Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Say Nắng

Chương 7: Bi-a

Chương trước
Chương sau
Đinh Ngọc Ánh Dương này có đủ mọi lý do để gạt Lê Hoàng Khải Minh ra khỏi cuộc đời mình, chỉ là tôi không muốn thế, tôi muốn lợi dụng nó để thoả mãn công việc trong mơ của mình, vì nó mà quyển note vàng ánh kim đẹp ơi đẹp mà tôi săn seal được trên shoppe viết chi chít những sở thích ngày sinh, gu.... Của một người chẳng quen biết gì

Đúng rồi, tối nay Minh nói sẽ qua nhà tôi đưa quyển chép văn, tôi từ chối thẳng thừng, nam nữ thụ thụ bất thân, nên chúng tôi hẹn nhau ở ngã tư đoạn gần nhà, Minh kêu tôi lắm chuyện, đưa một quyển vở thôi có gì phải màu mè thế, tôi chẳng bận tâm là bao, Đinh Ngọc Ánh Dương đã nói thì không rút lại được

Eo ôi cái mùa hè cháy bỏng ở Hà Nội, tôi ra khỏi điều hoà mà mất hứng cực kì, muốn phi thẳng vào núp ở trỏng luôn, vả lại còn là buổi tối, cái oi cái bức nó tuộc bạch hết ra, nóng kinh khủng, chỉ là hứa với Minh rồi, có khi nó đang đứng đợi tôi ở đó cũng nên

Ánh Dương tôi mặc một quần vải màu xanh nhẹ, đi đôi với chiếc áo mỏng in hình cỏ 4 lá, tôi nghĩ chỉ là lấy vở nên không cần ăn mặc cầu kì, phóng xe ra khỏi nhà với tốc độ nhanh nhất có thể, 20km/h - 30km/h - 40km/h - 50km/h, chưa tưởng tượng được lúc đó mình phóng nhanh thế nào, nhưng khi gặp Minh, nó nhăn mặt chỉ chỏ "tao có nhai vở mày đâu mà phi nhanh thế" "trời nóng" tôi khuỵ tay xuống gối cọc cằn trả lời Minh

Bởi vì đi nhanh nên sức cản của gió làm tóc mái tôi phất hết lên, trông rất buồn cười, mấy anh khối 12 nhận ra tôi còn đua nhau trêu chọc, Minh liếc tụi kia rồi che chắn để tôi chỉnh tóc lại, xấu hổ quá đi mất

Minh đưa vở cho tôi nhưng lại viện đủ lý do để kéo dài thời gian cuộc trò chuyện nhạt toẹt này, chúng tôi đứng lững thững một lúc thì Trịnh Gia Phong - một thành viên góp mặt trong nhóm của Lê Hoàng Khải Minh suất hiện, nó bắt đầu cuộc trò chuyện với chúng tôi bằng câu nói gần như lần nào cũng vậy, "ô trùng hợp nhỉ, chúng mày ở đây làm gì thế?" Phong thoát ẩn thoắt hiện đứng ngó tôi rồi nhìn qua Minh, nó bây giờ nhìn như một thằng fan cuồng nghiện đu couple vậy, Minh đéo chịu nổi nữa ấn đầu nó xuống rồi phàn nàn

- "sao ở đâu cũng gặp cái mặt chó của mày thế?" Phong chẳng bị nao lòng trước câu nó cay đắng của người anh em, nó phấn khởi trả lời "kể cả đi hẹn hò cũng gặp à"

Wtf?? Tôi là gái ngoan, không bao giờ biết hẹn hò là gì nhé, mà Phong nó cũng đâu có mù đâu không thấy quyển vở chễm chệ đặt trên tay tôi?

Thấy biểu cảm ngơ ngơ như con nai nhỏ của Dương, Phong ôm mặt cười như thằng dở, bình tĩnh được 1-2 phút, nó chủ động mời Dương, Minh vào chơi bi-a cùng nó... cái gì tôi ngu chứ cái này tôi không thể ngu được,

Tôi tập chơi bi-a từ hồi lớp 6, kể từ lúc thằng anh họ dẫn tôi đi uống bia với lũ bạn, vì trọng trách trông coi tôi mà nó vứt bừa cho mỗi chiếc bàn xanh nhỏ cùng mấy quả bóng và 1 cây gậy, tôi ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy những con số như toán học trên những trái bóng xanh đỏ khác nhau ấy, gặng hỏi anh trai xem trò này tên là gì "bi-a" lại thêm một ấn tượng khác, Bi chính là tên của quyển vở màu hồng phấn tôi yêu thích, từ đó tôi không ngần ngại tìm hiểu về bi-a, ngoại trừ toán học ra cuối cùng tôi cũng tìm được một niềm vui mới rồi

Hành động phấn khích của tôi bộc phát, tuỳ cơ ứng biến lay lay tay Phong như vớ được mối ngon "được được"

Lúc đầu tôi - Minh - Phong 3 đứa đi có 2 xe, thằng Minh thì biết rồi đấy, chính nó là đứa không chịu đi, bịa ra một lý do rất củ chuối để tát vào mặt Dương và Phong "tao lười dắt xe trong sân ra" thôi thôi bạn nín họng lại

Phong biết Minh không thích ngồi cùng mấy đứa con gái, nên kêu tôi lên xe để nó lai, không hiểu thằng dở kia nghĩ gì, nó kêu đau tay, không vít ga được và bắt tôi lai nó, được voi đòi thêm con nữa hả?

Trời nóng nhưng được phóng nhanh thì ắt hẳn rất mát, Phong còn nói ở trong phòng Bi-a có điều hoà , nên không có gì cản được thú vui duy nhất của tôi, Minh thấy xe chạy với tốc độ cao, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, hé nhỏ vào tai tôi nói "đờ cờ mờ chạy chậm thôi" tiếng gió ù ù, tôi chẳng nghe thấy Minh nói gì, vẫn âm thầm giữ nguyên tốc độ ban đầu mặc cho nét mặt tái xanh của Lê Hoàng Khải Minh , tay nó run cầm cập, rõ ràng là nóng lắm mà?? Sao thằng này lại run, tôi âm thầm phán xét

Phong đi đằng sau thấy tôi chạy nhanh quá, mà nó cũng biết bản thân Minh cũng rất sợ tốc độ cao, Phong phóng vội lên ngăn lại

- "con khùng kia mày muốn g i ế t người à"
Chương trước
Chương sau