Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 82: Day 82

Chương trước
Chương sau
28/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Ba Phó kinh ngạc ngẩng đầu, theo bản năng cúp điện thoại.
Nhưng đã muộn, nụ cười của mẹ Phó ở đầu bên kia cứng đờ, thất thanh hỏi: "Cái gì? Tái phát?"
Ý định ban đầu của Phó Tư Diễn là nói cho một mình ba Phó thôi, còn Hề Gia Vận hay mẹ Phó và Phó Giai, anh đều tính để thêm một thời gian nữa mới nói cho họ biết, không ngờ kế hoạch lại bất ngờ bị làm rối loạn.
Điện thoại bị ngắt, mẹ Phó lo lắng gọi lại, sắc mặt ba Phó vô cùng căng thẳng, nhận không được, không nhận cũng không được, cuối cũng vẫn là Phó Tư Diễn lên tiếng: "Nếu mẹ đã nghe thấy rồi, vậy ba bắt máy đi."
Ba Phó lúc này mới ấn nhận cuộc gọi, giọng nói hoang mang lo lắng của mẹ Phó truyền tới, "Tư Diễn, chuyện này là sao? Sao bệnh của con lại tái phát? Không phải bác sĩ đã nói tình hình khôi phục rất tốt à?"
Trong giọng của Phó Tư Diễn không có quá nhiều cảm xúc, "Có lẽ là do vận may của con không tốt lắm."
Anh có thể bình thản đối mặt với tin này, nhưng mẹ Phó thì không thể, bà không thể chịu đựng tin này thêm một lần nào nữa, " Không thể nào, sao tự nhiên lại tái phát?"
Nửa câu sau của mẹ Phó, giọng đã nghẹn cả lại, Hề Gia Vận bây giờ cũng mới biết được chuyện này, nói không buồn là giả, trong lòng cậu cũng đã loạn hết lên rồi, nhưng lúc này cậu cũng chỉ có thể thấp giọng khuyên nhủ mẹ Phó: "Bác gái, bác đừng khóc."
Mẹ Phó hỏi Hề Gia Vận: "Đây là thật sao? Bệnh của nó tái phát, thật à?"
Hề Gia Vận cũng không biết chuyện sớm hơn so với bà, nhưng cậu hiểu Phó Tư Diễn, anh sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra để đùa giỡn, nên gật đầu, "... Dạ."
Mẹ Phó nghe xong, sắc mặt vô cùng đau khổ, bà thì thào nói: "Tại sao lại như vậy? Sao lại tái phát? Có phải là chuẩn đoán sai rồi không? Đúng —— Có thể chỉ là chẩn đoán nhầm thôi, đi bệnh viện, chúng ta lập tức đến bệnh viện, làm kiểm tra lại."
Vốn dĩ đón máy bay xong, mọi người đã đặt bàn ở nhà hàng trước rồi, nhưng giờ mẹ Phó khăng khăng muốn đến bệnh viện kiểm tra lại, lên tài xế chỉ có thể quành lại, đi bệnh viện trước.
Không giống với bầu không khi lúc mới đến, bầu không khí trong xe lúc này hoàn toàn rơi vào trong im lặng.
Ngay cả người hay nói nhất là Phó Giai cũng không có tâm trạng đùa giỡn bông phèng nữa, còn Hề Gia Vận thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, sắc mặt có chút ngơ ngác, điện thoại của cậu không ngừng thông báo có tin nhắn mới, nhưng Hề Gia Vận từ đầu đến cuối đều không nhìn xem.
Cậu biết người gửi tin nhắn là ai.
Hề Gia Vận có chút ảo não, cậu biết bây giờ không phải lúc để tức giận.
Nhưng mà ——
Tại sao anh lại không nói cho cậu?
Cho dù như thế nào, cậu cũng đồng ý cùng anh đối mặt mà.
Hề Gia Vận rũ mắt xuống.
Nửa tiếng sau, xe đến bệnh viện.
Mẹ Phó không chịu đến bệnh viện tư nhân lần trước Phó Tư Diễn làm kiểm tra, cho nên đành tới một bệnh viện khác, viện trưởng của bệnh viện này là bạn học cũ của ba Phó, ông gọi điện thoại trước cho đối phương, không lâu sau, viện trưởng đã tự mình ra đón bọn họ.
Trò chuyện đơn giản vài câu, viện trưởng dẫn bọn họ đi làm kiểm tra.
Kết quả không thể có nhanh như vậy, trong lúc chờ đợi, ba Phó mẹ Phó cùng Phó Giai đi tới phòng làm việc của viện trưởng, Hề Gia Vận mượn cớ ra ngoài hít thở không khí, không đi cùng, nhưng cậu không đi, Phó Tư Diễn cũng không đi.
Mọi người đi hết rồi, Phó Tư Diễn mới mở miệng: "... Gia Gia."
Hề Gia Vận nhìn anh nhưng không nói gì, rõ ràng là đang giận, nhưng cho dù giận, cậu cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn đối phương. Trầm mặc vài giây, Phó Tư Diễn mới lại mở miệng: "Xin lỗi."
Hề Gia Vận không muốn nghe anh xin lỗi, cậu mím mím môi, "Sao anh không nói cho em?"
Từ trước đến nay, vận may của cậu luôn kém, Phó Tư Diễn để cậu cân nhắc thật kỹ, Hề Gia Vận cũng đã nghiêm túc suy tính, cậu cũng biết kết quả tệ nhất chính là —— Bệnh tình của Phó Tư Diễn tái phát.
Hề Gia Vận nghĩ, cậu sẽ đau lòng, sẽ sợ, nhưng cậu vẫn muốn ở cạnh Phó Tư Diễn.
Cậu đã mất đi những người thân thiết nhất với mình, cho nên càng biết quý trọng mỗi một ngày, quý trọng mỗi một chút dịu dàng.
Nếu thực sự bất hạnh như vậy, cậu cũng đồng ý tiếp nhận kết cục này, ít nhất cũng không có gì phải tiếc nuối.
Hề Gia Vận mất mát nói: "Em cái gì cũng không biết, anh cái gì cũng không nói cho em."
Phó Tư Diễn: "Tôi vốn định... Chờ thêm mấy ngày nữa sẽ nói cho em biết."
Hề Gia Vận bướng bỉnh hỏi: "Tại sao không thể nói với em ngay ngày hôm đó?"
Cậu rất ít khi phát cáu như vậy, nhưng Hề Gia Vận thực sự rất khó chịu, cậu cũng biết thấy mình như vậy, Phó Tư Diễn chắc chắc cũng không dễ chịu gì cho cam, nhưng cậu thực sự không thể nhịn được: "Hôm đó anh còn hỏi em, nếu bệnh của mình tái phát thì làm sao, em đã nói, em vẫn muốn ở cùng anh, hơn nữa trước đó không phải em cũng nói rồi à, không cần biết là chuyện gì, em cũng sẽ cùng anh đối mặt, anh..."
Hề Gia Vận hít sâu một hơi, nói không được nữa.
Cậu có một tật xấu, đó là chỉ cần cậu gấp gáp hoặc cảm xúc trong lòng dao động quá lớn, sẽ lập tức rơi nước mắt, nhưng Hề Gia Vận thực sự không muốn khóc, lúc này cũng không phải ngoại lệ.
Phó Tư Diễn thấy thế, lông mày lập tức nhíu chặt, từ trước đến giờ anh luôn là người điềm tĩnh, dù núi có sập ngay trước mắt thì sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng lúc này đây, anh chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, người luôn có thể ứng đối thành thạo trôi chảy trong mọi tình huống như anh, bây giờ lại thấy luống cuống không thôi, "Gia Gia, đừng khóc."
Phó Tư Diễn giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt giúp Hề Gia Vận, Hề Gia Vận không tránh né, nhưng cũng không chịu nhìn anh, chỉ rũ mắt xuống, Phó Tư Diễn không thể làm gì khác hơn, đành nói: "Tôi chính là sợ em sẽ như vậy."
"Cái gì tôi cũng không sợ, chỉ sợ em buồn thôi." Phó Tư Diễn thấp giọng nói, "Gia Gia của tôi lẽ ra phải đứng trên sân khấu tỏa sáng, mỗi ngày đều vui vẻ trôi qua, mà không phải buồn bã vì tôi như vậy."
"Tôi chỉ là... Không biết phải nói với em như thế nào."
Hề Gia Vận không nói gì, nhưng trong ấn tượng của cậu, Phó Tư Diễn trước giờ luôn là người lịch thiệp mà tự phụ, Hề Gia Vận chưa từng thấy dáng dấp hoảng loạn luống cuống tay chân của anh như vậy, hơn nữa nghe anh nói vậy, Hề Gia Vận đã không còn giận nữa.
Phó Tư Diễn kéo cậu ôm vào lòng, anh cúi mắt xuống, nói: "Thực ra tôi rất ích kỷ."
"Lý trí nói với tôi, tách ra có lẽ sẽ tốt hơn cho em, đau dài không bằng đau ngắn, nhưng tôi lại không muốn làm như thế. Tôi nghĩ, là tự em đã nói, em đồng ý cùng tôi đối diện, cùng tôi gánh chịu, cũng là tự em nói, em đồng ý mạo hiểm, tôi chỉ nghĩ, tôi muốn kết hôn cùng em, nếu có thể chữa khỏi bệnh là tốt nhất, còn nếu không chữa được, vậy ít nhất em còn có tài sản mà tôi để lại, cả đời này em sẽ không quên được tôi."
Phó Tư Diễn mỉm cười với Hề Gia Vận, tự giễu nói: "Tôi sợ nói ra em sẽ buồn, nhưng hình như lại luôn làm em buồn, tôi ——"
Tiếng nói im bặt đi, Hề Gia Vận nhẹ nhàng che miệng anh, không cho anh nói nữa.
Hề Gia Vận hỏi anh: "Sao anh biết em sẽ buồn? Anh khỏi bệnh, em chơi mệt có thể làm bà Phó, tiền tiêu vặt lại còn nhiều như vậy, anh mà không khỏi bệnh, em nhận được tài sản thừa kế của anh, có thể dùng tiền đó nuôi trai, người ta nhất định vừa nghe lời còn vừa hiểu lòng người hơn anh, buồn ở chỗ nào chứ?"
Dừng một chút, Hề Gia Vận lại nghiêm túc nói: "Anh biết có thù tất báo là thế nào không? Nếu anh dám đòi chia tay, vậy chính là đùa bỡn tình cảm của em, em mà đau lòng, anh nhất định cũng sẽ xui xẻo."
Giọng điệu của cậu mềm đi không ít, Phó Tư Diễn nâng tay sờ sờ mặt Hề Gia Vận, cúi đầu khẽ hôn lên lông mi cậu, lúc này mới hỏi: "Không giận nữa chứ?"
Dứt lời, Phó Tư Diễn lại khẽ cười, "Em mới nhắc tôi. Nhất định phải chữa khỏi bệnh, tôi cũng không muốn chắp tay dâng bà Phó của mình cho người khác đâu."
Hề Gia Vận ôm eo Phó Tư Diễn, vùi mặt vào hõm cổ của anh, mãi một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Vậy anh phải xem chừng em cho kỹ vào, cẩn thận em có tiền, nhàn rỗi sinh nông nổi, với cả, có việc gì cũng không được gạt em nữa."
Phó Tư Diễn cúi đầu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, "Được, tôi nhất định sẽ sống lâu hơn cả em, mỗi ngày yêu em, không cho em có cơ hội dùng đến tiền."
Hề Gia Vận khẽ cắn anh một cái, "Anh nói được phải làm được đó."
Phó Tư Diễn vuốt ve gáy cậu, "Tôi cố hết sức."
Hề Gia Vận gật đậu, cậu đang định nói thêm gì thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Ước nguyện!
Sơn Hải Cảnh tặng cho cậu một điều ước!
Hề Gia Vận: "!"
Cậu chớp chớp mắt.
Hề Gia Vận lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh nói với Phó Tư Diễn: "Anh không có việc gì đâu."
Kết quả kiểm tra lần trước nói rõ bệnh tình của Phó Tư Diễn nặng thêm, nhưng cho dù như vậy thì vẫn ở trong giai đoạn có thể khống chế, Phó Tư Diễn ừ một tiếng, "Giai đoạn giữa vẫn có thể chữa trị."
Hề Gia Vận lắc đầu một cái, đang định nói thêm gì, Phó Tư Diễn lại nghe thấy tiếng khóc rấm rứt ở trong phòng truyền ra, là tiếng của mẹ Phó, kể từ lúc biết bệnh của anh tái phát, bà vẫn chưa ngừng khóc lúc nào, Phó Tư Diễn nói: "Tôi vào trong xem một chút đã."
Hề Gia Vận gật đầu, nhìn anh đi vào phòng làm việc của viện trưởng.
Giờ phút này, trong lòng Hề Gia Vận vô cùng vui mừng.
Từ khi trò chơi "Vườn Trẻ Thần Thú" xuất hiện trong máy cậu, không cần biết là nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng hay là nhóc Nhai Tí, chúng nó đều đã giúp cậu rất nhiều, thậm chí cuối cùng trò chơi còn mang lại cho Hề Gia Vận một niềm vui lớn bất ngờ.
Không chút do dự, Hề Gia Vận cầm điện thoại lên, thử nói vào mic: "Tôi muốn dùng điều ước của mình, có thể để Phó Tư Diễn khôi phục khỏe mạnh không?"
Rất nhanh đã có thông báo mới hiện lên.
[ Ước nguyện: Phó Tư Diễn khôi phục khỏe mạnh. Xác nhận: Có – Không?]
[ Sơn Hải Cảnh nhắc nhở, có thể thỏa mãn mọi tâm nguyện của bạn, kể cả địa vị, quyền lợi, hay bất cứ thứ gì bạn muốn.]
Hề Gia Vận kiên định nói: "Chắc chắn, tôi chắc chắn. Những cái đó tôi đều không cần, có anh ấy, nhóc Kỳ lân, nhóc Phượng Hoàng và nhóc Nhai Tí là đủ rồi."
[ 3 giây tích hợp tâm nguyện bắt đầu.]
[ Chúc mừng bạn, tâm nguyện của bạn đã đạt thành.]
Ngắn ngủi một dòng chữ, nhưng trong lòng Hề Gia Vận lại có vô vàn cảm xúc đan xen.
May mắn, may mắn.
Nhưng mà cậu vẫn còn một nghi vấn, kể từ khi biết "Vườn Trẻ Thần Thú" kết nối với một thế giới khác xong, câu hỏi này vẫn quanh quẩn trong lòng Hề Gia Vận.
Cậu hỏi: "Tại sao lại lựa chọn tôi? Ý tôi là... Nhiều người như vậy, tại sao lúc đó lại chọn tôi làm nhân viên chăm sóc, mặc định cài đặt app này?"
Hề Gia Vận nín thở chờ đợi, nhưng từ đầu đến cuối "Vườn Trẻ Thần Thú" vẫn không phát tới thông báo nào khác.
Mấy giây sau, màn hình tự động khóa.
Hề Gia Vận nghĩ là mình sẽ không có được đáp án cho vấn đề này, đang muốn rời đi, điện thoại lại đột nhiên sáng lên.
[ Bạn dùng thiện ý đối đãi với thế giới này, thế giới cũng nguyện ý dịu dàng đáp lại bạn.]
Hề Gia Vận ngẩn ra, mãi lâu sau mới nói: "Cám ơn."
"... Thực sự cám ơn mọi người."
Mười mấy phút sau, kết quả kiểm tra đã có.
Mấy người Phó Giai cũng từ trong phòng làm việc của viện trưởng tới đây, bác sĩ cầm kết quả chẩn đoán, đưa cho người nhà, ba Phó đang định nhận lấy, lại bị Phó Giai cướp trước một bước, nhưng cô không mở ra xem mà lại đưa cho Hề Gia Vận, "Gia Gia, anh mở ra xem trước đi."
Ba Phó cau mày, đang muốn nổi cáu, Phó Giai lập tức giải thích: "Ba, vận may của Gia Gia tốt cực kỳ luôn, để anh ấy xem, nói không chừng sẽ thành chẩn đoán sai đó."
Ba Phó liếc Hề Gia Vận một cái, hai chữ "Hồ đồ" còn chưa kịp phun ra, đã bị mẹ Phó nước mắt lưng tròng lườm tới, ba Phó đành nín hai từ này trở lại.
Phó Giai lại mở miệng, ngữ khí gần như cầu xin: "Gia Gia, nhanh, cho xin tí vận may đi, anh chính là cá Koi đó nha."
Trong thời điểm bất lực, con người ta thường muốn tìm một nơi ký thác nguyện vọng, vận may của Hề Gia Vận thực sự quá tốt, Phó Giai bèn vô thức gửi gắm hi vọng của mình lên người cậu, cứ việc cô cũng biết, chuyện chuẩn đoán sai gần như là không thể, nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ thế.
Trái lại, Hề Gia Vận đã biết kết quả rồi, nhưng lúc này cậu vẫn không khỏi có chút lo lắng, cậu cầm phong bì để kết quả kiểm tra, từ đầu đến cuối vẫn không gom đủ dũng khí để mở nó ra, mãi đến khi tay cậu bị người ta nắm lấy, chậm rãi siết chặt.
Hề Gia Vận ngước mắt lên, đối diện là đôi mắt của Phó Tư Diễn.
Phó Tư Diễn động viên cậu: "Đừng sợ, không phải tôi đã đồng ý với em rồi sao? Chúng ta sẽ cùng nhau sống thật lâu, tôi sẽ cố gắng sống lâu hơn cả em mà."
Hề Gia Vận chậm rãi gật đầu.
Cậu mở giấy kết quả chẩn đoán ra.
——Tim phổi không có dấu hiệu bất thường.
Lông mi Hề Gia Vận run lên, gần như không thốt nổi ra lời.
Thấy cậu không nói gì, Phó Giai hoảng hốt hỏi: "Gia Gia, báo cáo nói thế nào?"
Hề Gia Vận cong mắt cười, ánh mắt sáng đến kinh người, "Chẩn đoán sai, là chẩn đoán sai, tim phổi không thấy có dấu hiệu bất thường."
Phó Giai: "!"
Cô ngẩn ra, người phản ứng đầu tiên lại chính là mẹ Phó, Mẹ Phó vội nghiêng đầu lại xem, lập tức nước mắt lã chã, "Không có chuyện gì, Tư Diễn không có chuyện gì, thật sự là chẩn đoán sai!"
Nói xong, mẹ Phó vừa lau nước mắt, vừa đánh Phó Tư Diễn mấy cái nhẹ hều, "Thằng nhóc hư hỏng này, sao con dám dọa mẹ chết khiếp như vậy hả?"
Ba Phó cũng không nhịn được ghé lại gần xem, người lúc nào cũng nghiêm túc như ông giờ phút này trong mắt cũng có ánh nước, ba Phó vỗ vỗ vai Phó Tư Diễn, "May mắn, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, sau này không được dọa mẹ con như vậy nữa, biết chưa?"
Tâm trạng người một nhà y như ngồi tàu lượn siêu tốc, đêm nay phải nói là lên lên xuống xuống không ngừng, khiến người mừng đến phát khóc, Phó Giai thực sự khóc rống lên luôn: "Hu hu hu hu hu hu may quá."
"Hu hu hu hu hu hu hu, hức!"
"Con đó, rõ ràng là chuyện tốt, con khóc cái gì mà khóc hả?" Mẹ Phó bật cười kéo Phó Giai qua, nói thì nói như thế, nhưng trong lòng bà cũng biết, hai đứa con nhà mình tình cảm vốn rất tốt, Phó Giai bình thường nhìn không tim không phổi như vậy thôi, thực ra vẫn rất ỷ lại người trong nhà.
Phó Giai cũng không muốn khóc, nhưng cô nghĩ lại vẫn thấy sợ, Phó Giai quẹt nước mắt trên mặt, quay sang nói với Hề Gia Vận: "Gia Gia, vận cá Koi của anh lại phát huy công dụng rồi."
Nguyên nhân lần này thực sự có dính đến cậu trong đó, nhưng Hề Gia Vận không thể nhận, chỉ đành nói: "... Không phải đâu, em nghĩ nhiều rồi."
Phó Giai kiên quyết: "Đúng mà! Từ khi biết anh, vận may của em cũng tốt hơn trước nhiều, đừng nói chi là anh trai em suốt ngày vây quanh anh như vậy, nếu không phải nhờ anh, có khi anh ấy sẽ thực sự..."
Phó Giai không nói được nữa, lại bắt đầu thút thít, mẹ Phó dở khóc dở cười an ủi cô, nhưng mà cái tuổi này của bà, thực ra ít nhiều gì vẫn có chút mê tín, huống hồ trong nhà còn làm kinh doanh buôn bán, mẹ Phó như có điều suy nghĩ nói: "Trước đây mẹ chồng cô cũng hay nói cô có tướng vượng phu, Gia Gia, con có phải cũng vậy không?"
Hề Gia Vận còn chưa kịp đáp, Phó Giai đã gật đầu lia lịa, "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà, Gia Gia không chỉ vượng phu đâu, anh ý cái gì cũng vượng luôn ấy! Chỉ cần ở chung với anh ấy nhiều một tí, là đều có thể hưởng ké chút vận may rồi!"
Mẹ Phó kinh ngạc, "Thật vậy à?"
"Thật đấy ạ!"
Nói đến đây, Phó Giai lập tức lên tinh thần, bắt đầu kể cho mẹ Phó về sự tích vận may siêu đỉnh của Hề Gia Vận, người xung quanh cũng được hưởng ké như thế nào, mẹ Phó nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn cảm thán vài câu, mà ba Phó mặt ngoài không nói gì, nhưng sau lưng cũng vểnh tai lên nghiêm túc lắng nghe ——
Ồ?
Ồ ồ ồ?
Cái này mà cũng được à? ?
Vậy cũng được nữa? ? ? ?
Ba Phó càng nghe càng khiếp sợ, một hai lần thì có thể nói là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy thì không thể nói là trùng hợp nữa rồi.
Cái cậu tên Hề Gia Vận này, chẳng lẽ cũng là số mang vượng! ?
Con trai ông có phải cũng được vượng đến không! ?
Ba Phó rơi vào trầm tư.
Mà một bên khác, Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn kết quả chẩn đoán, lông mày khẽ cau lại.
Sao có thể như vậy?
Anh mượn cớ đi gọi điện thoại, đến bên cửa sổ lấy điện thoại ra bấm số.
Phó Tư Diễn gọi cho bác sĩ điều trị lúc trước của mình.
Anh không nói vòng vo, bên kia vừa bắt máy, Phó Tư Diễn lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Lần trước anh nói bệnh của tôi tái phát, liệu có thể là chẩn đoán nhầm không?"
"Không thể nào." Bác sĩ nói, "Cậu đã chụp X-quang, CT, còn làm cả xét nhiệm tế bào hạch, một loại thì có thể xảy ra sai sót, nhưng không thể tất cả đều sai lầm được."
Phó Tư Diên: "... Ừ."
Bác sĩ hỏi lại anh: "Sao vậy?"
Phó Tư Diễn: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi."
Dứt lời, anh liền cúp máy.
Bên kia chắc chắn mình không chẩn đoán sai, sao bên này này lại kiểm tra ra kết quả hoàn toàn bình thường được?
Phó Tư Diễn có điều suy ngẫm.
Thoáng chốc, anh không hiểu sao lại nhớ đến, vừa rồi Hề Gia Vận nói cực kỳ chắc chắn với mình ——
"Anh không có việc gì đâu."
Cậu nói chính xác là, anh không có việc gì.
Mà không phải, sẽ chữa được thôi.
Phó Tư Diễn đột nhiên có một loại dự cảm vô cùng mãnh liệt.
Kết quả chuẩn đoán có thay đổi, e là có quan hệ với Hề Gia Vận.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Giám đốc Phó sắp được lên chức ba rồi.

Chương trước
Chương sau