Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Trùng Sinh, Phu Nhân Tướng Quân Đã Học Được Cách Bạch Thiết Hắc

Chương 3

Chương trước
Chương sau
03

Thân thể vốn đang giả vờ mạnh mẽ của ta lập tức ngã xuống, đầy hoài nghi: "Sao có thể như vậy được! Ngươi nói A Nghĩa xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Thúy đỡ ta: “Cô nương, người phải kiên cường lên!”

Ta tựa vào cánh tay Tiểu Thúy, lén nhìn căn phòng đầy những tiểu thư khuê các đang giả vờ đồng cảm nhưng thực chất lại hả hê.

Bùi Nghĩa là tiểu tướng quân đương triều trẻ tuổi nhất, phong lưu phóng khoáng, có hôn ước với ta từ nhỏ, không biết có bao nhiêu người ghen tị với vận may của ta, lúc này họ đều đến đây để xem trò cười.

Ngay khi nghe tin Bùi Nghĩa mất tích ở kiếp trước truyền về, dù ta vô cùng đau buồn, nghĩ đến thân phận khuê nữ cao quý của mình, ta vẫn cố gắng giữ vững thể diện của mình, đối đáp với những người đến thăm hỏi, duy trì cái gọi là phong thái khuê các.

Sau khi đợi mọi người rời đi, ta đã khóc đến ngất đi nhiều lần.

Sau này người ta nói ta máu lạnh vô tình, vị hôn phu của ta biến mất nhưng ta lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Bây giờ ta vứt chiếc khăn tay đi, vùi vào trong ngực Tiểu Thúy, đau lòng kêu lên: “Sao chuyện này có thể xảy ra được?”

"Nhị muội mất tích rồi, A Nghĩa cũng mất tích! Tại sao những người ta quan tâm lại rời bỏ ta?"

Lời này vừa nói ra, xung quanh hẳn là có rất nhiều lời bàn tán.

"Làm sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy? Nhị tiểu thư Giang gia chẳng nhẽ...?"

"Thật không biết xấu hổ, thỏ vẫn không ăn cỏ ven ổ, tỷ phu của mình cũng dám nghĩ tới!"

Ta giả vờ như không nghe thấy những lời nói đó, tập trung khóc.

"Chúng ta đã hẹn ước với nhau sẽ ngắm hoa mùa xuân, ngắm tuyết mùa đông, đời này mãi mãi bên nhau!"

"Đời này không có huynh ấy, cuộc đời của ta cũng trở nên vô nghĩa, chi bằng ta đi theo huynh ấy!"

Ta khóc đến nước mắt tuôn rơi như mưa, những tiểu thư khuê các đôi mươi chưa hiểu gì về sự đời, thường thích đọc những thoại bản Phong Hoa Tuyết Nguyệt, không cẩn thân là họ bị cuốn vào nỗi buồn chia ly vĩnh viễn của đôi nam nữ, trong một khoảnh khắc, họ cũng có chút thương xót ta.

Khi thấy đã gần đến giờ, ta cắn một miếng vào má mình, mùi máu tanh lập tức tràn ngập trong không khí.

Đau nhưng chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau khi chân ta bị gãy nặng.

Ngày hôm sau, Giang Tuế Hoan, đích nữ Giang gia tình thâm nghĩa nặng với Bùi tiểu tướng quân, khi biết tiểu tướng quân mất tích, buồn bã lo lắng mà tức đến nôn ra máu rồi ngất xỉu đã lan truyền khắp kinh thành. Tình cảm sâu đậm của cả hai khiến nhiều người xúc động không thôi.

Cũng trở thành chủ đề nóng ở Kinh thành, việc nhị tiểu thư Giang gia mất tích không rõ nguyên nhân, không biết là bị người khác bắt cóc hay bỏ trốn, Kinh Triệu Doãn vẫn đang điều tra.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sự trong sạch của nàng ta đã không còn nữa.

Không phải Giang Thư Vạn là người luôn thích tỏ vẻ là một người trong sáng ngây thơ vô tội sao? Chỉ là không biết bông hoa nhỏ trắng tinh khôi từng lăn vào bùn đất còn có thể khiến người ta thấy đáng thương hay không.

Bùi Nghĩa không phải là người thích được người khác khen ngợi tình thâm trọng nghĩa giữa hắn ta và Giang Thư Vạn sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tình yêu đáng ca ngợi này trở thành tư tình vụng trộm? Liệu có thể được ca ngợi nữa không?

Đây là món quà lớn đầu tiên của ta dành cho họ, ta cũng hy vọng Giang Thư Vạn và Bùi Nghĩa ở nơi biên ải xa xôi có thể vui vẻ nhận lấy.

4

Lại có một đợt tuyết rơi dày đặc nữa ở Kinh thành.

Ta mặc đồ trắng, không trang điểm, mỉm cười đưa cháo trắng bố thí.

“Ông lão, lại đây ăn một bát cháo nóng cho ấm người.”

"Cảm ơn, cô nương đối với vị hôn phu và muội muội của mình thật sự có ý tốt!"

Để cầu nguyện cho vị hôn phu và muội muội mất tích của mình, ta đã tự mình đến chùa tu hành trong ba năm.

Lúc đầu, mọi người nghĩ ta đang diễn kịch, nhưng sự thật còn mạnh mẽ hơn lời nói.

Bây giờ không ai dám tổn hại đến danh tiếng của ta nữa.

Chỉ vì mọi người đều biết ta tình sâu nghĩa nặng với Bùi Nghĩa nên ngay cả Thánh thượng cũng hết lời khen ngợi ta, gọi ta là hình mẫu cho các quý nữ trong kinh thành.

Ta ngước nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, đếm từng ngày.

Họ gần như sắp quay lại, kế hoạch của ta sắp bắt đầu.

Tin từ xa truyền đến:

"Giang cô nương! Bùi tướng quân chưa ch.ết, hắn đã đánh bại quân Hung Nô, trở về triều đình! Hiện tại đã tới cửa thành!"

Chiếc thìa cháo trong tay ta vô tình rơi xuống nhưng cũng chẳng ai quan tâm, trên mặt ai cũng tràn ngập niềm hạnh phúc chân thành dành cho ta.

“Ông trời quả thực có mắt, không phụ lòng thành của Giang cô nương ngày đêm cầu nguyện.”

“Có thê như vậy thì phu còn cầu gì hơn nữa!”

"Bùi tướng quân thật may mắn!"

Trên mặt ta lộ ra ba phần hoài nghi, ba phần vui mừng, ba phần uất ức.

Hắn ta thậm chí còn không kịp thu xếp bản thân, đã chạy một mạch đến cổng thành, ngay cả đôi giày dưới chân cũng không còn, lòng bàn chân đầy máu, dấu chân đẫm máu in hằn trên phiến đá.

Ai nhìn thấy ta mà không khen ta si tình.

Khi ta nhìn thấy vị hôn phu ôm muội muội đang mang bầu của ta với ánh mắt cưng chiều.

Ta cảm giác như bị năm tia sét đánh trúng, toàn thân yếu ớt, nhìn họ với đôi mắt đẫm lệ.

Bùi Nghĩa đứng trước mặt ta, nhìn ta với ánh mắt chán ghét.

"Ngươi ăn mặc đến tìm ta như thế này à? Chẳng có tí nào dáng vẻ nữ nhi cả."

Ta cắn môi, không nói nên lời, gần như ngất đi.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn ta ngay lập tức chuyển thành chỉ trích.

Người ta ngày đêm cầu nguyện cho ngươi, lo lắng sợ hãi, một lòng tốt bụng, nhưng ngươi chỉ quan tâm đến việc nàng có đẹp hay không?

Hắn ta vẫn đắm chìm trong niềm tự hào trở thành một đại anh hùng, lạnh lùng nói với ta:

“Vì Vạn Vạn, ta sẽ không tranh cãi với ngươi về chuyện quá khứ, nhưng thê tử duy nhất của ta đời này sẽ là Vạn Vạn.”

Giang Thư Vạn trong vòng tay thò đầu ra ngoài, rụt rè gọi ta.

"Tỷ tỷ, ta và Bùi Lang thật sự rất yêu nhau, tỷ hãy tác thành cho bọn ta!"

Ta như mất hồn, thận trọng giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Bùi Nghĩa, nhưng hắn ta lại không thương tiếc rút kiếm từ thắt lưng ra chém ta.

Không có thời gian để né tránh, bàn tay của hắn ta ngay lập tức bị cắt, chảy máu.

"Chỉ có thê tử của ta mới được chạm vào cơ thể, tóc và da của ta, ngươi mà cũng xứng sao?"

"Ngươi dám tiến gần, ta sẽ bị chém đầu ngươi!"

Bùi Nghĩa vẻ mặt lạnh lùng vô tình, nhìn ta như nhìn kẻ thù đã gi.ết cha mình.

Giang Thư Vạn dựa vào cánh tay của Bùi Nghĩa một cách yếu ớt không xương, nói lời xin lỗi, nhưng sự khiêu khích, kiêu hãnh trong mắt nàng ta gần như lộ ra ngoài.

"Tỷ tỷ đừng tức giận, Bùi Lang chỉ là yêu ta đến tận xương tủy, nhất thời khống chế không được cảm xúc cá nhân, tỷ đừng để trong lòng."

Ta không đáp lại, chỉ ôm ngực tự lẩm bẩm: “Chỉ cần muội không sao là được rồi”.

Âm thanh không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

Đột nhiên, một ngụm máu phun ra, mắt của ta tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

"Giang cô nương!"

Vốn định là Thái tử điện hạ tiếp gió tẩy trần cho Bùi Nghĩa, chẳng ngờ lại xuống ngựa đỡ ta.

Ta cúi đầu không nói gì, nước mắt kịp lúc rơi xuống, nhưng để giữ thể diện, ta đứng thẳng người, lấy chiếc khăn gấm ra lau đôi mắt đỏ ngầu nơi khóe miệng.

"Cảm tạ điện hạ, chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân , thần nữ không sao."

Xinh đẹp, mong manh, ngây thơ nhưng lại có chút kiên trì và quyết tâm.

Thái tử Tống Kỳ Gia ánh mắt thay đổi, trong vô thức lộ ra một tia đau lòng, khi một nam nhân bắt đầu cảm thấy đau lòng vì một nữ nhi, điều đó có nghĩa là hắn ta đã thua cuộc.

Vở kịch này, ta đã luyện tập trong ba năm, thể hiện vô số lần trong đầu, cuối cùng cũng hạ màn hoàn hảo vào lúc này.

Thân phận của ta không đủ tư cách làm Thái tử phi, nhưng danh tiếng của ta trong lòng dân chúng ba năm nay lại rất tốt, trùng hợp với những năm nạn đói, nhằm trấn an dân chúng, bày tỏ ơn đức của hoàng đế, nên việc này cũng không phải là không thể.

Huống chi, nhìn vẻ mặt của Thái tử, nếu như được thêm hai ba phần yêu thích của hắn, chuyện này coi như nắm chắc.

Bùi Nghĩa là cái thá gì? Điều ta cần không phải là sự cảm động của hắn mà là tội lỗi đáng giá của hắn.

Cũng giống như kiếp trước, Bùi Nghĩa đã kể cho mọi người nghe về tình cảm đậm sâu giữa hắn và Giang Thư Vạn, tình yêu bất chấp thế gian.

Nhưng hắn ta không nhận ra rằng mọi người đều nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Đúng là Bùi Nghĩa là công thần đã thắng trận, nhưng cũng có một sự thật không thể chối cãi là hắn ta sớm chiều phản bội, tằng tịu với muội muội của vị hôn thê cũng là sự thật hiển nhiên.

Một anh hùng không liêm chính vẫn có thể được gọi là anh hùng sao?

Kiếp này, người vô tội và đáng được cảm thông nhất chính là ta.

05…..
Chương trước
Chương sau