Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 237

Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

7 giờ 30 tối, tại rạp hát lớn Hương Thành.

Ngoài các phóng viên truyền thông, đồng nghiệp trong ngành và các nhà phê bình phim chuyên nghiệp được mời đến, đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 còn mời khoảng một trăm fans đến tham dự lễ công chiếu đầu tiên. Hầu hết những fans này đều là fans trung thành của vai nam nữ chính và các vai phụ quan trọng.

Là một nhà sản xuất sau màn nổi bật nhất trong thời gian gần đây, Đào Mộ cũng thấy được fans của mình. Ngoài ra, còn có vài gương mặt vô cùng quen thuộc —— là các bạn học cảnh sát trong học viện cảnh sát Hương Thành. Không đúng, bây giờ không còn là học viên cảnh sát nữa, mà đã chính thức trở thành cảnh sát Hương Thành.

Thấy Đào Mộ nhìn sáng đây, mấy cảnh sát Hương Thành hưng phấn vẫy tay với Đào Mộ. Lúc trước bọn họ cũng là khách mời trong đoàn phim, chỉ là suất diễn quá ít, không thể tham dự lễ công chiếu đầu tiên với thân phận diễn viên. Vì vậy đạo diễn Từ đã đưa thư mời cho bọn họ, để mọi người đến xem phim với thân phận nghiệp dư.

Nhân lúc phim vẫn chưa bắt đầu chiếu, Đào Mộ đi đến hàng ghế khán giả có mấy cảnh sát đang ngồi, mỉm cười trò chuyện với mọi người. Các fans đều không ngờ Đào Mộ lại bình dị dễ gần như vậy, thế là hưng phấn hét chói tai. Thậm chí còn có fans của những người khác hô lớn tên diễn viên khác, mãnh liệt bày tỏ rằng mình cũng muốn kiểu tương tác này.

Các đại già đã ngồi vào chỗ liên tục quay đầu lại. Bầu không khí quá sôi động, mọi người có hơi do dự. Một mặt muốn thỏa mãn yêu cầu của fans, mặt khác hơi lo cho trật tự của rạp và an toàn của bản thân.

Đào Mộ mỉm cười an ủi: “Sau khi bộ phim kết thúc sẽ có phân đoạn cảm ơn của các diễn viên. Các fans và diễn viên sẽ có một trò chơi nhỏ để tương tác. Các bạn đừng gấp, ngoan một chút.”

Năm nay Đào Mộ đã gần 20 tuổi, sau khi trải qua huấn luyện cường độ cao ở quân đội, dáng người cậu cao lớn hơn, khí chất nghiêm nghị hơn, da cũng đen hơn bình thường, mỗi một động tác đều sấm rền gió cuốn. Đột nhiên mỉm nói chuyện dịu dàng, quả thực là bùng nổ hormone. Các fans vừa hưng phấn hét chói tai, vừa ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sự hỗn loạn được dẹp yên, lúc này các đại già mới an tâm.

Chỉ có một số cảnh sát là gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn. Bọn họ không ngờ Đào Mộ vẫn còn nhớ bọn họ, thậm chí còn đặc biệt đi đến trò chuyện với bọn họ, mọi người phấn khích không thôi.

“Đây là lần đầu tiên tớ tham gia lễ công chiếu đầu tiên của điện ảnh.” Giang Cảnh Văn cùng phòng ngủ với Đào Mộ hưng phấn nói: “Cảm giác thật khác biệt.”

Đào Mộ mỉm cười, chủ động nói: “Đã lâu không gặp, sau khi lễ công chiếu đầu tiên kết thúc, chúng ta đi chơi đi.”

Các cảnh sát sửng sốt, dường như không ngờ tới, với địa vị hiện giờ của Đào Mộ lại đưa ra lời mời với những cảnh sát nhỏ như bọn họ. Giang Cảnh Văn buột miệng hỏi: “Vẫn đi hộp đêm hả?”

Đào Mộ cười nói: “Vậy cũng được nhỉ!”

Vì vậy mọi người hiểu ý bật cười. Có nhân viên công tác đi tới nhắc nhở Đào Mộ đã sắp đến giờ. Đào Mộ gật đầu với mọi người, trở lại chỗ ngồi của mình ở hàng ghế phía trước.

8 giờ tối, bộ phim chính thức bắt đầu chiếu. Ánh đèn trong rạp chiếu lập tức tối đi, màn hình lớn từ từ sáng lên.

Bộ phim mở đầu bằng cảnh Nghiêm Thịnh sắm vai nam chính và một người trong cuộc khác. Lúc đó Nghiêm Thịnh đã nằm vùng ở hắc bang 10 năm, thành công giành được sự tin tưởng của lão đại, tiến vào trung tâm bang phái. Lợi dụng việc thay đổi thân phận, Nghiêm Thịnh liên tục tiết lộ hành vi của hắc bang cho cảnh sát. Nhưng không biết vì sao, hắc bang lại biết trước rất nhiều lần hành động bắt giữ của cảnh sát.  Vì vậy cảnh sát đoán có người trong cục cảnh sát bị hắc bang thu mua. Vừa tự điều tra, vừa yêu cầu Nghiêm Thịnh nghĩ cách hỏi thăm thân phận người kia.

Vào thời khắc mấu chốt, Nghiêm Thịnh đột nhiên nhận được thông báo của cộng sự. Cộng sự nói đã tìm được manh mối, nhưng vì hành động sơ suất nên đã khiến hắc bang nghi ngờ. Mặc dù do cộng sự có thân phận đặc thù, hắc bang không dám làm gì hắn, nhưng hắn bị hắc bang lén theo dõi rất chặt chẽ, không có cách nào ra ngoài báo tin. Yêu cầu Nghiêm Thịnh lập tức đến gặp hắn, địa điểm gặp mặt chính là sân thượng của một tòa nhà nào đó.

Khung cảnh thay đổi. Một loạt tiếng hét chói tai hưng phấn điên cuồng vang lên, trên màn ảnh, khắp nơi chật kín người chen chúc xô đẩy và ánh sáng từ những chiếc gậy cổ vũ. Tại một buổi hòa nhạc đông người, Nghiêm Thịnh sắm vai nam chính thản nhiên đứng giữa đám đông, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Bên cạnh hắn là Chu Ngạn Thanh sắm vai lão đại hắc bang và vài tên bảo vệ khác, lão đại giơ gậy cổ vũ, nghiêm túc nói: “Tôi thích Chu thiên vương nhất. Tôi nghe anh ấy hát từ nhỏ đến lớn…”

Màn ảnh từ từ di chuyển sang biển người bên cạnh, Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình và Thẩm Dục sắm vai Nghiêm Ngự, cùng với các học viên cảnh sát khác cũng mặc đồ tiếp ứng đứng trong đám người, vui vẻ phấn chấn nghe ca nhạc. Trong lúc đó, Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình rất không an phận, tán tỉnh các cô gái khắp nơi, làm cho các cô gái xuân tâm nở rộ, còn chọc cho bạn gái ghen liên tục.

Mà ở bên kia, Nghiêm Thịnh sắm vai nam chính lấy cớ rời đi, chạy đến sân thượng tòa nhà bên cạnh để gặp cộng sự. Kết quả vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng động lớn, thi thể của cộng sự ngã từ trên lầu xuống, Nghiêm Thịnh sắm vai nam chonh vô cùng khiếp sợ nhìn cộng sự chết không nhắm mắt.

Tại buổi hòa nhạc, Chu Ngạn Thanh sắm vai lão đại hắc bang cười hì hì ôm cánh tay của tâm phúc, phàn nàn về chính phủ: “《XXX》 cũng đã quay bao nhiêu năm rồi. Đi gặp cộng sự nằm vùng mà còn chọn sân thượng. Có phải cho rằng IQ của hắc đạo chúng ta rất thấp, không hiểu được kịch bản chắc?”

Lại hỏi: “Nghiêm Khể đi đâu rồi? Vừa nãy không phải còn ở đây sao?”

A Trạch đứng bên cạnh lão đại, ngây ngô cười hì hì: “Chắc là đi WC? Anh cũng biết anh ta rất dễ mắc tiểu mà.”

Lão đại chậc chậc lắc đầu: “Tuổi còn trẻ mà thận đã kém thành như vậy.”

Buổi hòa nhạc kết thúc, các lão đại cười đùa rời khỏi hiện trường. Trùng hợp đụng phải các học viên cảnh sát cũng đi từ bên trong ra. Không có gì bất ngờ, hai bên đối diện nhau. Thấy Nghiêm Ngự khí thế yếu ớt, chỉ biết nắm chặt lấy hắn không buông, A Trạch cợt nhả: “Kéo cái gì mà kéo, tao có nộp thuế. Pháp luật Hương Thành chẳng lẽ có quy định người nộp thuế không được xem hòa nhạc sao?”

Thấy Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình cũng giơ nắm đấm, một tiểu đệ khác trong hắc bang cũng ngửa mặt châm chọc: “Mày đánh đê. Cẩn thận tao tìm luật sư khiếu nại mày ——”

Lời còn chưa dứt, Chu Viễn Đình đã nện một quyền xuống. Chỉ nghe vài tiếng lạch cạch, tất cả tiểu đệ canh gác trong xe hắc bang đều bước xuống, chĩa súng vào các học viên cảnh sát.

Nghiêm Ngự nhíu mày, vỗ vỗ vai Chu Viễn Đình. Ý bảo cậu đừng bốc đồng. Chu Viễn Đình trừng mắt tiểu đệ kia, không đồng tình: “Làm gì đó? Đang ban ngày ban mặt, các người muốn tấn công cảnh sát?”

“Tối rồi cảnh sát à.” Lão đại hắc bang cười tủm tỉm nhìn Chu Viễn Đình: “Người trẻ tuổi đừng bốc đồng như vậy. Nếu không, người bị thiệt cũng chỉ có thể là cậu.”

Chu Viễn Đình cười nhạo. Ỷ vào kỹ năng của mình tốt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt được một khẩu súng, chĩa vào đầu lão đại: “Sau này bị thiệt là chuyến của sau này, nếu ông có gan thì kêu bọn họ nổ súng, tôi đang phòng vệ chính đáng. Để xem thử ai bắn nhanh hơn.”

Đối mặt với những lời đe dọa tính mạng, lão đại hắc bang vẫn rất phong độ, không so đo với người trẻ tuổi. Dẫn người lên xe, lúc lái xe đi, lão đại còn hỏi Nghiêm Khể đang ở đâu?

“Tôi ở đây!” Cửa xe mở ra, Nghiêm Khể ngồi vào trong như thể hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, trong tay còn cầm bắp rang, sẵn tiện đưa cho lão đại.

“Cũng đâu phải đi xem phim. Cậu mua cái này làm gì?” Lão đại ghét bỏ đẩy bắp rang ra, nghi ngờ người nào đó đi WC xong chưa rửa tay.

Nghiêm Ngự đứng trên đường, mặt vô cảm nhìn Nghiêm Khể bên trong xe. Chu Viễn Đình hơi tò mò vỗ vai hắn: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Các học viên trở lại học viện cảnh sát.

《 Hắc Bạch 》 là bộ phim cảnh sát và xã hội đen rất tiêu chuẩn ở Hương Thành. Cốt truyện tiếp theo là hai tuyến song song, một mặt là sau khi cộng sự chết, Nghiêm Khể một mình truy tìm manh mối, nhưng vì không có ai phối hợp nên tiến độ rất chậm. Cùng lúc đó, lão đại hắc bang cũng bắt đầu nghi ngờ bên cạnh vẫn còn người nằm vùng, Nghiêm Khể không thể không đấu trí đấu dũng với lão đại, cốt truyện xoay chuyển liên hồi, lên xuống phập phồng, màn trình diễn của hai đại ảnh đế vô cùng xuất sắc.

Mặt khác, cảnh sát đang định chuẩn bị một cộng sự khác từ học viện cảnh sát cho Nghiêm Khể. Chọn tới chọn lui, một số thanh tra cấp cao chọn Nghiêm Ngự, vì Nghiêm Ngự là em trai của Nghiêm Khể. Sở dĩ Nghiêm Khể bị nghi ngờ, là vì em trai hắn có thân phận cảnh sát. Vì vậy cảnh sát đề nghị để hai anh em phối hợp, yểm trợ lẫn nhau. Đồng thời cũng có thể đánh tan nghi ngờ của lão đại hắc bang. Một bộ phận thanh tra khác lại coi trọng Chu Viễn Đình. Bởi vì Chu Viễn Đình có thành tích tốt nhất trong thời gian ở trường. Hai quan điểm xung đột với nhau, nhưng đều bị Nghiêm Khể phản đối.

Nghiêm Khể cảm thấy tình hình hiện tại rất phức tạp, hắn thật sự cần cộng sự, nhưng hắn cần một cộng sự trưởng thành nghiêm túc, quan trọng nhất là có tố chất tâm lý mạnh mẽ, chứ không phải một người mới vừa bước ra từ học viện cảnh sát, không hiểu gì hết, trạng thái cũng không ổn định.

Đáng tiếc, cuối cùng phản đối không có hiệu quả, bởi vì Chu Viễn Đình tự tìm đường chết, trước đêm tốt nghiệp dẫn bạn cùng phòng đi chơi hộp đêm, lại vì bị đám A Trạch phát hiện cậu trêu chọc người phụ nữ của lão đại, thù mới hận cũ nên lại đánh nhau lần nữa, hơn nữa còn đánh đến mức vào Cục Cảnh Sát, sau đó bị khai trừ học tịch, vì để cứu lại tiền đồ của mình, Chu Viễn Đình tự đồng ý đi làm nằm vùng.

So với hai nam chính là Nghiêm Thịnh và Chu Ngạn Thanh, suất diễn của Đào Mộ trong phim không tính là nhiều. Thời gian xuất hiện chỉ có 20 phút, hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều đối diễn với các ảnh đế. Nếu hơi sơ ý, có lẽ sẽ bị áp đến không còn cảm giác tồn tại như vị diễn viên nào đó. Thậm chí còn khiến khán giả cảm thấy mạch diễn rời rạc.

Nhưng mỗi lần Đào Mộ xuất hiện lại mang đến cảm giác thích thú cho khán giả. Bởi vì ở giai đoạn đầu, thiết lập của Chu Viễn Đình là học viên cảnh sát trẻ tuổi nhật thiên nhật địa*, không coi ai ra gì, cậy tài khinh người, vì vậy khi Đào Mộ sắm vai nhân vật, cậu đặc biệt chọn kỹ thuật diễn đạt là khoe mẽ khắp nơi. Giá trị nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ vốn đã rất tốt, hơn nữa Đào Mộ còn được tiếp xúc với thế hệ mười mấy năm sau, đã thành thạo các kịch bản diễn ngầu.

*Nhật thiên nhật địa (日天日地): ý chỉ người độc đoán và kiêu ngạo trong thời đại mới.

Dù là cảnh tối hôm hòa nhạc, vừa xuất hiện là đã chọc gái không chút cố kỵ, hay cảnh xung đột đầu tiên với lão đại hắc bang, cướp súng phản kích, hay khi nhảy điệu nhảy bùng nổ lúc lén đến hộp đêm tán gái, mỗi một màn ảnh, độ đẹp trai ngầu lòi của cậu đều nhảy lên một tầm cao mới. Những lời thoại của Đào Mộ vốn có chút trung nhị và siêu xấu hổ, nhưng lại khiến các cô gái nhỏ mặt đỏ tim đập khi nghe thấy. Một số cốt truyện có tính tranh cãi, có khả năng sẽ hút anti, cũng được Đào Mộ diễn thành dáng vẻ thiếu niên khí thịnh, khí phách hăng hái. Hơn nữa còn có duyên với khán giả một cách khó hiểu, dù sao thì Chu Viễn Đình do Đào Mộ thủ vai ở giai đoạn đầu phim không hề khiến các fans điện ảnh thấy phản cảm, ngược lại trở thành nhân vật đẹp trai nhất trong cảm nhận của không ít bạn nữ.

Đặc biệt là vài phân cảnh đỉnh cao cùng các ảnh đế, đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm, thậm chí còn có chút khí thế nghiền áp bùng nổ kỹ năng diễn xuất, càng khiến khán giả hô to đã ghiền.

Hơn nữa, vì ở giai đoạn đầu đã trải đường đầy đủ, đến giai đoạn sau Chu Viễn Đình do Đào Mộ sắm vai hắc hóa, trông cũng rất hợp tình hợp lý. Giai đoạn đầu là đẹp trai đến mức khiến người ta hét chói tai, giai đoạn sau xấu xa đến mức khiến người ta ngứa răng. Nhất là sau khi A Trạch chết, Chu Viễn Đình bị kích thích quá lớn, không màng đạo nghĩa, ngủ với người phụ nữ của lão đại. Còn đối nghịch với nam chính khắp nơi, phá hỏng kế hoạch của nam chính, hại rất nhiều người chết đi. Thậm chí còn hại chết người sắp xếp cậu đi nằm vùng và cực lực bảo vệ cậu —— thanh tra cấp cao do Vương Cẩm Sinh sắm vai. Hơn nữa còn tiết lộ thân phận nằm vùng của Nghiêm Khể cho lão đại.

Mà trong phần cuối của cốt truyện, Chu Viễn Đình hoàn toàn xấu xa vẫn có thể đào bẫy Nghiêm Khể, sau khi Nghiêm Ngự chết vì chắn súng giúp cậu, cậu thành công trà trộn lên du thuyền, nhập cư trái phép đến Đông Nam Á cùng lão đại, càng khiến các fans điện ảnh tam quan bất thường vỗ tay khen ngợi

Không vì lý do gì khác, chỉ vì tuy Chu Viễn Đình rất xấu xa, nhưng cậu xấu xa rất đẹp trai rất thông minh. Chỉ xuất hiện trong 20 phút ngắn ngủi, nhưng cảm giác tồn tại có thể sánh với hai đại nam chính. Thế nên, Thẩm Dục có suất diễn cũng quan trọng như Chu Viễn Đình, nhưng trong phim lại không hề có cảm giác tồn tại.

Ngoại trừ cảnh chết cuối cùng khiến lòng người đau xót.

Vì vậy sau khi bộ phim kết thúc, khi các diễn viên quay đầu lại cảm ơn mọi người, người được fans điện ảnh gọi tên nhiều nhất là Nghiêm Thịnh, Chu Ngạn Thanh và Đào Mộ. Nhưng khi truyền thông phỏng vấn, người được ưu ái nhất, ngược lại là Thẩm Dục.

“Vừa rồi trên web Phi Tấn, hot search đầu tiên là tin tức nói rằng đã tìm được mẹ ruột của ngài. Ngài có gì muốn nói về chuyện này không?”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Rồi he, chương trước có người nói Mộ Mộ “ác độc lạnh lùng không muốn tìm cha mẹ ruột” nên muốn tìm giúp Mộ Mộ.

Giờ mẹ ruột của người nào đó cũng được người khác tìm về giúp, để coi người “luôn khao khát tình thân, ngây thơ lương thiện nhưng chưa bao giờ nhắc đến việc tìm mẹ ruột” xử lý sao đây :)))
Chương trước
Chương sau