Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 70: Day 70

Chương trước
Chương sau
14/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Chức năng giao nhận của "Vườn Trẻ Thần Thú" không cho phép hẹn trước thời gian, chỉ khi nào giao đến nới rồi mới phát ra thông báo, Hề Gia Vận đúng lúc đó lại đang quay ngoại cảnh, điện thoại để ở phòng hóa trang, cho nên bỏ lỡ mất.
Cậu vừa phản ứng lại, lập tức tra số của tổng cục lâm nghiệp, gọi tới.
Đối diện rất nhanh đã bắt máy, "Alo?"
Hề Gia Vận nói: "Xin chào, hôm nay đoàn làm phim của tôi có một con chim bay tới, hình như là bạc má đuôi dài phương bắc. Lúc đó đạo diễn có gọi cho các anh nhờ trợ giúp, các anh có tới mang nó đi rồi, có thể cho tôi hỏi một chút không, con chim này... Tình hình của nó bây giờ sao rồi?"
"Không tệ lắm." Người giữ máy bên kia nói, "Tổng cục lâm nghiệp chúng tôi đã cứu trợ rất nhiều loài chim rồi, kinh nghiệm đối với chuyện này rất phong phú, cậu không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó."
Hề Gia Vận nghe xong, muốn nói lại thôi.
Nhóc Phượng Hoàng thì đúng là không sao rồi, nhưng mà một khi nó giận lên, người gặp xui xẻo sẽ là Tổng cục lâm nghiệp kìa.
Hề Gia Vận bèn thử dò hỏi: "Nó không... Gây chuyện chứ?"
Nhân viên nhận điện thoại mỉm cười, lặp lại một lần nữa: "Cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, vả lại nó chỉ là một con chim thôi mà, gây chuyện thì náo loạn được đến đâu chứ?"
Hề Gia Vận im lặng một chốc, lại mở miệng hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể đến thăm nó một chút không?"
Yêu cầu này rất kỳ quái, nói là quan tâm, thì chẳng lẽ giao cho nhân viên chuyên môn phụ trách rồi mà vẫn không thể yên tâm, phải đích thân tới đó một chuyến, nhìn tận mắt mới được à? Nhân viên bên kia ậm ừ mấy tiếng, "Như vậy hình như không ổn lắm."
Hề Gia Vận thử giải thích, cậu lại không thể nói ra chuyện của Vườn Trẻ được, chỉ có thể nói là do mình rất thích chú sẻ nhỏ này, mà trước sau vẫn luôn bị đối phương từ chối, sau đó ngắt điện thoại.
Trong lòng Hề Gia Vận cuống lên, nhóc Phượng Hoàng mà không thấy cậu kiểu gì cũng cáu kỉnh cho xem.
Đúng lúc này đạo diễn Nhiếp mà Dung Nhạc Thiên cũng đi vào phòng hóa trang, thấy vẻ mặt hề Gia Vận không được tốt, đạo diễn Nhiếp bèn hỏi cậu: "Tiểu Gia này, làm sao vậy?"
Hề Gia Vận nói: "Nhóc Phượng —— Nhóc chim mập, nhóc chim mập sáng nay ấy ạ, vừa rồi cháu gọi cho bên Tổng cục lâm nghiệp, hỏi bọn họ cháu có thể đến xem nó không, nhưng bọn họ nói không được."
Đạo diễn Nhiếp hỏi cậu: "Cậu không yên tâm à?"
Hề Gia Vận nhíu mày gật đầu.
Trên thực tế, đâu chỉ không yên lòng thôi đâu, cậu còn sợ sẽ xảy ra chuyện nữa kìa.
Trong mắt đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên, sức chiến đấu của nhóc mập kia khủng bố như vậy, căn bản là không cần lo lắng cho nó, nhưng mà thấy Hề Gia Vận thực sự đứng ngồi không yên, đạo diễn Nhiếp nghĩ một chút rồi nói: "Được bên cứu trợ đưa đi rồi, đúng là không thể để cậu đến thăm được, dù sao người ta cũng chuẩn bị thả nó về tự nhiên chứ không phải tìm người nhận nuôi, nhưng nếu cậu thực sự thấy không yên lòng..."
Đạo diễn Nhiếp trầm ngâm chốc lát, đề nghị, "Vậy cậu hỏi giám đốc Phó thử xem?"
Hề Gia Vận khó hiểu nhìn sang, đạo diễn Nhiếp giải thích cho cậu: "Giám đốc Phó có chút qua lại với bên chính phủ, có cậu ta ra mặt chắc sẽ dễ nói chuyện hơn."
Hề Gia Vận chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu, "Vâng ạ."
Cậu gọi sang cho Phó Tư Diễn một cuộc.
Lúc này, Phó Tư Diễn đang ngồi trên xe.
Có cả Phó Giai ở đó nữa.
Cô bò ra trên ghế, liên tục quấy rầy Phó Tư Diễn: "Anh, anh đi xem với em đi mà, vé em đã mua luôn rồi, anh chỉ cần đến thôi là được."
Phó Tư Diễn không có hứng thú, "Không đi."
Cuối năm bận rộn bao nhiêu việc cần xử lý, giờ mới hơi hơi rảnh rỗi hơn chút, nhưng so với đi xem nhạc kịch với Phó Giai, anh ta thà ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm còn hơn.
Cho dù bị từ chối một cách phũ phàng, nhưng Phó Giai vẫn không chịu bỏ cuộc, cô không ngừng cố gắng thuyết phục: "Không quá ba tiếng đâu mà, anh, anh đến ngồi một chút đi, coi như để điền vào chỗ trống thôi."
Phó Tư Diễn: "Không rảnh."
Phó Giai còn đang muốn nói tiếp thì điện thoại của Phó Tư Diễn vang lên, anh nhìn thông báo trên màn hình, thấy là Hề Gia Vận bèn liếc Phó Giai một cái, Phó Giai thấy thế còn tưởng là điện thoại công việc, đàm phán chuyện gì quan trọng lắm, bèn vội vàng làm động tác kéo khóa, ngậm miệng lại.
Phó Tư Diễn lúc này mới bắt máy.
"Alo?"
"... Là tôi."
Hề Gia Vận cắn răng nói: "Có thể nhờ anh giúp một chuyện không?"
Gọi điện thoại tới một cái đã mở miệng nhờ vả, Hề Gia Vận rất ngại, nhưng mà cậu đang vội gặp nhóc Phượng Hoàng, cũng không còn cách nào khác.
May mà Phó Tư Diễn có vẻ không để bụng lắm, chỉ hỏi cậu: "Có chuyện gì vậy?"
Hề Gia Vận kể vắn tắt lại chuyện phát sinh ở đoàn làm phim lúc trưa lại một lần, "Tôi rất thích chú chim kia, cũng không thấy yên tâm về nó, hơn nữa nó lại có hơi đầu gấu, cho nên muốn tới Tổng cục lâm nghiệp thăm nó một chút, nhưng mà bọn họ không cho phép tôi đến, cho nên..."
Phó Tư Diễn: "Muốn nhờ tôi giúp à?"
Hề Gia Vận: "Có được không?"
Đuôi lông mày Phó Tư Diễn hơi nhướng lên, không trả lời ngay là có được hay không ngay, trong giọng nói có mấy phần ý cười, dùng giọng điệu gần như đang đùa giỡn nói: "Em ấp a ấp úng như vậy, làm tôi tưởng em muốn nói chuyện gì khó mở miệng lắm, còn mong đợi mãi."
Hề Gia Vận mờ mịt, "Hả?"
Phó Tư Diễn lướt qua chủ đề này, nói tiếp: "Đương nhiên là được rồi."
Dừng một chút, anh lại hỏi Hề Gia Vận: "Muốn tôi đi cùng em không?"
Đã nhờ vả người ta rồi, lại còn phiền Phó Tư Diễn phải đi cùng mình một chuyến, Hề Gia Vận cảm thấy như vậy không được tốt lắm, dù sao dạo này người ta cũng rất bận rộn, bèn nói: "Không cần đâu, tôi đi một mình được rồi, dạo này anh cũng bận rộn mà."
Phó Tư Diễn: "Không bận."
Hề Gia Vận: "Vậy anh tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút đi."
Ngữ khí Hề Gia Vận vô cùng thân thiết, không phải kiểu khách sáo, nói cho có, Phó Tư Diễn nghe ra được, anh không nói thêm gì nữa, chỉ "Ừ" một tiếng, "Tôi gọi điện cho bên cục lâm nghiệp, cúp máy trước nhé."
Hề Gia Vận: "Vâng."
Phó Tư Diễn dập máy, gọi cho thư ký giao việc xong, đang định gọi lại cho Hề Gia Vận thì Phó Giai âm trầm mở miệng: "Anh, em rủ anh đi xem nhạc kịch cùng, anh nói là mình không rảnh cơ mà? Sao bây giờ lại thành không bận rồi?"
Phó Tư Diễn cười như không cười nói: "Em không giống người ta."
Phó Giai: "?"
Phó Tư Diễn: "Với em anh không rảnh, nhưng với người ta, anh rảnh."
Phó Giai: "? ? ?"
Phó Giai hỏi anh trai: "Anh, em có đúng là em gái ruột của anh không thế? Hai chúng ta nhất định có một người là nhặt ngoài bãi rác về đúng không?"
Cô vốn định lên án Phó Tư Diễn không nể tình anh em, kết quả là Phó Tư Diễn hoàn toàn không thèm để ý, Phó Giai bèn lầm bầm lầu bầu nói: "Tối về em sẽ gọi điện mách ba mẹ. Mà nói đến chuyện này —— Anh, mấy hôm trước mẹ còn hỏi em có phải anh có gì mới không đó, mẹ nói trong công ty đều đang đồn là sắp có phu nhân giám đốc rồi, hỏi em có biết là ai không, em làm sao mà biết được, xong mẹ lại bảo em để ý một chút."
Nói xong, Phó Giai liếc anh trai một cái hết sức trắng trợn, "Xem ra là mẹ nghĩ nhiều rồi. Anh ngay cả việc dành ra ba tiếng cho em gái cũng không chịu, nói là không rảnh, nhưng vừa có đối tác làm ăn gọi đến thì lại lập tức có thời gian, anh chắc chắn không thể kiếm được chị dâu đâu, bạn thân em ngày nào cũng nói em là số FA cả đời, em thấy anh càng có số FA hơn em đấy."
Phó Tư Diễn: "..."
Đối với suy đoán của Phó Giai, Phó Tư Diễn trầm mặc vài giây, ngoài cười trong không cười hỏi cô: "Sao em lại nghĩ đó là đối tác làm ăn?"
Phó Giai không đồng ý: "Không phải thì là ai ạ?"
Phó Tư Diễn dùng hành động thực tế chứng mình, Phó Giai mới là người có số FA cả đời, anh ấn số của Hề Gia Vận, gọi sang, Hề Gia Vận rất nhanh đã bắt máy.
"Gia Gia."
Phó Tư Diễn gọi một tiếng, Hề Gia Vận ở đầu bên kia và Phó Giai cùng lúc trả lời.
Hề Gia Vận: "Vâng."
Phó Giai: "Gì cơ ạ?"
"Không nói với em." Phó Tư Diễn liếc Phó Giai một cái, sau đó nói với Hề Gia Vận ở bên kia, "Ừ, đã nói với bên lâm nghiệp rồi, có có thể tới đó luôn."
Hề Gia Vận vui mừng nói: "Vâng, cảm ơn anh."
Khóe môi Phó Tư Diễn khẽ cong lên. "Không có gì."
Trước khi cúp máy, Phó Tư Diễn lại nói với cậu: "Loại chuyện nhỏ này, lần sau em có thể trực tiếp nói với tôi, không cần phải ngại, tốt nhất là..."
Phó Tư Diễn nói: "Nhờ chuyện gì càng quá đáng hơn cũng được. Ví dụ như, mượn sổ hộ khẩu của tôi chẳng hạn."
Hề Gia Vận: "... ?"
Vài giây sau, cậu mới phản ứng lại được, chuyện cần có sổ hộ khẩu để làm, không phải chỉ có đi lấy giấy đăng ký kết hôn à?
Hề Gia Vận hoảng hốt, tay chân luống cuống cúp điện thoại.
Lông mày Phó Tư Diễn khẽ nhướng lên, tâm trạng rất tốt nói với Phó Giai: "Anh muốn đi một chuyến đến Tổng cục lâm nghiệp, em xuống xe đi."
Phó Giai vẫn còn đang trầm tư, không trả lời ngay.
Sao anh cô lại gọi cho Gia Gia?
Lại còn gọi thân mật thế chứ!
Tuy cô cũng gọi Hề Gia Vận là Gia Gia, nhưng sao nghe cái tên này thốt ra từ trong miệng của anh cô lại cứ quái quái là thế nào.
Phó Giai nghĩ rất lầu, lần trước bọn họ liên lạc, anh của cô cũng âm thầm định ăn mảnh một mình, Phó Giai mơ hồ cảm thấy mình đã tìm được đáp án, nghiêm túc hỏi Phó Tư Diễn: "Anh, anh với Gia Gia có phải là..."
Phó Tư Diễn ung dung như thường nhìn cô: "Là sao?"
Cuối cùng cũng phát hiện rồi à?
"Anh gọi Gia Gia thân thiết như vậy, nhất định là có mưu đồ khác với anh ấy." Phó Giai nói chắc như đinh đóng cột, "Anh có âm mưu với đồ ăn anh ấy nấu!"
Phó Tư Diễn: "..."
Phó Tư Diễn bình tĩnh nói: "Tối hôm nay về anh sẽ đề nghị trong nhà làm một giấy giám định thân nhân cho em."
EQ thấp đến trình độ này, nhất định là nhặt được trong thùng rác.
*
Hề Gia Vận vội vàng chạy đến trụ sở của Tổng cục lâm nghiệp.
May mắn, dù đã đến giờ tan tầm rồi nhưng ở tổng cục lâm nghiệp vẫn có nhân viên ở lại trực ban, dù sao động vật cứu trợ về vẫn cần cho ăn cho uống.
Phó Tư Diễn đã gọi tới nói chuyện trước, nhân viên trực ban bèn dẫn Hề Gia Vận đi vào.
Từ lúc nhóc Phượng Hoàng bị đưa đi đến giờ đã qua gần mười mấy tiếng rồi, lấy tính khí của nhóc con này, lâu như vậy không thấy Hề Gia Vận đâu, nó nhất định là rất tức giận, Hề Gia Vận hỏi nhân viên trực: "Nhóc sẻ nhỏ kia thế nào rồi ạ?"
Nhân viên trực nói: "Hôm nay người phụ trách chăm sóc động vật được giải cứu về là đồng nghiệp của tôi, cậu ta vừa đi qua đó vẫn còn chưa quay lại, nhưng chắc là không có việc gì đâu."
Hề Gia Vận: "... Vâng."
Trong lòng cậu thực ra vô cùng hoài nghi.
Dù sao thông báo của Vườn Trẻ phát đến cho cậu chính là ——
Tổng cục lâm nghiệp, nguy cấp!
Đúng như dự đoán.
Còn chưa đi đến nơi, đã có một người chạy như điên tới, người kia vừa chạy còn vừa hô hào: "Đừng có tới đây, má ơi, đừng có tới đây!"
Thấy nhân viên trực đang cùng Hề Gia Vận đi về phía này, người kia lập tức điên cuồng vẫy tay ra hiệu, "Chạy mau, chạy mau, đám chim này điên hết rồi, gặp người là mổ! ! !"
Hôm nay đến phiên anh ta phụ trách chăm sóc những động vật được cứu hộ về trụ sở, mí mắt Hề Gia Vận giật giật, trực giác cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến nhóc Phượng Hoàng nhà mình, nhân viên trực vô thức lùi lại phía sau mấy bước, Hề Gia Vận thì lại không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía sau người kia.
Không ít chim đang đuổi theo sau anh ta.
Chúng nó bay là là, tụ lại thành một đám, nhìn lướt qua giống như một đám mây đen đang sà xuống vậy.
Nhân viên trực cũng trông thấy, anh ta hoảng hốt hỏi: "Sao đám chim này thoát được ra ngoài vậy?"
Nhân viên công tác trả lời: "Là con sẻ tuyết kia, con bạc má đuôi dài phương bắc ấy!"
Ruột gan anh ta thực sự muốn nát rồi.
Chuyện trong Tổng cục có một con bạc má đuôi dài phương bắc rất nhanh đã được truyền kia khắp cả trụ sở, loại chim nhỏ xinh, lông vũ trắng muốt này rất khiến người ta yêu thích, anh ta cũng không phải ngoại lệ, cho nên mới tranh thủ thời gian chạy đi xem nhóc con này một cái, kết quả là nhận được một bài học nhớ đời ——
Tại cái tay đáng ăn đòn của anh ta cả, nhìn thôi chưa đủ, lại còn mở lồng, muốn sờ nhóc mập này một cái, còn nói với nó: "Nhóc mập, mày tròn xoe thế này có khi nào đậu gãy cành cây không?"
Nếu mà đây thực sự là một con bạc má đuôi dài, có lẽ nó chỉ có thể kêu "Chích chích chíp" mấy tiếng, dù sao cũng nghe không hiểu động vật hai chân này nói cái gì, nhưng đáng tiếc, em bạc má đuôi dài xinh xẻo này lại chính là nhóc Phượng Hoàng!
Nó không những nghe hiểu hết, mà nó lại còn là một con chim điệu đà đỏm dáng nữa, ở đây chờ nhân viên chăm sóc mười mấy tiếng nó đã mất hết cả kiên nhẫn, tính tình đứng trên bờ vực bùng nổ từ lâu rồi.
Đáng ghét!
Nó là một bé Phượng hoàng xinh đẹp, không phải đồ mập ú!
Có mi mới đậu gãy cành ý! ! !
Nhóc Phượng Hoàng dần dần nổi lên ý muốn giết người.
Nó không nói hai lời, vọt ra, điên cuồng mổ cái tên động vật hai chân đáng ghét này. Mà đúng hôm đó, tổng cục lâm nghiệp lại vừa giải cứu được một nhóm chim hoang dã bị bắt trộm xong, nhóc Phượng Hoang bay ra mổ một mình vẫn chưa đủ, nó còn mở lồng, thả hết mấy con chim khác ra, sau đó ra lệnh một tiếng :"Chíp! ! !"
Mổ tên kia! ! !
Mấy chục con chim khác đồng loạt nhào tới.
Đây cũng là nguyên nhân mà vừa nãy anh nhân viên này điên cuồng vẫy tay, ra hiệu cho hai người Hề Gia Vận chạy đi.
Quá hung ác rồi! Đám chim này con mợ nó quá hung ác rồi! !
Nhất là cái con bạc má đuôi dài kia! !
Nó chính là con đầu têu! ! !
Nhân viên công tác kia vừa co giò chạy vừa kể lại đại khái mọi chuyện, người trực ban nghe mà ngây ra, phải rất lâu sau, anh ta mới lắp bắp thốt ra được một câu: "Buổi sáng Tiểu Trương kể, nói lúc người của đoàn phim kia gọi đến còn vừa nói vừa kêu gào thảm thiết, nói con chim này đánh cả đoàn phim bọn họ, tía má ơi, là thật à! ?"
Nhân viên công tác chỉ chỉ sau gáy mình, "Cậu nói xem? Cậu nói xem! ?"
Hai người chạy xa tít tắp rồi mới phát hiện Hề Gia Vận không chạy theo, bọn họ vội vàng gọi cậu: "Mau lại đây, con chim này mổ đau lắm đấy, cậu cẩn thận chút!"
Hề Gia Vận nói một tiếng, bảo là không sao rồi cố gắng tìm nhóc Phượng Hoàng trong đám chim kia.
Nhưng mà nhóc con này không có ở đây.
Đây là thế nào?
Trừ phi...
Cậu đến đúng lúc nó đang gây sự, cho nên chột dạ trốn đi rồi?
Nghĩ một chút, Hề Gia Vận quyết định học theo nó giả vờ ăn vạ, cậu che cổ tay, giả vờ mình bị mổ trúng, "Đau quá."
Đúng như cậu đoán, nhóc Phượng Hoàng đang lặng lẽ núp trên xà nhà vừa trông thấy thế đã lập tức bay tới.
Nhân viên công tác thấy nhóc bạc má đuôi dài kia một cái là trán lại thấy nhoi nhói đau, anh ta vội vàng gọi Hề Gia Vận: "Nó đến kìa, đang lao về phía cậu đó, chính là nhóc mập này, nó rất hung dữ! ! !"
Nhóc chim mập đặc biệt cực kỳ hung dữ bay đến, Hề Gia Vận buông bàn tay đang che cổ tay của mình ra, trên đó hoàn hảo không chút thương tích nào, nhóc chim mập choáng váng, vội vàng muốn quay đầu chuồn, Hề Gia Vận lập tức vươn tay tóm nó lại, "Con chạy đi đâu?"
Nhóc Phượng Hoàng ra vẻ không biết chuyện gì: "Chích, chíp chíp chíp."
Đâu, nó có đi đâu đâu.
Hề Gia Vận nâng nó lên, ngón tay nhẹ nhàng bóp bóp gáy nó, nhỏ giọng nói: "Nhanh bảo mấy con chim quay về lồng đi."
Nhóc Phượng Hoàng vừa nghe thế là đã biết Hề Gia Vận đã nghe người khác mách lẻo rồi, nó cúi đầu, "Chíp" mấy tiếng thật lớn, đám chim kia lập tức ngoan ngoãn liệng cánh bay trờ về, con nào quay về lồng của còn nấy.
Lúc này, nguy cơ đã được giải trừ, thành phần chim nguy hiểm nhất cũng đã đang bị người giữ trong tay rồi, xem như đã khống chế được, nó tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn.
Nhân viên công tác trông thế thực sự kinh ngạc muốn rớt cằm, anh ta chỉ chỉ con chim trong tay Hề Gia Vận, lại chỉ đám chim vừa ngoan ngoãn bay về lồng kia, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, cậu, nó không mổ cậu à! ? Sao vào tay cậu nó lại ngoan dữ vậy?"
Hề Gia Vận rất tuyệt vọng, cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm nhóc Phượng Hoàng trong tay, nhóc con kia vội vàng quay đầu đi, ra vẻ mình chỉ là một nhóc chim mập ngây thơ vô tội mà thôi.
Hề Gia Vận chỉ đành cắn răng nói: "Con chim này, tôi với nó có quen, xem như là biết nhau từ trước đi? Hồi bé nó bị thương được tôi nhặt về nuôi mấy ngày, chắc là vẫn còn nhớ tôi?"
Dù sao cũng là nhân viên chăm sóc lại tổng cục lâm nghiệp, tiếp xúc nhiều với động vật, cũng biết có vài con rất nhớ tình cũ, nhân viên công tác nói: "Ồ, hóa ra là như vậy, tôi nói chứ, bảo sao bình thường nó dữ như vậy mà vào tay cậu lại ngoan ngoãn hẳn đi, tôi thực sự là chưa từng gặp con chim nào dữ dằn như con này."
Hề Gia Vận thử nói: "Hay là, để tôi mang nó về được không? Nó thông minh như vậy, biết tự mở lồng chim, lại còn hay đánh nhau nữa, bên chỗ các anh nhiều chim như vậy, có khi không con nào đánh thắng được nó đâu, để chúng nó ở cùng nhau, buổi tối có khi lại xảy ra chuyện cũng nên."
Nhóc Phượng Hoàng nghe thế, vội sửa lại lời Hề Gia Vận: "Chíp!"
Không phải có thể, mà là nhất định!
Hề Gia Vận: "..."
Cậu lấy ngón tay gõ nhẹ lên đầu nhóc con này một cái, nhóc Phượng Hoàng lập túc rụt cổ lại, thành thật hơn hẳn. Hề Gia Vận lại nói với nhân viên công tác: "Hôm nay lúc nó bất ngờ bay tới đoàn làm phim, tôi còn chưa kịp nhận ra, sau mới nhớ đến thì nó đã được mọi người mang đi mất rồi."
Nhân viên công tác và nhân viên trực quay sang nhìn nhau.
Nếu để nhân viên công tác tới nói thì sức chiến đấu của nhóc con bạc má đuôi dài này thực sự quá khủng, hơn nữa anh ta còn tận mắt nhìn thấy nó mở lồng thả mấy con chim khác ra, nếu để nó lại đây, khéo buối tối sẽ có chuyện thật mất, nhưng mà ——
Nhân viên trực giúp đối phương nói ra lo lắng trong lòng: "Bạc má đuôi dài rất khó nuôi, cậu muốn mang nó về nhà nuôi à? Như vậy không được, nuôi nó trong nhà dễ bị chết lắm."
Hề Gia Vận lại vội vàng nói: "Không phải, tôi chỉ mang nó về nhà trước thôi. Mọi người tính bao giờ thì thả nó lại về rừng?"
Nhân viên trực: "Độ hai hôm nữa."
Hề Gia Vận hỏi: "Vậy thế này được không? Tôi để số liên lạc của mình lại đây, rồi mang nó về nhà chăm sóc, mỗi ngày sẽ đều đặn thông báo tình hình của nó cho các anh, khi nào các anh tính thả nó về rừng, thì tôi sẽ cùng đi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nếu đặt ở trường hợp bình thường, đương nhiên họ không thể đồng ý với đề nghị này được, nhưng nhóc bạc má đuôi dài này thực sự quá hung dữ, bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của nó rồi, bèn trăm miệng một lời nói: "Vậy cũng được, cậu nhớ chăm sóc nó thật tốt đấy."
Hề Gia Vận thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng trao đổi số liên lạc với bọn họ.
Để tiện cho cậu mang đi, nhân viên chăm sóc đưa một cái lồng chim cho cậu, nhóc Phượng hoàng chủ động nhảy vào, Hề Gia Vận cầm theo lồng chim đi ra.
Không cần biết là thế nào, cuối cùng cũng mang được nhóc con này về rồi.
Hề Gia Vận lúc đó chỉ sợ, nhóc Phượng Hoàng cáu lên, ngay trước mặt mọi người phun lửa đốt Tổng cục lâm nghiệp thì toi.
Cái này cậu thực sự không đền được đâu.
Hề Gia Vận nâng lồng chim lên, vui vẻ nói với nhóc Phượng Hoàng: "May mà con không phun lửa."
Nhóc Phượng Hoàng lại rơi vào trầm tư.
Nó đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Chỗ này không phải là nhà của nhân viên chăm sóc? ? ?
Vậy sao nhân viên chăm sóc lại đưa nó tới đây? ?
Nó nhớ lại lời nhân viên chăm sóc vừa mới nói với hai người kia.
——"Hôm nay lúc nó bất ngờ bay tới đoàn làm phim, tôi còn chưa kịp nhận ra, sau mới nhớ đến thì nó đã được mọi người mang đi mất rồi."
Nhóc Phượng Hoàng bây giờ mới phản ứng lại, nó chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mà bước chân của Hề Gia Vận cũng dừng lại.
Cậu thấy một chiếc xe, đang dừng trước cổng trụ sở của Tổng cục lâm nghiệp.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi bên trong nghiêng đầu nhìn về phía cậu, giọng nói trầm thấp của Phó Tư Diễn vang lên: "Lên xe đi, tôi đưa em về."
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Giám đốc Phó: "Gia Gia."
Phó Giai và Gia Gia cùng lên tiếng, giám đốc Phó tỏ vẻ ghét bỏ nói với Phó Giai Giai: "Không phải gọi em."
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, không giấu mọi người, đây chính là lý do Mị lấy tên này cho Phó Gia Gia đó.
Giải thích đoạn này cho các cô:
Gia Gia - 嘉嘉 phát âm là jiā jiā
Giai Giai -佳佳 cũng phát âm là jiā jiā
Cho nên ban nãy lúc anh Phó gọi Gia Gia, em gái ảnh cũng thưa đó.

Chương trước
Chương sau