tiếu không nói nhiều, không phóng đại, dùng thủ pháp đơn giản phô bày năng lực với mọi người.

Hạ Khê vốn nắm chắc phần thắng, lúc này chỉ còn lại mồ hồi đẫm trán.

Cô ta không lắc được hai chồng La Hán, nhưng Lê Tiếu lại làm được dễ như trở bàn tay.

Cô thất thiểu nhìn hộp lắc của Lê Tiếu, mãi không bình tĩnh lại được.

Thương Úc im lặng đã lâu nhìn hai chồng La Hán trên khay như có điều suy nghĩ, nhếch môi cười.

Anh nghiêng người, xoa đầu Lê Tiếu, trầm giọng hỏi: "Trừng phạt gì thế?"
Chương trước
Chương sau