Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 85: Day 85

Chương trước
Chương sau
28/10/2021
Edit: Nhật Nhật
Bù xong cho mấy cô nha, hết rồi nha. Được chương dài oằn tà là voằn.
...
Một tuần sau sẽ tham gia show giải trí.
Kiểu chương trình tạp kỹ về thú cưng này, theo như Hề Gia Vận biết, mùa này có ba thành viên cố định, còn có thú cưng cố định nữa, có mèo Ragdoll, một em Husky ngáo, thêm một bé vịt mồi [1] nữa. Hề Gia Vận đối với mấy thành viên cố định không quá quen thuộc, nhưng có mấy khách mời theo kỳ cậu rất quen ——
Ngoại trừ cậu, còn có Mạnh Sanh và Bạch Thanh Trì nữa.
Mạnh Sanh đóng nữ chính Khổng Huyên trong "Khổng tước ngủ trên gác cao", Bạch Thanh Trì đóng vai hộ vệ của Phượng Triều, thêm Hề Gia Vạn nữa, kỳ này có thể coi là show riêng của "Khổng tước ngủ trên gác cao", nhưng ý định ban đầu của họ khi tham gia chương trình này cũng chính là để tuyên truyền cho bộ phim mà.
Chương trình không quay tại thành phố A mà ở thành phố F, Hề Gia Vận đến trước nửa tiếng, không ngờ mấy người Mạnh Sanh còn đến sớm hơn nhiều, mọi người đang tụm lại chung một chỗ tán dóc, thấy Hề Gia Vận đến, Mạnh Sanh vội vẫy cậu, "Gia Gia, bên này này."
Hai người đã nửa năm không gặp, Mạnh Sanh không hề tỏ ra xa lạ với Hề Gia Vận, cô hớn hở gọi cậu qua, sau đó giới thiệu mọi người cho Hề Gia Vận: "Đây là anh Thiệu, Thiệu Cù, vị này là chị Mộng Na, còn đây là Ninh Ninh."
Cả ba người đều là thành viên cố định của chương trình, Hề Gia Vận lễ phép chào hỏi, đến lượt Tưởng Ninh Ninh, cô rõ ràng hưng phấn hơn hẳn, ánh mắt lom lom nhìn Hề Gia Vận không chớp, giống như muốn nói gì đó nhưng lại cố nhịn xuống, chả mấy chốc mà mặt đã nghẹn đến đỏ bừng lên.
Hề Gia Vận: "Mặt cô đỏ quá, thấy không thoải mái ở đâu à?"
Tưởng Ninh Ninh: "Tôi, tôi..."
Tưởng Ninh Ninh hiển nhiên không ngờ được là Hề Gia Vận sẽ chủ động nói chuyện với mình, trong đầu cô dường như có pháo hoa đang nổ tung, nổ đến mức cô không còn nghĩ được gì nữa, cuối cùng vẫn là Từ Mộng Na bật cười, giải thích hộ cô: "Cô ấy là fan của cậu đó, biết cậu chuẩn bị tham gia chương trình thì từ tối hôm qua đã bắt đầu hưng phấn rồi, xem ra đến bây giờ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Tưởng Ninh Ninh cố gắng tự biện hộ: "... Vốn là em đã bình tĩnh lại rồi."
Chỉ là lúc cô nhìn thấy người thật của Hề Gia Vận, nhất là lúc cậu cười với cô, hai mắt hơi cong cong, bị nhan sắc tuyệt mỹ của cậu đập vào thẳng mặt, trí não Tưởng Ninh Ninh thức thì mất mạng offline.
Hề Gia Vận nghe vậy, nói với Tưởng Ninh Ninh: "Vậy tôi cũng hơi lo lắng đấy, sợ biểu hiện không tốt, quay show xong lại mất đi một người hâm mộ."
Tưởng Ninh Ninh điên cuồng lắc đầu: "Không mất, tuyệt đối không mất đâu!"
Hề Gia Vận không nhịn được cười, Tưởng Ninh Ninh quả thực muốn ngất đến nơi rồi, thấy dáng vẻ mê muội không biết gì nữa này của cô, mọi người có mặt đều cười ẻ, Mạnh Sanh ở bên cạnh, vừa cười vừa nói: "Gia Gia, chị có thể sờ nhóc chíp chíp của em một chút không?"
Nhóc chíp chíp mà cô nói chính là nhóc Phượng Hoàng, giờ trời không còn lạnh lắm nữa, Hề Gia Vận không mặc áo khoác, nên nó bèn ủ ở trên đỉnh đầu cậu, trông bông xù tròn vo một cục, nhìn mà Mạnh Sanh ngứa ngáy tay chân.
Hề Gia Vận không đồng ý cũng không từ chối, "Vậy chị phải hỏi xem nó có cho sờ hay không kìa."
Mạnh Sanh nhẹ giọng hết cỡ hỏi, "Bé chíp chíp ơi, bé đáng yêu ghê vậy đó, bé cho chị sờ một chút được không?"
Nhóc Phượng Hoàng từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt đảo qua Mạnh Sanh.
Nó ở nhà hơi động một tí là lăn ra đất ăn vạ, nhưng mà đi ra ngoài cũng rất biết giữ gìn hình tượng đấy, gì thì gì, giờ nhóc Phượng Hoàng cũng coi như là hot chim mạng cơ mà!
Xét thấy con người này chân thành xúc động khen nó như vậy, nhóc Phượng Hoàng quyết định hạ mình, cho cô sờ một cái, vì thế bay xuống, đậu trên tay Hề Gia Vận, Hề Gia Vận thấy vậy mới nói với Mạnh Sanh: "Nó đồng ý cho chị sờ đấy, nhưng mà cẩn thận một chút, đùng đụng đến đuôi của nó, nó không thích bị người khác đụng vào đuôi đâu."
Mạnh Sanh gật đầu tía lia, cẩn thận chạm lên người nhóc Phượng Hoàng, cảm giác mềm mại, mượt mà khiến cô sung sướng cực kỳ, Mạnh Sanh không thở nổi nữa nói: "Hu hu hu hu hu hu đáng yêu quá đi mất thôi, đây mà làm chim của chị, chị sẽ vuốt trọc nó mất."
Nói cho sờ một chút đúng là một chút thật, Mạnh Sanh còn chưa thấy đã tay, nhóc Phượng Hoàng đã bay trở lại trên đỉnh đầu Hề Gia Vận, Mạnh Sanh vẫn còn lưu luyến cảm giác kia không thôi, nhưng cô cũng không dám tự ý thò vuốt ra sờ, dù sao sức chiến đấu của cục bông nhỏ này bày chình ình ra đó, Mạnh Sanh cũng biết rõ rành rành, ít nhiều gì cũng đã sờ được rồi, cô bèn đổi mục tiêu, xuống tay với nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí.
Nhóc Kỳ Lân với nhóc Nhai Tí so ra thì thân thiện với con người hơn nhóc Phượng Hoàng nhiều, vừa ngoan vừa thoải mái nhào nặn xoa nắn, Mạnh Sanh sướng đến độ như muốn bay luôn lên trời. Cô nhịn không được cảm khái: "Gia Gia, chị chỉ muốn trộm hết mấy nhóc con nhà cậu về thôi."
Tưởng Ninh Ninh khuyên cô: "Chị Mạnh Sanh, chị từ bỏ suy nghĩ ấy đi, chúng nó cũng chỉ ngoan trước mặt Gia Gia thôi, Gia Gia mà không ở đây, khéo chị đã bị mổ u đầu rồi ấy chứ."
Mổ cho u đầu, hình dung này thực sự quá chân thực, mọi người đều bật cười, bầu không khí vô cùng sôi nổi. Đúng lúc này, khách mời cuối cùng cũng đã đến, Bạch Thanh Trì ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, trên đường em bị kẹt xe, tới muộn."
Thực ra chỉ cần đến đúng giờ quay chụp là được rồi, Thiện Cù vung tay lên, "Không bận gì, bọn anh cũng vừa mới tới thôi."
Bạch Thanh Trì ngại ngùng mỉm cười, vô cùng phù hợp với thiết lập tính cách bông hoa nhỏ dễ mến của cậu ta, nhưng khi ánh mắt cậu ta xẹt qua chỗ Hề Gia Vận, nụ cười lập tức hơi cứng lại một chút, Hề Gia Vận không để ý, còn thân thiệt bắt chuyện cùng cậu ta: "Lâu rồi không gặp."
Bạch Thanh Trì lập tức quay phắt đầu đi, "Hừ."
Hề Gia Vận: "..."
Nếu không phải trước đó hai người đã nói rõ ràng, nhất định Hề Gia Vận sẽ nghĩ Bạch Thanh Trì có ý kiến với cậu, cậu bó tay lắc đầu một cái, không để trong lòng, nhưng Mạnh Sanh lại len lén hỏi: "Gia Gia, hồi còn đang quay phim chị đã muốn hỏi cậu câu này rồi, có phải Bạch Thanh Trì không ưa cậu không?"
Hề Gia Vận: "Không phải đâu, cậu ta chỉ là... Có hơi kiểu nói một đằng làm một nẻo thôi?"
Bọn họ nói rất nhỏ, nhưng Bạch Thanh Trì ngoài mặt thì như không thèm để ý đến Hề Gia Vận, thực tế lại đang vểnh tai lên nghe ngóng, từng phút từng giây để ý động tĩnh bên này, vì thế vừa nghe thấy mấy câu mà hai người vừa nói, sắc mặt cậu ta lập tức tối sầm, lại, quay đầu hung hăng trừng Hề Gia Vận.
——Cậu mới nói một đằng làm một nẻo, cả nhà cậu đều nói một đằng làm một nẻo!
Hề Gia Vận: "..."
Mạnh Sanh cũng tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Xem ra đúng là người nói một đằng làm một nẻo thật.
Thành viên cố định và khách mời đều đã có mặt đông đủ, ê kíp chương trình tiết lộ cho bọn họ: "Địa điểm quay chương trình lần này vô cùng hoành tráng, hơn nữa còn có một khách mời bí ẩn mà mọi người nhất định không thể đoán được."
Hầu hết mấy kỳ trước chương trình đều về nông thôn ghi hình, địa điểm lần này có thay đổi cũng không có gì quá ngạc nhiên, hơn nữa ê kíp cũng không gửi danh sách đồ vật cần chuẩn bị cho khách mới, vậy rõ ràng là địa điểm ghi hình lần này không tồi, không cần chuẩn bị thêm đò dùng cá nhân, còn về vị khách mời bí ẩn kia ——
Lúc ngồi trên xe buýt, mọi người đều bàn tán xôn xao, đoán già đoán non.
Mạnh Sanh suy đoán: "Đừng nói là họ mời đạo diễn Cát nhé? Lần này chương trình của mọi người đã bị đoàn phim chúng ta bao trọn rồi, chẳng lẽ đạo diễn Cát cũng lén lút mò tới?"
Hề Gia Vận: "Chắc không phải đâu? Đạo diễn Cát đang ở thành phố C, hoạt động tuyên truyền còn chưa xong mà."
Tưởng Ninh Ninh: "... Không tài nào đoán được, chẳng lẽ có người như thế thật à? Hay là người không bao giờ xuất hiện trong các chương trình giải trí nhỉ? Như là Quý Vi chẳng hạn? Em nhớ chị ấy sợ chó mà, hơn nữa còn bị dị ứng với lông chó mèo nữa."
Từ Mộng Na: "Vậy thì ghi hình làm sao được, ở mười phút là đã phải đi bệnh viện rồi."
Thiệu Cù sờ sờ cằm, "Chẳng lẽ là Tống Thanh?"
Từ Mộng Na: "Này lại càng không, ảnh đế Tống giải nghệ rồi mà."
Bọn họ liên tực nói ra mấy cái tên, nhưng đều bị phủ quyết toàn bộ, cuối cùng vẫn là Hề Gia Vận không chắc chắn lắm nói: "Nếu không đoán ra là ai trong giới giải trí, vậy trừ khi đối phương... Không làm trong lĩnh vực này?"
Suy đoán của cậu được mọi người nhất trí tán thành, nhưng vấn đề khác lại tới nữa ——
Rốt cuộc thì người không làm trong lĩnh vực giải trí này là ai? ? ?
Có thể lên chương trình, vậy chắc chắn có độ nổi tiếng nhất định, nhưng đối phương vừa là người ngoài giới, lại vừa có sự nổi tiếng, cái này...
Cái này là đoán được mới tài đấy!
Trong tiếng suy đoán liên miên của mọi người, xe buýt đã đi đến địa điểm ghi hình.
Là một căn biệt thự view biển.
Căn biệt thự được trang trí theo phong cách hiện đại, tông màu chủ đạo là trắng đen, cửa sổ thủy tinh sát đất quay về phía biển, bên ngoài có cả một bể bơi nhỏ. Vì biệt thự nằm trên cao, nên từ bể bơi cũng có thể nhìn thấy biển, bên cạnh đó còn cố ý lắp đặt một đài ngắm cảnh.
Trên mặt Tưởng Ninh Ninh tràn đầy vẻ khiếp sợ: "Chương trình của chúng ta thuê được cả biệt thự view biển á?"
Không thể trách sao cô tỏ ra kinh ngạc như vậy được. Ê kíp của chương trình từ đầu đến giờ luôn thực hiện theo phong cách tiết kiệm là quốc sách, cái nào tiết kiệm được là cắt bằng sạch, nhưng căn biệt thự này vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, dù sao thành phố F cũng là thành phố du lịch, vị trí sát biển tốt như thế này, nói là tấc đất tấc vàng hãy còn kém ấy chứ, nghĩ thôi là biết tiền thuê đắt đỏ như nào rồi.
Đạo diễn vung tay lên, "Đương nhiên là không thuê nổi rồi, đây là nhờ vị khách mời bí ẩn của chúng ta tài trợ, căn biệt thự này là một trong số những bất động sản đứng tên người này."
Mạnh Sanh trợn tròn mắt, "Đây là biệt thự cá nhân ạ? Vị trí tốt như vậy, lại còn rộng rãi như thế? Sao em có cảm giác bỏ ra mấy chục triệu cũng không mua được nhỉ?"
Thiệu Cù thì thào nói: "Không phải cô cảm thấy thế, mà thực sự không thể mua được đâu. Cô xem vị trí của nó đi, địa thế rất tốt, từ chỗ thấp nhất cũng nhìn thấy biển, bên dưới là bãi cát, sạch sẽ, trống trơn, không có gì cả, hai bên trái phải cũng không có nhà nào khác, quả thực chính là hộ Vip có bãi tắm riêng, cảm giác giá trị ít nhất cũng phải chín con số."
Dừng một chút, Thiệu Cù lại nói thêm: "... Hơn nữa, đây chỉ là một trong số những bất động sản dưới tên đối phương thôi."
Ngôi sao vốn đã là một nghề có thu nhập cao rồi, nhưng vào giờ phút này, mọi người vẫn cảm thấy mình nghèo kiết xác. Tưởng Ninh Ninh líu lưỡi nói: "Giàu dữ vậy trời, em bị đánh choáng rồi hu hu hu."
Ai mà không choáng chứ, nghe được căn biệt thự này ít nhất đáng giá chín con số, mọi người đều không nhịn được mà hít hà ——
A, đây chính là mùi thơm của sự giàu có đấy ư?
Chỉ có Hề Gia Vận là đột nhiên có một suy đoán lớn mật về vị khách mời bí ẩn này.
... Đừng nói là anh ấy nhé?
Hề Gia Vận rơi vào trầm mặc.
Đạo diễn thấy cảnh này đã quay được hòm hòm rồi, bèn lên tiếng giục mọi người: "Xuống xe, xuống xe, đi vào thôi nào, hai ngày nay chúng ta sẽ hoạt động quanh khu vực này."
Mọi người kéo valy của mình đi xuống. Không thể không nói, mùa này không khí ở ven biển vô cùng thoải mái, biển rộng xanh thẳm, trời xanh mây trắng, từng cơn gió biển thôi phất qua, khiến tâm trạng người ta cũng trở nên vui vẻ phấn chấn hơn.
Thiệu Cù là người đầu tiên đi tới cửa, anh ta quay lại gọi đạo diễn: "Chìa khóa ở đâu vậy ạ?"
Đạo diễn: "Gõ cửa đi, bên trong có người đấy."
Thiệu Cù bèn gõ cửa "Thình thình thình".
Đạo diễn lại nói với những người khác: "Không phải vừa rồi ở trên xe mọi người vẫn luôn đoán già đoán non xem vị khách này là ai sao? Chờ lát nữa sẽ biết, đảm báo khiến mọi người giật bắn cả mình!"
Dứt lời, "Cạch" một tiếng, cửa bị mở ra.
Hề Gia Vận nhìn sang, thứ đầu tiên cậu thấy chính là một bàn tay, thon dài, tái nhợt. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng , chỗ ống tay cài khuya măng sét sáng lấp lánh, mấy giây sau, cửa biệt thự hoàn toàn mở ra, cuối cùng cũng có thể trông thấy toàn bộ dáng người rắn rỏi của đối phương, anh mắt của anh lướt qua từng người một, dừng lại trên người Hề Gia Vận, xong mới thong thả nói: "Hoan nghênh đã đến."
Hề Gia Vận: "..."
Cậu biết ngay mà. Dự cảm của cậu quả nhiên không sai tí nào.
Đạo diễn: "Không đoán được đúng không? Đây chính là giám đốc Phó của chúng ta!"
Này quả thực là không thể đoán được, ngoại trừ Hề Gia Vận thì ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Ai mà chả biết, vị giám đốc Phó này rất ít khi lộ diện trước mặt cánh truyền thông, cho đến tận bây giờ, số lần nhận phỏng vấn của anh ta ít đến độ có thể đếm trên đầu ngón tay, đừng có nói gì đến mấy show truyền hình mang tính chất giải trí thế này, cho nên mọi người thực sự chưa từng nghĩ đến, vị khách bí ẩn này lại chính là giám đốc Phó.
Giám đốc Phó sao lại đồng ý tham gia tiết mục này?
Anh ta tham gia thì cũng thôi đi, sao còn cho ê kip chương trình mượn biệt thự của mình để ghi hình vậy?
Này, này ——
Tình huống này là sao đây! ?
Mọi người đồng loạt rơi vào trầm tư.
Nhưng mà có vắt nát óc suy nghĩ, bọn họ cũng không nghĩ ra lý do nào, chỉ đành nhịn xuống thắc mắc trong lòng, Phó Tư Diễn lại thản nhiên lên tiếng: "Ghi hình mấy ngày sắp tới đều thực hiện trong căn biệt thự này, tôi dẫn mọi người đi xem trước một vòng."
Từ tầng một lên tầng hai, từ bên ngoài vào đến bên trong, sự xa hoa của căn biệt thự này không ngừng khiến người ta phải trố mắt kinh ngạc, công nghệ cao được áp dụng tối đa, thậm trí đồ trang trí và đồ nội thất trong nhà đều có giá trị không nhỏ, Từ Mộng Na, khổ sở đi sát Tưởng Ninh Ninh nói: "Mấy đồ nội thất này ngày trước chị cũng thích lắm, nhưng mà mắc quá, nghiến răng nghiến lợi cũng không dám đặt mua về."
Tưởng Ninh Ninh tò mò hỏi: "Đắt cỡ nào ạ?"
Từ Mộng Na: "Hai trăm."
Tưởng Ninh Ninh do dự nói: "Hai trăm ngàn ấy ạ? Vậy cũng đâu có đắt lắm?"
Từ Mộng Na dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nghía cô nàng, "Đơn vị đằng sau là vạn, tất cả đều làm bằng gỗ tử đàn [2] đấy."
Tưởng Ninh Ninh: "... Tạm biệt!"
Hai người bọn họ nhỏ giọng trò chuyện, Phó Tư Diễn mở cửa mấy gian phòng dành cho khách, "Tối nay mọi người nghỉ ngơi ở đây."
Diện tích các phòng cho khách đều xấp xỉ nhau, chỉ khác một chỗ là có một phòng nằm đối diện với biển, có cửa sổ sát đất, từ đó nhìn ra có thể thấy được sóng biển nhấp nhô, phong cảnh vô cùng đẹp.
Hai mắt Mạnh Sanh sáng bừng lên, "Oa, đẹp quá."
Đến bờ biển đương nhiên phải ở phòng sát biển mới sướng, Mạnh Sanh nhìn cái thôi đã thích rồi, nhưng người khác đương nhiên cũng vậy, nhưng trong tất cả các phòng cho khách chỉ có mỗi phòng này có thể nhìn ra biển, Thiệu Cù tinh ý nhận ra cái gì đó, anh ta hỏi Phó Tư Diễn: "Giám đốc Phó, đây có phải là âm mưu của ê kíp chương trình không? Nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi —— Giành quyền sử dụng phòng?"
Phó Tư Diễn gật đầu nói: "Không sai."
Chẳng trách lại tốn nhiều thời gian như vậy để dẫn họ đi xem biệt thự, hóa ra là có âm mưu chờ sẵn ở đây, Mạnh Sanh thở một tiếng dài thườn thượt, "Nào, bắt đầu làm việc thôi."
Dùng một chút, Mạnh Sanh lại nói: "Mọi người ai lấy được phòng này có thể nhường sàn nhà lại cho tôi không? Để em gái này trải chăn dưới đất, nằm nhìn ra biển đi."
Hề Gia Vận nghe xong bật cười, "Còn chưa bắt đầu sao chị đã biết mình không được vậy?"
Mạnh Sanh cười hì hì: "Con gái bọn chị ấy mà, thích là nhất định phải tìm cách có được, chị không phải sớm tính toán trước đây sao —— Cho nên, Gia Gia, nhỡ là cậu lấy được phòng này, có thể cho chị ké cái sàn nhà không?"
Mạnh Sanh rõ ràng là đang nói giỡn, Hề Gia Vận bèn hùa theo nói: "Được chứ..."
Lời còn chưa dứt, Phó Tư Diễn đã nhướng mày, liếc mắt nhìn Hề Gia Vận một cái, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Sanh, tự nhiên như không đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người họ: "Ê kíp chương trình đã chuẩn bị sẵn rồi, ai muốn ngắm cảnh có thể ngủ ở dưới tầng."
Mạnh Sanh: "Hả? À, vậy tốt quá."
Chuyện gì đây? Cớ làm sao mà ánh mắt giám đốc Phó nhìn cô lạnh dữ vậy? ? ?
Nghĩ thế, Mạnh Sanh không nhịn được ghé sát vào Hề Gia Vận, len lén hỏi cậu: "Gia Gia, ánh mắt vừa rồi của giám đốc Phó như muốn giết người đến nơi ý, cậu có phát hiện ra không?"
Hề Gia Vận: "... Thế ạ?"
Mạnh Sanh: "Thật đấy."
Cô đang thì thầm to nhỏ với Hề Gia Vận thì lại cảm thấy sau lưng sởn hết cả da gà, Mạnh Sanh liếc về phía sau một cái, thấy ánh mắt của Phó Tư Diễn đang rơi trên người mình, lành lạnh, Mạnh Sanh vô thức rụt cổ lại, ngậm chặt miệng, căng thẳng đến độ đi cùng tay cùng chân, trong lòng lại điên cuồng gào thét ——
Cô có làm gì chọc đến vị giám đốc Phó này à? ? ?
Lúc mọi người quay về đến tầng một, ê kíp chương trình quả thực đã chuẩn bị xong vị trí, sân trước đẹp đẽ ban đầu đã được nhân viên chương trình phân ra thành sáu đường chạy đơn giản, mỗi đầu có đặt một giỏ trúc, một bên là giỏ trống, một bên thì để đầy đồ chơi.
Đạo diễn công bố quy tắc trò chơi: "Mọi người phải nghĩ cách để thú cưng của mình nhặt đồ chơi từ giỏ bên kia đặt vào trong giỏ bên này, dựa theo thứ tự hoàn thành để quyết định thứ tự chọn phòng."
Hề Gia Vận: "..."
Nhiệm vụ này đối với những động vật nhỏ khác xem như có độ khó khá cao, nhưng đối với mấy đứa nhỏ nhà cậu thì thực sự là quá đơn giản, không khác gì cho không điểm, cho dù đã biết để mấy nhóc Kỳ Lân tham gia chương trình này chính là đơn phương đả kích thú cưng nhà người khác, Hề Gia Vận vẫn quyết định cho mọi người chút cơ hội nhỏ nhoi, cậu để nhóc Kỳ Lân, đứa không có ham muốn thắng thua quá lớn vào sân.
Lúc khởi động trước khi bắt đầu chơi, Hề Gia Vận ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nhóc Kỳ Lân, căn dặn nó: "Chúng ta không cần vội, để mấy bé khác lấy được đồ rồi con hãy bắt đầu làm nhé."
Nhóc Kỳ Lân ngoan như cún gật đầu.
Mấy phút sau, tiếng còi khai cuộc vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu!
Bé mèo Ragdoll nằm bẹp một chỗ không chịu nhúc nhích, làm con sen của nó - Tưởng Ninh Ninh phải ngồi chồm hỗm đẩy đẩy nhóc con này mấy cái, bé mèo Ragdoll trực tiếp nằm vật ra, còn ngửa bụng khoe măng cụt, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhấc mông dậy, Tưởng Ninh Ninh gấp muốn chết: "Cục cưng, con dậy đi mà, mẹ con có được ở phòng view biển hay không là nhờ cả vào con đấy!"
Có lẽ là Tưởng Ninh Ninh ầm ĩ quá, mèo Ragdoll cuối cùng cũng chịu xoay người bò dậy, nhưng nó không đi về phía trước mà đi sang đường chạy bên cạnh, móng vuốt chuẩn xác bụp lên mặt nhóc Husky, nhóc Husky tự nhiên bị ăn vả lập tức thè lưỡi tru lên, dường như tăng xông muốn lao vào oánh nhau với mèo Ragdoll, vì thế Thiệu Cù cũng gia nhập hàng ngũ những người suy sụp tinh thần vì thú cưng: "Anh giai của em ơi, anh đừng lý sự với mèo nữa, anh chạy đi lấy đồ chơi giùm em đi, đồ chơi kìa!"
Cái gì mà đồ chơi với không đồ chơi, nhóc Husky với bé mèo Ragdoll đã tiến vào cảnh giới uýnh nhau quên hết tất cả rồi, thậm chí còn làm mấy nhóc khác dừng lại vây xem, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, nhóc Kỳ Lân hoang mang ngẩng đầu: "Ẳng?"
Chúng nó có thể hoàn thành nhiệm vụ được ạ?
Hề Gia Vận: "... Chắc là vậy."
Tưởng Ninh Ninh và Thiệu Cù thấy chó mèo nhà mình uýnh nhau không biết trời đâu đất đâu nữa chỉ đành tới kéo chúng nó ra, những người còn lại cũng vội kéo thú cưng nhà mình về lại đường chạy, cố gắng dụ dỗ chúng nó đi về phía trước, nửa tiếng sau, bé vịt mồi là đứa đầu tiên tha về được ba món đồ chơi, Hề Gia Vận lúc này mới vỗ vỗ nhóc Kỳ Lân, "Con cũng đi đi."
Dừng một chút, Hề Gia Vận lại bổ sung,: "Con nhớ đi chậm một chút."
Nhóc Kỳ Lân gật gật đầu.
Nhóc Kỳ Lân cố ý đi thật là chậm, đi một bước lại ngừng một chút, đi một bước lại ngừng một chút, nhưng mà dù đã cố gắng như vậy rồi, nhóc Kỳ Lân vẫn rất nhanh đã đuổi kịp tốc độ của bé vịt mồi, nó tuyệt vọng nhìn về phía Hề Gia Vận ——
Con cố gắng nhường lắm rồi QAQ
Hề Gia Vận: "... Không thì con đi chậm thêm tí nữa đi?"
Nhóc Kỳ Lân tuyệt vọng vô cùng, nó không chậm được nữa đâu, thật sự không chậm thêm được ý.
Nhưng mà Hề Gia Vận đã nói vậy, nó vẫn cố gắng phối hợp làm theo, vì thế nhóc Kỳ Lân đi một bước dừng một chút lúc trước, bây giờ đã biến thành đi một bước, xoay tại chỗ một vòng, lại đi một bước, lại xoay tại chỗ, xoay đến nỗi tự mình làm mình chóng cả mặt, không tài nào đi thẳng được nữa.
Hề Gia Vận: "..."
Cậu dở khóc dở cười, thấy thế cũng rõ là nhóc Kỳ Lân đi lại không được thoải mái, quả nhiên vẫn phải đả kích mấy bé con kia vậy, Hề Gia Vận nghiêng đầu đếm một chút, thực ra lúc này trong giỏ của mọi người ít nhiều gì đều đã có vài món đồ rồi, bây giờ để nhóc Kỳ Lân nghiêm túc làm nhiệm vụ vẫn có thể lấy được thứ hạng rất tốt, Hề Gia Vận bèn nói với nhóc con nhà mình: "Thôi, không nhường nữa, chúng ta nhanh chóng kết thúc đi."
Vừa nghe cậu nói thế, nhóc Kỳ Lân lập tức phấn khởi hẳn, nó vội vàng gật đầu, cho dù ban nãy xoay vòng nhiều quá mà bây giờ vẫn còn chóng mặt, nó vẫn nhanh nhẹn chạy đi.
Qua lại vài vòng, đạo diễn vỗ tay nói: "Người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ là Tiểu Gia cũng bé Samoyed của cậu ấy! Chúc mừng Tiểu Gia, nhờ sự nỗ lực không ngừng của bé Samoyed, cậu là người đầu tiên có quyền chọn phòng!"
Hề Gia Vận vui vẻ xoa xoa đầu nhóc Kỳ Lân, cậu mỉm cười, phát huy trọn vẹn khả năng diễn xuất của mình ——
A, bọn họ thắng rồi, có thể chọn phòng trước, vui quá đi mất thôi.
______________________
[1] Vịt mồi hay vịt nhử, vịt gọi (Call Duck) là giống vịt cỡ nhỏ (bantam) của vịt nhà được nuôi chủ yếu để trang trí hoặc làm vật nuôi. Vịt gọi trông giống như một số giống vịt khác, nhưng có kích thước nhỏ hơn. Những con vịt gọi ban đầu được sử dụng trong săn bắn (săn thủy cầm),nơi mà những tiếng kêu của chúng sẽ thu hút những con vịt hoang dã về phía những khẩu súng của thợ săn đang chực sẵn. Ngày nay, cách thức này gần như hoàn toàn được thay thế bằng các kiểu gọi vịt nhân tạo và vì vậy, những chú vịt gọi bây giờ được nuôi giữ chủ yếu là vật nuôi hoặc cho mục đích trang trí.

[2] Gỗ Tử đàn có tên khoa học là Pterocarpus santalinus, chỉ phân bố ở ba quốc gia là Nam Phi, Indonesia và Ấn Độ. Trong đó gỗ tử đàn sinh trưởng ở Ấn Độ có giá trị kinh tế cao nhất, đắt hơn rất nhiều lần sao với gỗ tử đàn châu Phi và Indonesia.
Gỗ tử đàn Ấn độ là tử đàn lá nhỏ, khi nhìn dưới ánh nắng sẽ thấy có nhiều kim tuyến hình sao óng ánh nên còn được gọi là Tiểu diệp tử đàn hay tử đàn sao. Có hai loại loại là gỗ mịm vân mây, và một loại nữa vân thô hơn.
Gỗ tử đàn có tuổi thọ lên đến hàng ngàn năm, từ tuổi 800 trở đi tử đàn mới thực sự trưởng thành và mới có thể lấy gỗ. Chính vì đặc điểm này mà gỗ tử đàn là một trong những loại gỗ đắt nhất thế giới.
Gỗ tử đàn rất dày cứng, nhưng vân gỗ rất mịn sờ vào mát như ngọc. Gỗ có độ bền cực cao dù để trong nhiệt độ khắc nhiệt hay có độ ẩm cao thì gỗ vẫn có tuổi thọ rất lớn, khó bị hư hỏng. Đặc biệt gỗ tử đàn không bị xuống màu theo thời gian, càng dùng nước màu càng đẹp hơn.
Đây là em Ragdoll này

Còn em Ngáo thì quá nổi tiếng rồi

Chương trước
Chương sau