Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 77: Day 77

Chương trước
Chương sau
22/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Một con, hai con, ba con...
Chu Lộ bắt đầu lần lượt hạ cánh, giống như dải ngân hàng đột ngột rơi xuống, hoàng hôn chợt buông, màu sắc mỹ lệ từ trên trời trút xuống, giữa trời và đất, sắc thái hai bên đột nhiên thay đổi cho nhau.
Tất cả mọi người đều sững ra tại chỗ, trong lòng không tiếng động than thở.
——Quá đẹp.
Camera man am hiểu cách quay lại những cảnh đẹp cũng ngơ người tại chỗ, nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện quay phim của anh ta, mặc dù bản thân đã bị chấn động đến mức mất luôn khả năng tư duy, nhưng bản năng thân thể vẫn còn tồn lại, không chậm một phút nào ghi lại khoảnh khắc có thể coi là kỳ tích này.
Chu lộ đậu xuống bên cạnh Hề Gia Vận, một con lại một con, chúng nó khép lại đôi cánh rực rỡ như mây hồng, ngoan ngoãn đứng lại bên cạnh cậu, vây quanh một vòng lại một vòng.
Hề Gia Vận lúc này mới hơi hơi hồi thần, cậu nhịn không được đưa tay ra, hướng về con chu lộ đứng gần mình nhất, nhẹ nhàng vỗ về nó, mới đầu con chu lộ này cũng khá là phối hợp, cọ cọ cậu mấy cái, nhưng chỉ chớp mắt đã đã sợ đến mức cứng đờ cả người.
Hề Gia Vận nhận ra nhóc chu lộ này hoảng sợ, bèn nghi hoặc nhìn sang, đúng lúc thấy nhóc Phượng Hoàng nhà mình đang ngồi chồm hỗm trên một cành cây, âm trầm nhìn chằm chằm con chu lộ kia.
Hề Gia Vận: "..."
Cậu không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, bé chu lộ kia lập tức lùi về phía sau như bị ma đuổi, sau khi đã cách ra một khoảng thật xa, nhóc Phượng Hoàng mới tạm hài lòng, phạch cánh bay đến, đậu lên đầu Hề Gia Vận.
Mà nó vừa mới bay lại đây một cái, tức thì chu lộ đang đậu đầy đất kinh hoàng, "Phành phạch" vỗ cánh bay lên, nhưng vì phương hướng không đồng nhất, dẫn đến việc con này đụng phải con kia, con kia va phải con nọ, trong một chốc, trên không liên tục xảy ra tai nạn chim, lông vũ của chúng nó cũng bay tán loạn khắp nới.
Đến đây, công cuộc quay quảng cáo kết thúc.
Đạo diễn Vưu mừng vui khôn xiết.
Phải biết, trước giờ mấy kỹ xảo đặc biệt hậu kỳ thêm thắt vào là cực kỳ tốn kém. Nhưng chuyện có thể dùng tiền để giải quyết không phải là vấn đề, vấn đề là đốt tiền vào rồi mà hiệu ứng làm ra vẫn không khác gì mấy quả phông bạt năm xu rẻ tiền, thực sự làm người ta không thể nào chấp nhận nổi. Nhưng khung cảnh vừa rồi, so với hình ảnh trong tưởng tượng của đạo diễn Vưu còn đẹp đẽ rung động hơn nhiều!
Trọng điểm là bọn họ không phải tốn một xu nào! Đây là cảnh thật 100%!
Đạo diễn Vưu không nhịn được nói: "Trước khi bắt đầu quay, tôi còn nhờ khu bảo tồn cố vấn cho, bọn họ nói cảnh này có thể làm được, nhưng mà rất khó khống chế, không ngờ chúng ta lại cứ thế đã quay được, còn có thể bớt đi một khoản chi phí!"
Đây chỉ là chuyện quá nhỏ, Thôi Xán Xán gặp qua đã nhiều, tâm trạng hết sức bình tĩnh, nói với đạo diễn Vưu: "Đạo diễn Vưu, anh có biết Gia Gia nhà em hay được mọi người gọi là gì không?"
Đạo diễn Vưu ngẩn ra, "Cá Koi à?"
Thôi Xán Xán: "Đúng vậy, cá Koi, may mắn mà, không phải cũng vừa lúc quay được cảnh này ạ?"
Đạo diễn Vưu nghĩ một chút, cũng vui vẻ nói, "Đúng thế thật, vận may của cậu ấy đúng là không tồi, khiến chúng ta cũng được hưởng ké theo."
Phía sau đạo diễn Vưu bắt đầu chỉnh sửa lại một vài chi tiết nhỏ, diễn viên quần chúng biểu hiện không đúng cũng gọi tới quay lại, xử lý xong mấy chuyện linh tinh lang tang này thì cũng đã gần năm giờ chiều.
Nói gì thì nói, hôm nay mọi người hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa còn tiết kiệm được một đống lớn kinh phí, đạo diễn Vưu vung tay lên, nói với Hề Gia Vận: "Buổi tối đừng về vội, tôi mời mọi người đi ăn bữa cơm."
Đạo diễn Vưu tính ra cũng là thế hệ nhà giàu thứ hai, chọn nhà hàng đương nhiên là không keo kiệt, anh ta dẫn mọi người đến một nhà hàng khá xa hoa trong thành phố, nhưng vì không đặt bàn trước, đến rồi mới nghe nhân viên phục vụ báo lại: "Thật sự xin lỗi, hôm nay nhà hàng đã được bao trọn rồi ạ."
Đạo diễn Vưu hỏi cô: "Ai bao vậy? Nói không chừng tôi có biết đấy."
Nhân viên phục vụ lắc đầu, các cô không được phép tiết lộ thông tin khách hàng.
Đạo diễn Vưu cười híp mắt: "Chỗ khách quen cả, dàn xếp giúp chút đi."
Nhân viên phục vụ rất là khó xử.
Người đạo diễn Vưu mời tới ăn cơm thực ra cũng không có mấy, chỉ có vài nhân viên công tác trong đoàn phim, cộng thêm Hề Gia Vận và Thôi Xán Xán nữa thôi. Thấy tình hình như vậy mọi người đều nói: "Không thì chúng ta đi chỗ khác cũng được."
Nhà hàng này đạo diễn Vưu đã tới ăn nhiều lần rồi, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị của anh ta, giờ bảo đi chỗ khác cũng không nghĩ ra nên đi đâu, đạo diễn Vưu bèn quay lại hỏi mọi người: "Vậy đi đâu ăn bây giờ? Mọi người muốn ăn cái gì?"
"Trời lạnh thế này, đương nhiên là phải ăn lẩu rồi."
"Ăn thịt nướng, thịt nướng đi!"
"Muốn ăn đồ nướng ạ!"
Chín người mười ý, mọi người bắt đầu tranh luận với nhau xem nên ăn gì, trái lại Hề Gia Vận không nói tiếng nào, cậu ăn gì cũng được hết, hơn nữa nhóc Phượng Hoàng lại còn đang lăn lộn nữa.
Nhóc con này một chốc thì ngồi trên đầu Hề Gia Vận, một lúc lại ngại lạnh chui vào áo khoác lông vũ của Hề Gia Vận ủ, cậu mở khóe kéo cho nó chui vào, nhưng chưa được bao lâu, nó lại thò cái đầu nhỏ xù xù của mình ra, nhóc Phượng Hoàng thì không lạnh rồi, nhưng mà Hề Gia Vận lạnh.
Cậu nhéo gáy nhóc Phượng hoàng, lắc lắc nó mấy cái: "Rốt cuộc là con muốn ở đâu hả?"
Nhóc Phượng Hoàng đạp đạp chân, Hề Gia Vận hơi buông tay ra nó lập tức chột dạ chui vào trong áo khoác của cậu, chỉ để lộ ra đôi mắt nhỏ như hạt nho nhìn Hề Gia Vận, tiếng hót bị áo khoác cản lại, nghe hơi ồm ồm, "Chíp chíp chíp."
Lớn lên đáng yêu chính là một ưu thế, Hề Gia Vận thấy nó như vậy, lập tức không còn chút bực bội nào nữa, mặc nó lăn lộn trong ngực mình, gió lạnh cũng theo đó luồn vào.
Hề Gia Vận ngẩng đầu lên, chủ đề tranh luận 'ăn gì tối nay' của mọi người đã có một bước tiến lớn ——
Đồ nướng đã bị loại.
Cậu nghe thêm vài câu, đang định nói gì thì thấy ven đường có xe đỗ lại.
Là một chiếc Maybach đen.
Tim Hề Gia Vận đập loạn lên.
Sẽ không trùng hợp như thế đâu đúng không?
Trên thực tế, chính là trùng hợp như vậy đấy.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, dáng người cao lớn rắn rỏi, vẻ mặt lạnh nhạt, đập thẳng vào mắt người nhìn, nhưng chút hờ hững ấy khi vừa thoáng thấy Hề Gia Vận đã lập tức biến mất không chút tăm hơi, anh hơi ngẩn ra một chút, sau đó trên mặt hiện lên mấy phần ý cười.
Hai người còn chưa kịp mở miệng, nhân viên phục vụ đã lên tiếng trước: "Ngài Phó, xin mời đi bên này."
Phó Tư Diễn chậm rãi đi tới, đạo diễn Vưu do dự một chút, trước đây anh ta có từng gặp Phó Tư Diên trong tiệc rượu vài lần, nhưng không chắc liệu đối phương liệu có nhớ mình không nữa, dù sao đạo diễn Vưu vẫn tới chào hỏi một tiếng với đối phương: "Giám đốc Phó, đã lâu không gặp."
Ngừng một chút, đạo diễn Vưu lại nói: "Tôi còn đang bảo, sao hôm nay nhà hàng lại bị bao trọn rồi, hóa ra là giám đốc Phó tới."
Phó Tư Diễn gật đầu chào hỏi, lễ phép mà xa cách, mấy giây sau, anh nhẹ giọng hỏi: "Sao mọi người lại đứng ở bên ngoài thế này?"
Đạo diễn Vưu nghe thế, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn, lập tức nắm lấy cơ hội giải thích với anh: "Mới vừa quay xong một đoạn phim quảng cáo, nghĩ hôm nay trời lạnh thế này mọi người cũng vất vả rồi, nên tôi tính mời mọi người đi ăn một bữa, kết quả quên không gọi điện đặt bàn trước, đến nơi rồi mới biết hôm nay nhà hàng đã bị bao trọn."
Phó Tư Diễn nghe xong, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, mọi người chờ chút."
Anh nói với nhân viên phục vụ vài câu, nhân viên phục vụ liên tục gật đầu, chờ Phó Tư Diễn đi vào trước rồi, nhân viên phục vụ cũng vội đến mời nhóm đạo diễn Vưu vào: "Thật sự xin lỗi, để mọi người phải đứng ở bên ngoài lâu như vậy, mời đi bên này."
Đạo diễn Vưu quay lại nói với mọi người, "Đi thôi, khỏi cần bàn cãi nữa, chúng ta vẫn ăn ở đây đi."
Mãi đến khi đã ổn định xong chỗ ngồi, nhân viên đoàn phim mới hoang mang hỏi: "Đạo diễn Vưu, giám đốc Phó vừa rồi kia, chính là giám đốc Phó của tập đoàn Trì Viễn ạ?"
Chuyện này cũng không có gì mà phải giấu, đạo diễn Vưu gật đầu, "Đúng, chính là anh ta."
Mọi người nghe thế càng hăng máu, hiếu kỳ hỏi đạo diễn Vưu: "Hai người có quen nhau ạ? Thế nào mà nói vài câu chúng ta cũng được đi vào rồi?"
Đạo diễn Vưu gãi gãi đầu, "Cũng không tính là quen biết, trước đây tham gia mấy buổi tiệc rượu, có từng gặp qua, tôi cũng không nghĩ anh ta vẫn còn nhớ mình."
Nhà giàu thế hệ thứ hai cũng chia ra làm rất nhiều loại, đạo diễn Vưu thuộc về loại không chịu kế thừa gia nghiệp, ở bên ngoài tự lăn lộn. Cho nên anh ta với Phó Tư Diễn cũng không có qua lại nhiều, thật sự chỉ từng chạm mặt mấy lần, đạo diễn Vưu thử chào hỏi thế, chứ thực ra cũng không ôm hi vọng gì nhiều, không ngờ lại được dẫn vào thật.
Nghĩ đến đây, đạo diễn Vưu không khỏi cười ha hả mấy tiếng: "Không ngờ tôi cũng có mặt mũi dữ ha."
"Tất nhiên rồi ạ."
Mọi người đều rất nể mặt, dù sao ngôi sao idol bọn họ thường xuyên có thể thấy, nhưng kiểu người thực sự có tiền này, cơ hội đụng mặt cũng không có mấy, nhất là người có địa vị như Phó Tư Diễn, các cô không khỏi cảm khái: "Đạo diễn Vưu, anh đừng nói thế, mặt mũi anh cũng lớn mà, giám đốc Phó còn phải nể mặt kìa."
Đạo diễn Vưu bị mấy lời nịnh nọt này làm cho cả người lâng lâng, anh ta sờ sờ mũi, "Vậy chờ lát nữa chúng ta ăn xong, tôi lại qua cám ơn người ta một tiếng."
Mọi người liên tục nói về Phó Tư Diễn, chỉ có Thôi Xán Xán cảm thấy không đúng lắm, cô dùng cùi chỏ huých Hề Gia Vận một cái, sáp lại gần hỏi: "Giám đốc Phó dẫn chúng ta vào, chắc là vì cậu mà, đúng không?"
Người khác thì Thôi Xán Xán không biết, nhưng quan hệ của Hề Gia Vận cùng giám đốc Phó chính là kiểu quan hệ tốt đến mức có thể mời đến nhà ăn cơm đấy, Thôi Xán Xán càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình chính xác, Hề Gia Vận lại thấy không chắc lắm, cậu ngẩng đầu lên.
Nhà hàng rất lớn, bởi vì đã được bao trọn, cho nên chỉ có hai bàn là có người, nhưng hai bàn cũng cách nhau rất xa, từ vị trí của Hề Gia Vận chỉ cần ngẩng đầu là có thể trông thấy Phó Tư Diễn.
Có lẽ là bị Hề Gia Vận nhìn chăm chú một lúc lâu, Phó Tư Diễn dường như có cảm giác cũng ngẩng lên nhìn, đầu lông mày hơi nhướng lên, anh hơi giơ ly rượu đang thưởng thức trong tay lên, tư thế ưu nhã, làm một động tác chạm ly với Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận ngẩn ra, trùng hơp đúng lúc đạo diễn Vưu cũng đang nhìn về phía bàn bên kia, anh ta lập tức vội vội vàng vàng nâng ly rượu của mình lên đáp lễ một chút, sau đó ực một phát, uống hơn nửa chén.
Hề Gia Vận: "..."
Phó Tư Diễn: "..."
Đạo diễn Vưu hoàn toàn không chút nghi ngờ, anh ta buồn bực không thôi nói: "Này là chuyện gì đây? Giám đốc Phó sao lại nhiệt tình với tôi như thế nhỉ? Tôi nhớ mình với anh ta thực sự không có nhiều liên hệ mà."
Anh ta không rõ, những người khác trong đoàn làm phim lại càng không hiểu, nhưng trong lòng đạo diễn Vưu vẫn rất vui vẻ, anh ta đắc chí nói: "Trước đây sao tôi không phát hiện ra mình có mặt mũi như vậy nhỉ?"
Hề Gia Vận nghĩ một chút, cũng không nói thêm gì, coi như đây là một lần hiểu lầm kỳ diệu đi, để đạo diễn Vưu vui vẻ một lát.
Nhưng mà ——
Hề Gia Vận nghĩ nghĩ, nói với đạo diễn Vưu: "Em ra ngoài một chút."
Đạo diễn Vưu nghĩ là cậu muốn đi nhà vệ sinh, bèn phất phất tay, "Đi nhanh về nhanh, chậm chân là đồ ăn mang lên không có phần của cậu nữa đâu."
Hề Gia Vận gật đầu, cậu vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cúi đầu ấn ấn.
Chả mấy chốc, điện thoại của Phó Tư Diễn vang lên hai tiếng.
Anh lấy điện thoại ra nhìn.
[ Bạn trai ơi, ra ngoài chơi không?]
Hề Gia Vận không hề biết, bạn trai nhà mình đang cùng người ta bàn bạc một cái hợp đồng hợp tác kinh tế trị giá mấy tỷ.
Cậu lại càng không biết, bạn trai nhà mình "Mê muôi mất cả ý chí" đến chừng nào, vừa nhận được tin nhắn, Phó Tư Diễn hơi nhướng mày, tắt màn hình điện thoại xong thì mặt không cảm xúc, ngước lên nói một câu: "Tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Anh đứng dậy.
Đi một đoạn không xa, Phó Tư Diễn nghe được tiếng dương cầm du dương từ sau tấm bình phong truyền đến.
Phó Tư Diễn dừng bước, đổi hướng đi vào.
Cậu thanh niên đang ngồi trên ghế, cúi đầu chơi đàn.
Làn da của cậu rất trắng, dưới ánh đèn càng thêm trong suốt, nhất là chỗ da sau gáy, trông như một cánh hoa làm bằng ngọc bích trong veo.
Phó Tư Diễn không quấy rầy cậu, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Hề Gia Vận đàn xong một khúc, mới ngẩng đầu lên đã thấy Phó Tư Diễn, không nhịn được cong mắt cười với anh, "Anh tới rồi."
Phó Tư Diễn ừ một tiếng, ung dung như thường hỏi cậu: "Em muốn chơi gì?"
Có lẽ là do vừa uống rượu, nên giọng anh khàn hơn mọi khi, từ "Chơi" này từ trong miệng Phó Tư Diễn thốt ra, không hiểu sao như có thêm chút hàm ý khác nữa, khiến người ta không khỏi mơ màng.
Hề Gia Vận đột nhiên hối hận vì cái ý tưởng đột xuất này của mình, cậu nghiêm trang hỏi lại: "Chơi đàn?"
Phó Tư Diễn: "Chơi không vui."
Hề Gia Vận: "Vậy anh muốn chơi gì?"
Phó Tư Diễn đi về phía cậu.
Mùi tuyết tùng trên người anh hòa lẫn cùng hương rượu vang, tạo thành một lại mùi vị rất vi diệu lại có tính xâm lược, cách càng gần, lại càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, Hề Gia Vận hơi cuộn tay lại, trước khi người kia đến trước mặt mình, cậu dường như muốn lảng tránh, nói: "Em dạy anh đánh đàn nhé."
Phó Tư Diễn cười cười, cũng không từ chối, "Được."
Hề Gia Vận muốn đứng lên, Phó Tư Diễn lại vươn tay đè vai cậu lại, "Không cần."
Phó Tư Diễn đứng sau người Hề Gia Vận, cúi người xuống, gần như ôm cả người cậu vào trong ngực, tay vòng qua hông cậu, cậu, chạm lên phím đàn, lúc này mới nghiêng đầu, giọng nói trầm khàn vang lên: "Dạy tôi đánh đàn đi."
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả lên bên tai Hề Gia Vận, rất nhanh cổ và tai cậu đã đỏ bừng lên, Hề Gia Vận nhịn xuống xúc động muốn nhảy dựng lên, nhẹ nhàng để tay mình phủ lên tay Phó Tư Diễn, "Ngón tay phải tách ta, đầu ngón tay..."
Vành tai đột nhiên cảm thấy ẩm ướt, Hề Gia Vận kinh ngạc nghiêng đầu lại, Phó Tư Diễn vẫn thản nhiên như không hỏi cậu: "Đầu ngón tay phải làm sao?"
Sắc mặt anh không chút thay đổi, bàn tay lại nắm chặt lấy tay Hề Gia Vận, từng ngón từng ngón đan lại.
Hề Gia Vận ảo não nói: "Không phải nói muốn em dạy đàn cho anh à?"
Ngữ khí của Phó Tư Diễn hết sức thản nhiên nói: "Không phải em gọi tôi đến chơi à?"
Dừng một chút, anh rút tay ra, nâng cằm Hề Gia Vận lên, thấp giọng cười nói: "Đàn không chơi vui như em?"
Hề Gia Vận: "..."
Phó Tư Diễn lại khẽ cười mấy tiếng, anh cụp mắt nhìn Hề Gia Vận, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng hào mềm mại của cậu thanh niên, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Lại là hương vị hòa lẫn giữa mùi tuyết tùng và mùi vang đỏ, Hề Gia Vận dường như cảm thấy mình cũng đang say, chết chìm trong hương vị này ——
Bên trong áo khoác đột nhiên có cái gì đó không ngừng nhúc nhích giãy giụa, khóa kéo bị nhóc Phượng Hoàng từ bên trong mở ra, nó tò mò thò đầu ra ngoài, nếu nó có thể nói chuyện, Hề Gia Vận lúc này nhất định sẽ vừa giận dữ vừa xấu hổ muốn chết, bởi gì nhóc Phượng Hoàng muốn nói là ——
Nhân viên chăm sóc cũng chơi được à? Chơi kiểu gì nha?
May mà nó không biết nói chuyện.
Hề Gia Vận cũng lập tức hoàn hồn lại, vội vàng vươn tay ngăn không cho Phó Tư Diễn hôn nữa.
Phó Tư Diễn nhíu mày nhìn cậu, Hề Gia Vận đỏ mặt, che lại nhóc Phượng Hoàng vừa mới chui ra, một tay nhét nó lại vào trong áo, cũng nhẹ nhàng đè nó lại, nhưng Hề Gia Vận vẫn chưa thấy yên lòng, lại cho tay kia vào trong túi, đè luôn nhóc Nhai Tí lại.
Hít sâu mấy hơi, lần này, Hề Gia Vận tự mình chủ động hôn Phó Tư Diễn.
Không hề biết, đạo diễn Vưu đắn đo trong lòng, muốn tìm Phó Tư Diễn cảm ơn, cho nên thấy anh rời bàn cũng đi theo, gần như tận mắt thầy toàn bộ quá trình.
Vào giờ phút này, đạo diễn Vưu vô cùng choáng váng.
Đạo diễn Vưu: "? ? ?"
Không phải là nể mặt anh ta à? ? ?
Hóa ra là không phải à? ? ?
Không dưng làm anh ta sung sướng lâu như vậy! ?
Còn nữa ——
Tiểu Gia và giám đốc Phó sao lại nhiều trò như vậy? ? ?
Chơi đến chơi đi, lại còn dương cầm play nữa chứ, quả thực là khó nghe, khó coi!
Chao ôi! ! !
________________________
Tác giả có lời muốn nói: Bé Phượng Hoàng: Tò mò nhòm ra.jpg
Gia Gia: Đè lại.jpg
Nhóc Nhai Tí ngoan ngoãn giả chết nhưng vẫn bị đè xuống: ? ? ?
Mang theo con trai đi hẹn hò thật là khó ha ha ha ha.

Chương trước
Chương sau