Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 275

Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Đúng như Lệ Khiếu Hằng dự đoán, sau khi Đào Mộ và Thẩm Dục ngất xỉu, tất cả những quân cờ trong cuộc đều lần lượt mơ một giấc mơ dài. Chỉ là không giống như phiên bản hoàn chỉnh mà Đào Mộ đã trải qua, những người này chỉ mơ thấy người và chuyện có liên quan đến cốt truyện. Nhưng dù là vậy, những đoạn ngắn vụn vặt đó cũng đủ để khiến người ta buồn nôn đến mức ăn không ngon. Nhất là sau khi thấy được sự đối lập của Thẩm nhị chân chính và Thẩm Dục vụng về trong ký ức.

Giả chính là giả, mặc dù Thẩm Dục bắt chước Thẩm nhị khắp nơi, cố gắng hết sức tạo ra một con phượng hoàng giả, nhưng suy cho cùng Thẩm Dục không phải là Thẩm nhị. Hắn không có lòng son dạ sắt của Thẩm nhị, cũng không có đối xử chân thành cẩn thận săn sóc khi kết bạn với người khác như Thẩm nhị, càng không có sự lóa mắt và từ bi bẩm sinh của Thẩm nhị. Hắn chỉ là một con gà rừng tu hú chiếm tổ, bám chặt lấy thân phận và địa vị không thuộc về hắn mà hắn ăn cắp được, lại coi tất cả mọi thứ như là hào quang bẩm sinh của hắn. Sau đó dựa vào hào quang giả dối này để trở nên cao cao tại thượng, duy trì lòng thương hại giả dối và sự giả nhân giả nghĩa của hắn.

Nhưng khi tước bỏ tất cả những điều này, Thẩm Dục chân chính -- không đúng, hắn thậm chí còn không phải là Thẩm Dục. Sự tồn tại của hắn chỉ làm bẩn cái tên chung linh dục tú. Tước bỏ cái tên này, hắn cũng chỉ là một tên hề vừa đáng buồn vừa đáng giận. Hắn cho rằng chỉ cần hắn đội vương miện và lên sân khấu, hắn sẽ có thể trở thành nhà vua. Đáng tiếc tất cả mọi ngụy trang trong mắt những người đã khôi phục ký ức, chỉ là một màn bắt chước kém cỏi. Dưới sự tương phản giữa biểu hiện chân thật và giả dối, càng thêm xấu xí không chịu nổi.

Tuy nhiên, một thứ xấu xí không chịu nổi, ngay cả nhìn cũng khinh thường nhìn, lại có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay. Bọn họ đã làm gì sai? Vì để thỏa mãn lòng tham và suy nghĩ xằng bậy của người này, bọn họ rơi vào luân hồi đời đời kiếp kiếp, ngay cả chết cũng không được chết bình yên.

"Loại người như cậu sao có thể sống nhiều lần dưới cái tên Thẩm nhị vậy chứ." Bởi vì Thẩm Dục đột nhiên ngất xỉu trong văn phòng, Diêu Văn Tiêu không thể không đưa người vào bệnh viện, thật sự buồn nôn như nuốt trúng một con sâu lông. Sắc mặt hắn xanh lè, nghĩ đến việc bản thân bị thứ này mê hoặc nhiều lần như vậy, hắn chỉ muốn đập đầu vào tường tự sát.

"Đúng là gớm ghiếc!" Diêu Văn Tiêu vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn Thẩm Dục vừa tỉnh lại trên giường bệnh: "Trên đời này sao lại có người gớm ghiếc như cậu chứ."

Ánh mắt như thể đang nhìn một vũng bùn lầy của Diêu Văn Tiêu lập tức kích thích đến Thẩm Dục. Thẩm Dục vốn đã không ổn định về mặt cảm xúc tức khắc la to: "Đừng nhìn em như vậy. Không cho phép nhìn em như vậy. Em là Thẩm Dục, em là Thẩm Dục mà! Là Thẩm Dục mà anh thích nhất! Sao anh có thể đối xử với em như vậy!"

Tiếng hét khàn khàn chói tai thu hút bác sĩ và y tá đến phòng kiểm tra. Nhân viên y tế không rõ chân tướng vẻ mặt không đồng tình nhìn về phía Diêu Văn Tiêu. Nhưng Thẩm Dục giãy giụa quá dữ dội, thậm chí còn bất cẩn khiến y tá bị thương. Nhân viên y tế không còn cách nào khác, chỉ có thể khống chế bệnh nhân, cố gắng xoa dịu cảm xúc của người bệnh.

Diêu Văn Tiêu cười nhạo lùi về sau hai bước, lạnh lùng quan sát trạng thái điên cuồng của Thẩm Dục. Không biết người này đang giả vờ hay thật sự điên rồi nữa.

"Xảy ra chuyện gì?"

Diêu Văn Tiêu quay đầu lại thì thấy Thẩm Thần dẫn theo mẹ con Thẩm gia xuất hiện ở cửa phòng bệnh, tức khắc cười nhạo: "Không biết tự nhìn sao? Đang giả ngây giả dại đấy!"

Diêu Văn Tiêu dừng một chút, vẫn còn có chút hoảng loạn, không khỏi châm chọc: "Nhưng Thẩm gia mấy người cũng rất thú vị, lại xem thứ dơ bẩn này như trân bảo, nâng trong lòng bàn tay lâu như vậy, lại từ chối con phượng hoàng chân chính ở ngoài cửa."

"Anh có tư cách gì nói Thẩm gia? Không phải anh cũng có mắt không tròng sao! Coi đồ giả thành chân ái, yêu thương nó lâu như vậy còn gì?" Thẩm Nghiên hung tợn trừng mắt Diêu Văn Tiêu, ngắt lời hắn.

Thẩm phu nhân đã không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, vọt vào phòng bệnh, không nói hai lời tát Thẩm Dục đang bị nhân viên y tế đè xuống giường hai cái: "Mày là đồ khốn vô liêm sỉ, lại dám tính kế Thẩm gia chúng tao? Cuối cùng Thẩm gia chúng tao chọc gì đến mày, mày là đồ giả tu hú chiếm tổ, bùn lầy dưới mương, mày trả con trai tao lại cho tao!"

Thẩm Nghiên thấy thế cũng tức giận xông lên.

Cũng giống như Diêu Văn Tiêu, mẹ con Thẩm gia nghĩ đến chuyện bản thân bị Thẩm Dục lợi dụng lâu như vậy, chỉ cảm thấy buồn nôn từ trong ra ngoài.

Thẩm Dục bị nhân viên y tế khống chế, căn bản không có năng lực phản kháng. Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ ghê tởm của mọi người, liên tục bị bàn tay của Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên đánh lên mặt lên người, lập tức khơi dậy ký ức từng bị bỏ rơi như giày rách. Cảm xúc của Thẩm Dục vốn đã không ổn định, lập tức sụp đổ, giọng nói bén nhọn giải thích: "Không phải lỗi của tôi. Không phải các người cũng ghét Thẩm nhị sao? Thẩm Nghiên, chị đừng quên là chị đích thân đổi tôi và Thẩm nhị với nhau. Chị không muốn Thẩm nhị trở về Thẩm gia, chị nói chị muốn để tôi làm em trai của chị! Chị đã nói như vậy! Còn có mẹ, mẹ đã nói mẹ hận Thẩm nhị dẫn sói vào nhà, hối hận vì đã sinh ra một đứa con trai như cậu ta. Những lời này đều là các người nói."

Nhân viên y tế đứng bên cạnh nghe xong đều mờ mịt, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bệnh nhân của bị mình bị đánh đập trên giường bệnh. Chỉ có thể lao đến ngăn cản mẹ con Thẩm gia đang trong trạng thái điên cuồng. Thẩm Nghiên thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn tát y tá, bị Thẩm Thần ngăn lại.

"Có chút chuyện nhà cần xử lý, hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi chút thời gian."

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nhân viên y tế, Thẩm Thần hơi mỉm cười: "Yên tâm đi. Mẹ và em gái của tôi chỉ là nhất thời kích động, sẽ không ra tay nữa."

Có lẽ Thẩm Thần cho người ta cảm giác quá đáng tin, cũng có thể là băn khoăn quan thanh liêm khó giải quyết chuyện nhà, nhóm nhân viên y tế nhìn nhau, cuối cùng vẫn rời đi.

Sau khi đuổi nhân viên y tế đi, Thẩm Thần lại thuyết phục Thẩm Nghiên và Thẩm phu nhân cảm xúc không ổn định muốn tiếp tục đánh người xong. Thẩm Thần đi thẳng đến trước giường bệnh, nhìn Thẩm Dục từ trên cao xuống.

Trong mắt Thẩm Dục thoáng hiện tia mong chờ mãnh liệt: "Anh cả! Anh cả! Anh cả anh thích em đúng không? Em mới là em trai của anh, em vừa ngoan vừa nghe lời. Không như Thẩm nhị kia, lại dẫn sói vào nhà hại chết anh và cha, còn hại Thẩm gia nhà tan cửa nát --"

"Người hại chết tôi và cha là Trác Nghiêm. Không phải Tiểu Dục." Thẩm Thần thờ ơ ngắt lời Thẩm Dục: "Còn nữa, cậu cũng không phải là Thẩm Dục. Từ đầu đến cuối, cậu không phải là con của Thẩm gia. Cậu có cha mẹ ruột, cha ruột của cậu họ Đàm. Tôi đã chuyển hộ khẩu của cậu ra khỏi Thẩm gia. Từ nay về sau, cậu chính là Đàm Dục."

"Tham Dục*?" Diêu Văn Tiêu cười nghiền ngẫm: "Đúng là danh xứng với thực."

*Đàm Dục (谭毓) đọc là "tán yù", Tham Dục (贪欲) nghĩa là dục vọng tham lam, đọc là "tān yù".

"Không! Không! Không!" Thẩm Dục, không đúng, nên gọi là Đàm Dục điên cuồng lắc đầu, hét loạn xạ: "Anh không thể làm như vậy. Tôi là Thẩm Dục, tôi mới là Thẩm Dục. Tôi là Thẩm Dục mà các người thích nhất. Các người không thể đối xử với tôi như vậy."

Thẩm Thần vẫn nhìn Đàm Dục từ trên cao xuống. Vẻ mặt hắn vô cảm, trong đôi mắt thanh cao lạnh lùng lại lộ ra tia thương hại: "Cậu đúng là đáng thương!"

Diêu Văn Tiêu cũng lắc đầu, nói: "Loại người như cậu, mãi mãi sẽ không hiểu ra. Chúng tôi thích Thẩm nhị, hoặc nên nói sở dĩ Thẩm nhị được mọi người yêu thích, không phải vì cái tên này. Mà là phụ thuộc vào người sở hữu cái tên này. Đã từng là Thẩm nhị, bây giờ là Đào Mộ, chỉ có người tài có bản chất ưu tú mới thu hút được ánh mắt của mọi người. Người đời ngưỡng mộ kẻ mạnh, thiêu thân lao đầu vào lửa, mọi người luôn muốn hướng về thứ tỏa sáng, lóa mắt, ấm áp. Chỉ là đạo lý này, cậu luân hồi mấy đời đều đắc chí sống dưới bóng của người khác sẽ không hiểu được."

Nói đến đây, vẻ mặt Diêu Văn Tiêu nhìn về phía Đàm Dục càng chán ghét hơn: "Đồ giả chính là đồ giả. Cho dù là hàng nhái cao cấp cũng không thể so với hàng thật. Huống chi cậu cũng đâu phải là hàng nhái cao cấp, chỉ là món hàng nhái tệ nhất mà thôi. Tất nhiên sẽ bị vứt đi như giày rách."

"Dù sao thì bản chất của đồ giả là sản phẩm bị lỗi mà." Diêu Văn Tiêu đưa ra câu kết luận, chậm rãi đi đến trước giường bệnh, hắn vẫn giữ thái độ nhìn từ trên cao xuống, nhìn Đàm Dục, lại như nhìn xuyên qua Đàm Dục để nhìn người khác, chậc chậc lắc đầu: "Đúng là đáng thương mà! Lúc cậu là Đào Mộ, cậu kém hơn Thẩm nhị. Đến khi cậu dốc hết sức trở thành Thẩm Dục, cậu lại kém hơn Đào Mộ. Cậu loay hoay mù quáng mấy kiếp, cuối cùng có ý nghĩa gì?"

"Các người thì biết cái gì?" Đàm Dục hoàn toàn bị người đâm thủng bản chất, xé bỏ ngụy trang, cũng lộ ra nguyên hình, vẻ mặt dữ tợn quát Diêu Văn Tiêu: "Đám các người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời sống trong nhung lụa, cao cao tại thượng thì làm sao hiểu được? Sẽ không có ai thích một cô nhi nghèo nàn không cha không mẹ. Vì vậy sẽ không có ai thích Đào Mộ. Dù tôi có cố gắng bao nhiêu, ánh mắt các người đều vẫn sẽ dính trên người Thẩm nhị! Trước giờ chưa từng nhìn tôi lấy một cái! Chính vì có nhiều người như các người, tôi mới muốn dốc hết sức trở thành Thẩm Dục! Tôi chỉ muốn mọi người thích tôi, chẳng lẽ đây cũng là sai sao? Là ông trời không công bằng! Dựa vào cái gì chỉ vì Thẩm Dục sinh ra ở gia đình tốt, là có thể được mọi người yêu thích?"

"Nhưng sự thật lại không phải như thế." Một giọng nói truyền tới từ cửa phòng bệnh, mọi người nhìn qua thì phát hiện Trác Nghiêm và Nghiêm Thịnh đang đóng phim ở nước M lại lần lượt tiến vào phòng bệnh.

Lời vừa rồi là Nghiêm Thịnh nói: "Cho dù là cô nhi, Đào Mộ cũng có thể tìm mọi cách để gây dựng sự nghiệp, nhận được sự yêu thương từ người nhà của cậu ấy, còn cậu dù có trở thành Thẩm Dục, cũng sẽ chỉ rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh, bị vứt bỏ như giày rách."

"Cậu mơ tưởng muốn thay thế Thẩm nhị, lại muốn sống dưới bóng của cậu ấy đời đời kiếp kiếp. Nhưng dù cậu có lấy tên của cậu ấy, ăn cắp cuộc sống của cậu ấy, cậu cũng không thể nào trở thành cậu ấy." Nói đến đây, Nghiêm Thịnh bất giác thổn thức: "Một người mãi mãi không thể nào trở thành một người khác. Còn chỉ có thể cố gắng trở thành phiên bản tốt nhất của chính cậu."

Đáng tiếc Đàm Dục mãi mãi sẽ không hiểu đạo lý này.

"Không! Không thể nào! Tôi không tin! Tôi không tin! Các người đang gạt tôi! Đào Mộ sao có thể khiến cho người ta thích? Không đúng! Không đúng! Tôi không sai! Tôi sẽ không sai! Chắc chắn là thế giới này không đúng! Rõ ràng mọi người nên thích Thẩm Dục! Các người phải nên chán ghét Đào Mộ! Các người phải nên nhằm vào Đào Mộ mà không từ thủ đoạn nào! Đạp cậu ta dưới lòng bàn chân! Khiến cậu ta cả đời không thể nào xoay người được! Chỉ xứng làm tên đê tiện dơ dáy, nhìn Thẩm Dục cao cao tại thượng! Là các người sai! Đều là các người sai! Sao các người lại có thể cảm thấy Đào Mộ tốt hơn Thẩm Dục? Sao Đào Mộ có thể tốt hơn Thẩm Dục được?"

Nếu nói, lời của Diêu Văn Tiêu chỉ là lời chanh chua, vậy thì lời của Nghiêm Thịnh đã thẳng thừng đánh nát vọng tưởng của Đàm Dục, khiến hắn phải nhìn thẳng vào sự kém cỏi và thất bại của mình. Nhưng hiện thực là như vậy, tuy nhiên, Đàm Dục - người muốn thay thế Thẩm nhị đến mức dùng mạng để hiến tế, cũng không thể chịu đựng được thực tế này.

Sợi dây thắt chặt trong tâm trí cuối cùng đã đứt. Đàm Dục như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai mắt bỗng lóe lên tia sáng đáng sợ, sáng đến kinh người.

"Đúng! Các người nói không sai! Thẩm Dục kém Đào Mộ! Đào Mộ mới là tốt nhất! Tôi mới là Đào Mộ! Tôi mới là Đào Mộ chân chính! Thẩm Dục kém hơn Đào Mộ! Đào Mộ mới là tốt nhất! Nhưng Đào Mộ chân chính là tôi! Tôi mới là Đào Mộ! Tôi mới là Đào Mộ! Ha ha ha ha..."

Tiếng cười của Đàm Dục bỗng dừng lại, hắn kiệt sức giãy giụa trên giường bệnh: "Không sai. Tôi mới là Đào Mộ. Tôi muốn lấy về mọi thứ thuộc về tôi. Của tôi, của tôi, đều là của tôi..."

Trong cơn hoảng loạn, Đàm Dục bỗng sờ trúng con dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường, hắn nắm chặt con dao, mũi dao sắc bén đâm vào tim, vẻ mặt điên cuồng tự lẩm bẩm: "Kiếp này bị lỗi rồi. Đào Mộ mới là lợi hại nhất. Tôi muốn đổi mọi thứ về lại --"

Trác Nghiêm vẫn luôn im lặng quan sát trạng thái của Đàm Dục từ khi tiến vào phòng bệnh, là người đầu tiên phản ứng lại, hắn đột nhiên xông lên trước, cướp lấy con dao gọt hoa quả trong tay Đàm Dục, trở tay tát Đàm Dục một cái: "Mặc kệ cậu điên thật hay giả vờ, muốn chết cũng không dễ vậy đâu."

"Không tệ, loại người này nên sống lâu trăm tuổi!" Lệ Khiếu Hằng vừa xuống máy bay đã chạy đến, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tức khắc cười nhạo: "Phải để cho cậu ta luôn tỉnh táo. Tận mắt chứng kiến Đào tổng nhà chúng tôi sống một cuộc sống trôi chảy, sống thọ và chết tại nhà như thế nào."

Nói xong, sau lưng Lệ Khiếu Hằng đột nhiên xuất hiện các nhân viên y tế. Nhóm người này đây giường bệnh di động và các thiết bị khác vọt vào phòng bệnh, bất chấp Đàm Dục giãy giụa la hét, bọn họ khống chế và bịt miệng hắn lại, để tránh Đàm Dục gây chuyện, còn tiêm thêm một mũi thuốc an thần, sau đó tránh sang một bên.

Lệ Khiếu Hằng hơi gật đầu với người trong phòng bệnh: "Nếu người này đã điên rồi, còn có khuynh hướng nghiêm trọng là tự sát. Vì chủ nghĩa nhân đạo, tôi sẽ tiếp quản người này. Mọi người yên tâm, tôi sẽ cho cậu ta ở viện điều dưỡng tốt nhất, mời nhân viên y tế tốt nhất. Còn nữa, không phải cậu ta thích được gọi là Thẩm Dục sao?"

Lệ Khiếu Hằng nhìn về phía Thẩm Thần: "Sửa tên cậu ta lại. Tôi muốn cho cậu ta bình yên vô sự, sống lâu trăm tuổi với cái tên Thẩm Dục này. Cũng coi như thỏa mãn nguyện vọng cả đời của cậu ta."

Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ xuất hiện trong phòng bệnh, bầu không khí nhất thời ngừng lại. Mọi người nhìn Đào Mộ với ánh mắt phức tạp. Thẩm phu nhân vẻ mặt kích động nhào đến: "Tiểu Dục của mẹ --"

"Thẩm phu nhân!" Đào Mộ vô cùng lạnh nhạt đẩy Thẩm phu nhân ra: "Thẩm nhị đã chết."

Một câu này như ma chú trói buộc, Thẩm phu nhân cứng đờ tại chỗ, bỗng suy sụp khóc thành tiếng. Thẩm Nghiên tiến lên đỡ Thẩm phu nhân, tức giận nhìn Đào Mộ: "Sao em có thể đối xử với mẹ như vậy được? Em đừng quên --"

"Để tôi nhắc nhở cô!" Đào Mộ ngắt ngang lời chỉ trích của Thẩm Nghiên, khuôn mặt vô cảm, giọng điệu bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng: "Đừng quên đời đời kiếp kiếp Thẩm nhị đã chết như thế nào."

Đào Mộ vẻ mặt thờ ơ: "Tôi không phải là Thẩm nhị. Không có độ khoan dung đối với Thẩm gia. Huống chi chư vị ngồi ở đây, dù ở kiếp nào cũng được gọi là kẻ thù của Đào tôi."

Đôi mắt Đào Mộ đen láy, ánh mắt sâu thẳm, không chút khách sáo nhắc nhở: "Trước khi nói chuyện, suy xét đến thực lực của web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng."

"Em --" Thẩm Nghiên bị Đào Mộ đáp trả đến á khẩu, không trả lời được, nhưng nhìn thái độ lúc này của Đào Mộ, cuối cùng Thẩm Nghiên cũng tỉnh táo nhận ra rằng, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú vẻ mặt lạnh nhạt này thật sự không phải là Thẩm nhị.

Đúng như lời Đào Mộ nói, việc luân hồi chuyển thế không ngừng đã hoàn toàn tiêu hao hết tia chờ mong cuối cùng của Thẩm nhị đối với Thẩm gia. Bây giờ Đào Mộ chẳng những không khoan dung với Thẩm gia, thậm chí còn có thể ra tay không chút do dự. Điểm khác biệt duy nhất là Đào Mộ có muốn làm như vậy hay không.

Người nhà họ Thẩm là người quan trọng nhất đối với Thẩm nhị mà đã như vậy, nói gì là những người có quan hệ không thân thiết. Thân hình Diêu Văn Tiêu cứng đờ, hắn nhìn Đào Mộ với vẻ hoài niệm -- nói chính xác hơn là ánh mắt cuối cùng của Thẩm nhị trong ký ức của hắn, rồi hắn im lặng rời đi.

Suy nghĩ của Đào Mộ là đúng. Dù quá khứ mọi người từng thế nào, nhưng trong bao nhiêu kiếp luân hồi, lại tồn tại dưới hình thức là kẻ thù của nhau. Huống chi ngay cả ở thế giới thứ nhất, Diêu Văn Tiêu đã không kìm được sự cám dỗ của lợi ích, đóng vai nhân vật có lỗi với Thẩm nhị. Tình nghĩa anh em của hai người đã tan vỡ từ lâu. Cho nên đến bây giờ, Đào Mộ chịu giơ cao đánh khẽ, không nhắc đến chuyện trước kia, đã xem như là may mắn rồi. Diêu Văn Tiêu không dám yêu cầu gì khác. Suy cho cùng, với thực lực hiện giờ của Diêu gia, miễn cưỡng có thể cố gắng hết sức làm một nhà giàu bình an. Thật sự không dám đối đầu với quái vật khổng lồ như web Phi Tấn và Lệ gia.

Người có cùng suy nghĩ còn có Trác Nghiêm. Tình huống của hắn tương đối đặc thù. Ngay cả trước khi phá vỡ luân hồi và khôi phục ký ức, Trác Nghiêm cũng thường xuyên mơ thấy cùng Đào Mộ -- nói chính xác hơn là những đoạn ngắn vụn vặt khi ở bên nhau với Thẩm nhị. Chẳng qua là lúc đó Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đang hẹn hò. Trác Nghiêm tự thấy mình kém Lệ Khiếu Hằng, cho nên không dám để mặc loại chuyện ướt át như vậy tiếp tục xảy ra. Vả lại so với mấy chuyện trăng hoa, chuyện quan trọng nhất trong cảm nhận của Trác Nghiêm mãi mãi là báo thù Thẩm gia.

Bây giờ đã nhớ lại kiếp trước, Trác Nghiêm càng không dám ôm thêm ảo tưởng đối với Đào Mộ. Không chỉ như thế, thậm chí Trác Nghiêm còn lo lắng Đào Mộ nuốt không trôi cục tức này, sẽ hợp tác với Lệ gia trả thù hắn. Cũng may Đào Mộ thật sự không có suy nghĩ này. Trác Nghiêm thầm cảm thấy may mắn, cũng im lặng rời đi.

Nghiêm Thịnh - người duy nhất cảm thấy mình rất vô tội - thở dài, đi đến trước mặt Đào Mộ: "Hy vọng nếu có cơ hội, có thể hợp tác lần nữa."

So với Diêu Văn Tiêu và Trác Nghiêm chột dạ sợ hãi, Nghiêm ảnh đế dù ở kiếp nào cũng chỉ nhắm vào Đào Mộ về mặt công việc, ngược lại bình tĩnh hơn một chút. Mặc dù cách làm của mấy kiếp đó có chút trái đạo đức, nhưng Nghiêm Thịnh chưa bao giờ vượt qua ranh giới đó. Vì vậy hắn cũng không nghĩ rằng mình có lỗi với Đào Mộ. Suy cho cùng, bản chất của Nghiêm ảnh đế là ngưỡng mộ kẻ mạnh. Giới giải trí có rất nhiều bạo chúa phim, chỉ sợ hành vi nhắm vào Đào Mộ của Nghiêm Thịnh vẫn còn kém xa cách gọi bạo chúa phim. Nói thế nào thì hắn chưa từng ỷ vào thân phận và địa vị của mình để sửa đổi bóp méo kịch bản của Đào Mộ, càng không có ức hiếp Đào Mộ ở đoàn phim, chỉ là lúc đối diễn thì áp diễn một chút mà thôi. Nếu Đào Mộ thật sự ghi hận vì chút chuyện này, Nghiêm Thịnh cũng hết cách.

Xét đến cùng, Nghiêm Thịnh cũng có Nghiêm gia chống lưng, tuy rất cố kỵ Lệ gia, không muốn dễ dàng đắc tội, nhưng cũng không đến mức e sợ tránh né không kịp. Huống chi, hắn tin tưởng Đào Mộ, cảm thấy dù đã luân hồi mấy kiếp, chỉ cần bản chất vẫn là Thẩm nhị mà hắn biết, thì cậu sẽ không ghen ghét hắn vì loại việc nhỏ nhặt này. Mà nói thật, sở dĩ Nghiêm Thịnh bị kéo vào vòng luân hồi này, nguồn gốc sự việc vẫn là bị Thẩm nhị liên lụy.

Nếu không, hắn cũng sẽ không bị tên Đàm Dục điên khùng kia theo dõi!

Nghiêm Thịnh cảm thấy mình bị bắt ngủ với loại người như Đàm Dục nhiều lần như vậy, còn phải coi Đàm Dục như trân bảo, trải nghiệm kinh tởm như vậy hắn còn giận chó đánh mèo Đào Mộ, có lẽ Đào Mộ sẽ không đến mức tức giận với hắn đâu nhỉ?

Quả nhiên, Đào Mộ nhìn bàn tay đưa ra của Nghiêm Thịnh, chỉ hơi mỉm cười, nắm lấy: "Tôi cũng mong chờ có thế tiếp tục hợp tác với Nghiêm lão sư."

Hai người mỉm cười nhìn nhau, có chút thưởng thức lẫn nhau một cách khó hiểu.

Đến khi Nghiêm Thịnh cũng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người Thẩm gia, còn có nhân viên y tế nâng giường bệnh di động chuẩn bị chuyển Đàm Dục đi.

Thẩm Thần nhìn Đào Mộ, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói chuyện với Đào Mộ, mà là nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng, trao đổi: "Cậu ta không phải Thẩm Dục, cũng không phải con cái Thẩm gia chúng tôi. Tôi đã chuyển hộ khẩu của cậu ta khỏi Thẩm gia. Cha ruột của cậu ta họ Đàm --"

"Vậy dời về đi." Lệ Khiếu Hằng nói với giọng chân thật đáng tin: "Dù sao thì người ta có lấy mạng hiến tế cũng muốn thực hiện nguyện vọng. Nói thế nào cũng phải cho người ta sống lâu trăm tuổi để hưởng thụ chứ. Vả lại, đây không phải cũng là nguyện vọng của người nào đó trong Thẩm gia của anh sao? Đúng lúc..."

Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng nhìn lướt qua Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên, thờ ơ nói: "Cũng có thể nhắc nhở người nhà họ Thẩm các anh, thứ mà các anh muốn cưng chiều đời đời kiếp kiếp rốt cuộc là thứ gì."

Sau một cuộc nói chuyện, người Thẩm gia á khẩu không trả lời được. Nhưng khi đụng phải tầm mắt sâu như giếng cổ của Lệ Khiếu Hằng, lại vâng vâng dạ dạ dời đi.

Chung quy là người tham lam ích kỷ lại yếu đuối vô dụng, chỉ dám làm tổn thương người thật sự để ý đến các cô. Một khi gặp phải người không quan tâm hoặc có ác ý với các cô, thì sẽ run bần bật cắm đầu vào bùn đất, lộ ra cái mông xấu xí mặc người xâu xé. Sau đó lại gây thêm tổn thương nặng nề cho người thật sự quan tâm đến bọn họ.

Lệ Khiếu Hằng thật sự rất ghét mẹ con Thẩm gia. So với Đàm Dục hoàn toàn là một kẻ phản diện, loại người ỷ vào tấm lòng của Thẩm nhị để gây tổn thương không chút kiêng nể với Thẩm nhị, dùng tình cảm gia đình như một con dao mới là đáng giận nhất.

Chỉ là một lớp huyết thống mỏng manh mà thôi, dựa vào cái gì lại dám tổn thương người mà anh nâng trong tay cũng sợ ngã? Tưởng tượng đến cảnh Đào Mộ bị những người được gọi là người nhà đâm đến thương tích đầy mình ở nơi mà anh không thấy, lại còn ngốc nghếch chịu đựng đau xót, không ngừng tiến lên để tìm ngược, Lệ Khiếu Hằng hận không thể giải quyết tất cả những người này!

"Thôi!" Đào Mộ nhéo bàn tay Lệ Khiếu Hằng: "Chuyện trước kia đã qua rồi, đừng ai nhắc lại nữa. Khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện tệ hại đó. Chúng ta vẫn nên tập trung sống cuộc sống của mình đi."

Đào Mộ nói những lời này không chỉ là nói với Lệ Khiếu Hằng, mà còn có ý nhắc nhở Thẩm Thần.

Trong lòng Thẩm Thần biết rõ, nuốt lại những lời vốn muốn nói vào bụng. Chuyển chủ đề: "Mặc kệ em có truy cứu hay không, ở thế giới thứ nhất, Trác Nghiêm đã hại chết anh và cha mẹ, khiến Thẩm gia nhà tan cửa nát. Kiếp này còn cướp đi tập đoàn Thẩm thị. Anh sẽ không tha cho cậu ta."

"Đó là ân oán của các người!" Đào Mộ thờ ơ nói: "Chỉ cần đừng đến tìm tôi, mọi người nước sông không phạm nước giếng."

Lại là những lời này!

Thẩm Thần thở dài trong lòng. Nếu nói trước kia hắn chủ động nói những lời này với Đào Mộ, trong lòng hắn có nhiều đề phòng hơn là nhắc nhở. Nhưng bây giờ, trong lòng Thẩm Thần chỉ còn lại thổn thức.

Khi Đào Mộ còn là Thẩm nhị, người nhà họ Thẩm ghét bỏ cậu đủ điều, năm lần bảy lượt trục xuất cậu khỏi gia môn, tránh còn tránh không kịp. Bây giờ Đào Mộ thực sự đã vứt bỏ Thẩm gia.

Duyên người thân mấy kiếp, chung quy cuối cùng vẫn là người lạ.

Thẩm Thần nhìn thoáng qua Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên. Lòng nói đây cũng coi như là tâm nguyện mấy kiếp của Thẩm gia, bây giờ cuối cùng cũng thành hiện thực. Nhưng thái độ của mẹ và em gái lại không vui.

Hình như cái này cũng coi như là nguyện vọng của Đàm Dục thành hiện thực. Quãng đời còn lại sau này, chỉ sợ sẽ càng hối tiếc hơn.

Có câu kiếp trước không thể quay về, kiếp sau không thể theo đuổi. Chỉ là trong mắt Thẩm Thần, duyên phận giữa Đào Mộ và Thẩm gia chính là kiếp trước không thể theo đuổi, kiếp sau khó quay về.

Thẩm Thần thở dài một tiếng, chủ động vươn tay phải ra, cuối cùng nói ra những lời đã chôn giấu trong lòng suốt mấy kiếp với Đào Mộ: "Hy vọng kiếp này em có thể bình an vui vẻ, sống thọ và chết tại nhà."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Trong đám người nhà họ Thẩm, mặc dù Thẩm Thần máu lạnh thờ ơ, nhưng cũng coi như sáng suốt nhất 👏
Chương trước
Chương sau