Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 54: Day 54

Chương trước
Chương sau
28/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
"Sơn Hải Cảnh" đã tải xuống thành công.
Ít đi hai nhóc thần thú, Vườn Trẻ đột nhiên trở nên trống trải hẳn, cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, nguyên nhân chính tạo nên sự yên tĩnh này chính là vì nhóc con Phượng Hoàng thích gây sự ăn vạ khóc lóc kia không có ở đây.
Có lẽ là do phát hiện nhân viên chăm sóc xuất hiện, cho nên nhóc con này vội vã phạch cánh bay về, giả bộ như không hề có chuyện gì, ngẩng đầu ưỡn ngực đậu lên trên vách nham thạch.
Bé Phượng Hoàng không phóng hỏa đốt Vườn Trẻ, cũng không đánh lộn lung tung.
Hôm nay bé Phượng Hoàng đã làm bé ngoan cả một ngày đấy!
Nhân viên chăm sóc nhất định phải khen ngợi cổ vũ cho bé!
Nhóc Phượng Hoàng đang nghĩ gì trong bụng thực sự rất dễ đoán, Hề Gia Vận không biết mình nên khóc hay nên cười nữa, cậu hỏi nó: "Con có biết mỗi lần con làm loạn, Vườn Trẻ đều gửi thông báo đến cho chú không?"
Nhóc Phượng Hoàng: "? ? ?"
Nhóc Phượng Hoàng: "! ! !"
Nó không tin được trợn to hai mắt.
Cái trò chơi bỏ đi này còn biết mách lẻo nữa! ! !
Nó vậy mà còn đi mách lẻo! ! !
Thế không phải là nhân viên chăm sóc đã biết chuyện nó lách luật đi đốt Sơn Hải Cảnh rồi à?
Nhóc Phượng Hoàng có hơi bất an, nhưng con người của nố đảo một vòng, rất nhanh đã bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
[ Bé Phượng Hoàng nghe lời, không phóng hỏa đốt Vườn Trẻ, cũng không có đánh lộn lung tung!]
[ Bé Phượng Hoàng cảm thấy nhân viên chăm sóc có thể khen bé một chút!]
Hề Gia Vận bó tay hỏi nó: "Thế chẳng lẽ con đốt chỗ khác thì không phải là phóng hỏa à?"
Bé Phượng Hoàng lập tức viện lý do.
[ Nhưng nhân viên chăm sóc có nói là không thể đốt Sơn Hải Cảnh đâu!]
[ Hơn nữa bé Phượng Hoàng cũng đâu phải cố ý, bé chỉ là, chỉ là...]
Chỉ là cái gì thì không thấy nhóc con này nói nữa, Hề Gia Vận cũng không nói gì.
Nhóc Phượng Hoàng chờ thật lâu, có chút hoảng hốt, vội phát ra một chuỗi thông báo.
[ Nhân viên chăm sóc nhân viên chăm sóc nhân viên chăm sóc.]
[ Bé Phượng Hoàng muốn làm thịt bé Kỳ Lân.]
[ Cả bé Nhai Tí nữa.]
[ Đồ lừa đảo.]
[ QAQ ]
[ QuQ ]
[ QwQ ]
...
Hề Gia Vận vẫn không lên tiếng, bé Phương Hoàng sợ hãi.
Có phải là nhân viên chăm sóc giận rồi không?
Chú ấy sẽ không cần nó nữa à?
Không được.
Nhóc Phượng Hoàng vừa rồi còn đang hung hăng vênh mặt lên trời, lúc này đã không còn bộ dáng lý lẽ hùng hồn như vậy nữa, nó nhìn Hề Gia Vận mấy lần, chậm rãi cúi đầu, ủ rũ ngóng ngóng về phía cậu nhận sai.
[ Bé Phượng Hoàng biết sai rồi.]
[ Sau này bé Phượng Hoàng sẽ không bao giờ phóng hỏa nữa, nhân viên chăm sóc đừng bỏ mặc bé Phượng Hoàng mà.]
[ Nhân viên chăm sóc đừng giận QAQ]
Thực ra, Hề Gia Vận không lên tiếng không phải vì cậu giận nó, mà cậu còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để nhóc Phượng Hoàng nhận ra chuyện mình làm là không đúng, kết quả cậu vừa hoàn hồn lại, nhóc Phượng Hoàng đã hận không thể gửi thông báo đầy màn hình trò chơi rồi.
Cậu vội an ủi nói: "Chú không giận."
Dừng vài giây, Hề Gia Vận hỏi nhóc Phượng Hoàng: "Con thật sự biết mình sai rồi à?"
Nhóc Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, hơi hơi chần chờ, rồi ủ rũ chíp chíp gật đầu một cái.
Nhưng thực ra nó cũng không biết rõ lắm, nó chỉ biết nếu nó đốt Vườn Trẻ, đốt Sơn Hải Cảnh, nhân viên chăm sóc sẽ không vui, vậy nghĩa là nó làm không đúng.
Hề Gia Vận thở dài, xoa xoa đầu nó mấy cái, "Chú hỏi con cái này nhé? Chờ mai mốt con được đến hiện thực, sẽ có nhà mới, chú, con còn cả bạn Kỳ Lân, bạn Nhai Tí nữa cùng ở chỗ này, nhưng có một ngày, có một người nào đó đột nhiên tới phóng hỏa, đốt nhà của chúng ta, con có tức giận không?"
Nhóc Phượng Hoàng thử tưởng tượng một chút, sau đó gật đầu thật mạnh, "Chíp."
Tức giận!
Cực kỳ tức giận! ! !
Bé Phượng Hoàng chỉ mới tưởng tượng một chút thôi mà cả người đã muốn bốc hỏa rồi!
Hề Gia Vận bèn nói: "Chính là như vậy đó. Con sẽ tức giận, người khác cũng sẽ không vui."
Bất kể là nhóc Phượng Hoàng hay là nhóc Nhai Tí, nhóc Kỳ Lân, ba đứa chúng nó đều là thần thú nhỏ, nhưng rõ ràng nhóc Nhai Tí và nhóc Kỳ Lân hiểu chuyện hơn nhiều lắm, dù sao chúng nó đều có quá khứ đau buồn, còn nhóc Phượng Hoàng từ nhỏ địa vị đã ở rất cao, nhưng nó lại chưa bao giờ nhận được sự dịu dàng của người khác, cho nên nó mới dùng cách quấy rối để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mong muốn nhận được sự quan tâm của họ.
Trên bản chất vẫn là vì nhóc Phượng Hoàng thiếu thốn tình cảm.
Hề Gia Vận thực ra cũng biết tại sao nhóc Phượng Hoàng lại phóng hỏa, cậu dí một cái lên trán nó, "Con tức giận có phải vì biết bạn Nhai Tí được đưa đến đây không?"
Nhóc Phượng Hoàng không muốn thừa nhận, nó làm như không có chuyện gì, ngửa đầu nhìn trời nhìn mây.
Hề Gia Vận không nhịn được cười, "Con cũng sẽ được đưa đến mà, không sao đâu."
Cậu còn chưa nói dứt lời, nhóc Phượng Hoàng đã bị chuyện này làm cho oan ức không thôi, "Chíp chíp chíp."
Rõ ràng nó là bé thần thú thứ hai tới đây, nhưng lại bị nhốt lại Vườn Thú, trở thành đứa cuối cùng được đưa đến hiện thực.
Hề Gia Vận: "Còn biết làm sao được nữa? Con chịu khó chờ đi."
Nhóc Phượng Hoàng đặt phịch mông ngồi xuống đất, cúi đầu ủ rũ.
Trông nó đáng thương ơi là đáng thương, nhưng Hề Gia Vận lại có chút buồn cười, nhưng mà đề tài vừa rồi vẫn còn chưa nói xong, Hề Gia Vận bèn tiếp tục: "Cho nên lần này, con thực sự biết mình sai ở đâu rồi chứ?"
Nhóc Phượng Hoàng biết biết một tí rồi.
Nó rất quý trọng nhà của bọn họ, cho dù bây giờ nó vẫn chưa đến ở được.
Bởi vì trong nhà có nhân viên chăm sóc, là nhân viên chăm sóc vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn mà nó thích nhất. Ở đó, nó có thể thực sự chạm vào nhân viên chăm sóc, có thể ủ ở trong ngực nhân viên chăm sóc đi ngủ, còn có thể chơi xả láng nữa, nó tuyệt đối không muốn có người khác quấy rối nó!
Nhưng chỗ nó mới đốt, có lẽ cũng là nhà của những thần thú khác nữa.
Nhóc Phượng Hoàng chậm rãi gật đầu một cái.
[ Bé Phượng Hoàng biết sai rồi, bé không phải em bé ngoan QAQ]
"Con là bé ngoan." Hề Gia Vận an ủi nó, "Bé Phượng Hoàng của chúng ta không phải biết mình sai rồi sao? Biết mình làm sai, sau này sửa chữa lại là tốt rồi, giờ con lập tức đi xin lỗi có được không? Xin lỗi Sơn Hải Cảnh, còn cả những thần thú bị con bắt nạt nữa, có được không?"
Nhóc Phượng Hoàng tức khắc gật đầu lia lịa, y như gà mổ thóc.
Hề Gia Vận còn nói: "Lần này chú không giận con, nhưng nếu còn có lần sau, có thể chú sẽ giận thật đấy nhé."
Cậu vẫn giữ nụ cười trên mặt, thần sắc vô cùng dịu dàng, nhóc Phượng Hoàng nhìn ngây ra, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái.
Nó thực sự thực sự rất thích nhân viên chăm sóc QAQ.
Nhóc Phượng Hoàng đã biết mình sai rồi, Vườn Trẻ quyết định khen thưởng cho nó:
[ Bé Phượng Hoàng đã hiểu chuyện hơn rồi, Sơn Hải Cảnh quyết định trao thưởng cho bé: Chấm dứt hình phạt không được tăng điểm thiện cảm trước thời hạn.]
Hề Gia Vận: "!"
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp! ?"
Còn có chuyện tốt như thế nữa à! ?
Nhưng theo phía sau, chính là một hình phạt mới.
[ Bé Phượng Hoàng phóng hỏa đốt Sơn Hải cảnh, khiến thần thú được bảo hộ cấp độ một tại Sơn Hải cảnh là Thực Thiết Thú sợ hãi, phạt bé Phượng Hoàng giúp các bé thú con Thực Thiết Thú nướng măng tre ba ngày, nhân viên chăm sóc có thể đi cùng để giúp đỡ!
Lưu ý: Trước khi thời gian chịu phạt kết thúc, cho dù điểm thiện cảm đạt đến 80 mở ra chức năng giao nhận thực tế, bé Phượng Hoàng cũng không thể được đưa đi sớm, chấm dứt hình phạt trước thời hạn.]
Nhóc Phượng Hoàng lập tức ủ rũ, "Chíp!"
Hề Gia Vận: "... !"
Con nhỏ của Thực Thiết Thú.
Bé gấu trúc con? ? ?
Hề Gia Vận cố gắng để ngữ khí của mình nghe không quá vui vẻ, "Đừng khóc, ba ngày tới chú đi nướng măng với con."
Nhóc Phượng Hoàng chíp một tiếng nhào tới.
Trong lòng Hề Gia Vận hổ thẹn vô cùng.
Vừa nãy có một thoáng, cậu đã nghĩ, phạt ba ngày hình như không đủ, có nên kéo dài thêm một chút không?
*
Vất vả lắm mới trấn an được nhóc Phượng Hoàng, Hề Gia Vận tắt trò chơi đi, cậu vừa muốn đứng dậy đi rót nước thì phát hiện nhóc Kỳ Lân đang yên tĩnh nằm nhoài trong góc, Hề Gia Vận nhạy bén phát hiện nhóc con này hình như không vui, bèn ngồi xổm xuống dưới sàn với nó.
Hề Gia Vận hỏi: "Con sao vậy?"
Nhóc Kỳ Lân chậm rãi lắc đầu.
Samoyed trời sinh có khuôn mặt cười, nhất là lúc há mồm thè lưỡi, nhưng lúc này nhóc Kỳ Lân đang không vui nằm úp sấp, mặt cười không thấy đâu nữa. Hề Gia Vận bèn ôm đầu nó đặt lên đùi mình, " Giờ nhóc Phượng Hoàng học được trò giả chết của Nhai Tí rồi, sao con cũng học theo kiểu nói một đằng làm mọt nẻo của Phượng Hoàng thế?"
Hề Gia Vận nhẹ nhàng gảy gảy lỗ tai nhóc Kỳ Lân, "Sao đột nhiên con lại không vui nha? Mới rồi lúc về nhà, không phải còn vui vẻ chạy chơi khắp nơi sao?"
Nhóc Kỳ Lân nhấc móng vuốt lên, nhẹ nhàng ấn ấn túi áo của Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận không hiểu ý của nó lắm, "Gì cơ?"
Nhóc Kỳ Lân bèn thò chân cho vào túi áo của cậu, nhưng mà chân nó quá lớn, nửa bàn chân còn ở bên ngoài, mà cái túi đang căng phồng lên rồi.
Hề Gia Vận vẫn có chút mờ mịt.
Nhóc Kỳ Lân lại đứng lên, nhanh chóng tìm đến chỗ lãnh địa đã phân chia của nhóc Nhai Tí ở gần chỗ cửa sổ sát đất, sau đó tha nhóc kia lên, nhét vào trong túi áo của Hề Gia Vận.
Nhóc Nhai Tí trong hình dáng chuột hamster rất vừa vặn, có thể bỏ vừa vào trong túi áo, còn có thể thò đầu ra nữa.
Hề Gia Vận ngây ra một chút mới phản ứng lại, "Là vì nhóc Nhai Tí có thể bỏ vừa vào trong túi mà con thì không được à?"
Nhóc Kỳ Lân ủ rũ gật đầu.
Nó to quá, không thể mang theo bên người được QAQ.
Hơn nữa dẫn nó ra ngoài cũng không tiện, nhỡ mà, nhỡ mà...
Mai mốt nhân viên chăm sóc không dẫn nó ra ngoài cùng nữa thì làm sao bây giờ?
Nhóc Kỳ Lân buồn bã đến mức hai cái tai trên đầu cũng bẹp xuống.
Nó không muốn bị nhân viên chăm sóc bỏ lại đâu.
Hề Gia Vận đoán được nhóc con này đang nghĩ cái gì, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ nhóc Kỳ Lân, "Con đang nghĩ lung tung cái gì vậy hả?"
Dừng vài giây, Hề Gia Vận lại nói: "Con không cất vào trong túi được, nhưng chú có thể dắt con đi nha."
Nhóc Kỳ Lân mở hai mắt tròn xoe.
Hề Gia Vận híp mắt cười, "Lúc ra ngoài, bạn Nhai Tí để ở trong túi, chú dắt con, vậy không phải là được rồi sao?"
Vừa vặn.
Vậy mới tốt.
Nhân viên chăm sóc sẽ không bỏ nó lại.
Nhóc Kỳ Lân yên tâm rồi.
Hề Gia Vận lại xoa xoa nó mấy cái, bất đắc dĩ nói: "Con đừng có suy nghĩ lung tung nữa, chú sẽ không bỏ ai trong mấy đứa lại đâu."
Nhóc Kỳ Lân lập tức nhào tới vây quanh cậu, nhóc Nhai Tí cũng từ trong túi áo Hề Gia Vận bỏ ra, chủ động bò vào trong lòng bàn tay cậu, sau đó chậm rãi co mình thành một cục tuyết nhỏ, cảm thụ nhiệt độ trong tay cậu.
Thực là ấm nha.
Không biết thế nào, Hề Gia Vận cứ như vậy ngủ một giấc, sau đó bị tiếng rung của di động đánh thức.
Hề Gia Vận ngồi dậy, mò điện thoại để trên sô pha, có người gọi video cho cậu, Hề Gia Vận nhìn thử, đầu óc còn đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo lại.
Là Phó Tư Diễn gọi tới.
Hề Gia Vận ấn nhận cuộc gọi.
Bên phía Phó Tư Diễn đèn đuốc sáng trưng, nhìn khung cảnh thì hình như còn đang ở công ty, mà bên phía Hề Gia Vận chỉ có ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, một vùng mờ mờ tối, mơ hồ có thể thấy trên mặt cậu thanh niên vẫn còn chút mơ ngủ. Phó Tư Diễn hơi nhướng mày, "Vừa rồi đang ngủ à?"
Hề Gia Vận gật đầu, "Có ngủ một chút."
Phó Tư Diễn gật đầu, ngừng vài giây lại hỏi: "Rất mệt à?"
Hề Gia Vận đáp: "Cũng bình thường, hồi nãy không hiểu sao ngủ quên mất."
Dứt lời, hề Gia Vận đứng dậy đi bật đèn, Phó Tư Diễn hỏi cậu: "Mấy ngày tới em có rảnh không?"
"Tách" một tiếng, trong phòng sáng lên, Hề Gia Vận cúi đầu nhìn vào màn hình, "Có, làm sao thế?"
Sau đó cậu nhớ tới lời hẹn lần trước giữa hai người.
Dọn nhà, nấu cơm.
Hề Gia Vận đột nhiên nhớ ra nói: "Dọn nhà sao? Cái này thì phải chờ thêm một chút đã."
Cậu không chắc giao nhận của "Vườn Trẻ Thần Thú" có thể thay đổi địa chỉ nhận hay không, cho nên tốt nhất cứ chờ nhóc Phượng Hoàng được đưa đến đã rồi tính, nó nổi nóng là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ ra dọa đến người khác thì Hề Gia Vận thực sự không biết nên giải thích thế nào nữa, còn nấu cơm... Hề Gia Vận hỏi Phó Tư Diễn: "Bao giờ anh có thời gian rảnh?"
Giọng Phó Tư Diễn rất trầm, "Bất cứ lúc nào."
Hề Gia Vận chớp chớp mắt.
Phó Tư Diễn hỏi cậu: "Sao thế?"
Hề Gia Vận nói: "Anh không phải bận lắm à, sao lại có chuyện rảnh bất cứ lúc nào được?"
Phó Tư Diễn cụp mắt nhìn cậu một lúc lâu, sau đó thong thả nói: "Tôi là giám đốc, tôi muốn đi, ai có thể nói được?"
Hề Gia Vận: "... Hiểu rồi."
Chỉ là mấy lần trước đều ở bên nhà Phó Tư Diễn, nghĩ một chút, Hề Gia Vận hỏi Phó Tư Diễn: "Ngày mai thì sao? Ngày mai tới nhà của tôi, có được không?"
Phó Tư Diễn trong lòng khẽ động, ở nhà mình có mặt Phó Giai, quá ầm ĩ.
Anh ta không chút do dự đáp: "Được."
Hề Gia Vận lại nhắc anh: "Anh rảnh nhưng Giai Giai chưa chắc đã rảnh nha, anh hỏi em ấy một chút đi, nếu mà Giai Giai không có thời gian thì chúng ta đổi sang hôm khác."
Phó Tư Diễn: "..."
Anh ta hỏi cũng không buồn hỏi đã trả lời: "Ngày mai nó có việc."
Hề Gia Vận: "Ồ."
Phó Tư Diễn: "Nó có thể để lần sau mới ăn."
Hề Gia Vận do dự gật đầu một cái, đúng lúc thư ký của Phó Tư Diễn đi vào đưa tài liệu, Hề Gia Vận bèn nói: "Anh cứ bận việc của mình trước đi."
Phó Tư Diễn gật đầu: "Lát nữa gửi địa chỉ của em cho tôi."
Hề Gia Vận nói được một tiếng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hề Gia Vận lại mở app đặt nguyên liệu nấu ăn lên, chọn không ít thứ cho vào giỏ hàng, lúc thanh toán cậu đột nhiên ôm chầm lấy nhóc Kỳ Lân, rúc đầu vào người nó cọ mấy cái.
Tâm trạng của Hề Gia Vận bây giờ rất phức tạp, vừa vui vẻ lại vừa sầu não.
Cậu có hơi không biết nên ở chung một mình với Phó Tư Diễn thế nào.
Nhưng mà, Hề Gia Vận thực sự cả nghĩ rồi.
Bởi vì hôm sau, Phó Giai cũng có mặt.
Lúc Hề Gia Vận thấy cô còn ngẩn ra một chút, Phó Giai hơn hở chào hỏi: "Gia Gia, em cũng tới này, bất ngờ không!"
Đúng là bất ngờ thật, Hề Gia Vận chớp mắt một cái, hỏi cô: "Không phải là hôm nay em bận bả?"
Phó Giai tức giận bất bình nói: "Em có bận, nhưng đó là chuyện của mấy ngày trước rồi, bận đến mức hận không có ba đầu sáu tay ấy chứ, đúng lúc hôm nay được rảnh, anh của em thế mà lại không biết gì, nếu không phải em gọi điện hỏi tài xế có thể đưa em đi trung tâm thương mại được không, anh ấy nói phải đưa anh em đến chỗ anh, thì em đã bỏ lỡ mất rồi!"
Phó Tư Diễn liếc cô một cái, hoàn toàn lười không muốn tiếp lời, anh ta gật đầu chào Hề Gia Vận sau đó cúi đầu tiếp tục soạn tin nhắn.
[ Tiền thưởng tháng này trừ một nửa.]
Soạn xong ấn gửi đi.
Người nhận chính là anh giai lái xe.
Mà Phó Giai sau khi kể lể xong, vừa nhìn vào trong phòng thì hai mắt tức thì sáng lên. "Oa, Gia Gia, anh nuôi Samoyed à? Đáng yêu quá, nhưng mà..."
Hề Gia Vận đã sớm đoán trước được đoạn sau, "Là Samoyed, có Samoyed màu đen, chỉ không phải là giống thuần chủng thôi."
Phó Giai toét miệng cười, "Ha ha ha ha phán đoán chính xác!"
Cô rất thích động vật nhỏ, vừa nhìn đã muốn đi tới chơi với nhóc Kỳ Lân, nhóc Kỳ Lân biết cô không có ác ý, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó gặp cô, vẫn có chút sợ người lạ cho nên co cẳng chạy đi, Phó Giai không sờ được nó, tiếc nuối quay đầu, lại nhìn thấy trước cửa sổ sát đất có một bé hamster đang nằm.
Phó Giai tò mò chạy tới, ngồi xổm xuống chọc nó một cái, "Bé hamster, em làm sao —— Á! ! !"
Phó Giai bị hù chết, vẻ mặt sợ hãi nói: "Gia Gia, hamster nhà anh cứng, chết cứng rồi!"
Hề Gia Vận: "..."
Mai nở hai lần.*
*ý chỉ nhưng việc xảy ra lặp lại.
Cậu không thể làm gì khác hơn là giải thích lại với Phó Giai: "Không phải đâu, nó không chết thật, nó chỉ thích giả chết thôi."
Phó Giai: "? ? ?"
Hề Gia Vận chọc chọc đuôi nhóc Nhai Tí, cái đuôi ngắn ngủn của bé hamster đang nằm thẳng đơ hơi lắc lắc một tí, Hề Gia Vận nhìn về phía Phó Giai: "Nó rất sợ người lạ, cho nên thấy người tới sẽ lập tức giả chết."
Phó Giai: "..."
Phó Giai: "Xì."
Hề Gia Vận bèn gọi nhóc Kỳ Lân vừa chạy đi trốn lại: "Bé Kỳ Lân, lại đây nào."
Nhóc Kỳ Lân lập tức tung tăng chạy tới, Hề Gia Vận đưa nhóc Nhai Tí cho nó: "Hai đứa đi chỗ khác chơi đi."
Nhóc Kỳ Lân bèn ngậm nhóc Nhai Tí chạy đi, nghe lời đến mức Phó Giai khiếp sợ không ngừng, cô há hốc miệng: "Gia Gia, hai bé thú cưng nhà anh đều thành tinh hết rồi đúng không?"
Phó Giai phấn khích hỏi Hề Gia Vận: "Anh dạy bọn nó như thế nào vậy? Còn cả chương trình giải trí anh mới tham gia nữa, em mới xem lại mấy tập có anh tham gia xong, bé mèo chiến kia sao mà qua có một tối lại trở nên nghe lời như vậy, y như biến thành một bé mèo khác ý!"
Hề Gia Vận: "... Dùng tình thương cảm hóa?"
Phó Giai bị chọc cho cười sặc sụa.
Trong nhà này, người vui vẻ nhất chính là Phó Giai, còn Phó Tư Diễn thì Hề Gia Vận luôn cảm thấy anh không được vui cho lắm, cậu nhìn sang vài lần, muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, thay vào đó nói:
"Anh đi nấu cơm."
Phó Giai gật gật đầu, Hề Gia Vận vừa đi, Phó Giai lập tức đắc ý nói: "Anh, may mà em nhanh trí, hỏi tài xế xem là anh muốn đi đâu."
Phó Tư Diễn liếc cô một cái, Phó Giai đột nhiên nói: "Anh, thực ra anh không hỏi em, có phải cố ý không? Anh thành thật khai báo đi, có phải anh muốn ——"
Phó Tư Diễn nhíu mày nhìn Phó Giai.
Cuối cùng cũng thông minh ra rồi?
Phó Giai: "Có phải anh muốn ăn mảnh một mình không?"
Phó Tư Diễn: "..."
Phó Tư Diễn lúc này ngay cả nửa con mắt cũng không thèm cho cô, anh đứng đậy, nhấc chân đi vào trong bếp.
Hề Gia Vận nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy là Phó Tư Diễn bèn hỏi: "Làm sao vậy?"
Phó Tư Diễn: "Tôi vào giúp em."
Hề Gia Vận vốn định nói là không cần, nhưng nghĩ đến chuyện mới rồi hình như Phó Tư Diễn không vui lắm, bèn do dự một chút, gật đầu nói: "Được, làm phiền anh rồi."
Hề Gia Vận đang nấu súp ngô, sau khi đun sôi sữa và bơ lạt xong, mùi sữa thơm tỏa ra, cậu chủ động nhắc đến bó hoa hồng lần trước, "Hoa hồng lần trước rất đẹp."
Lông mày Phó Tư Diễn hơi động, "Ừ.'
Hề Gia Vận gật đầu, "Tôi rất thích."
"Tôi cũng rất thích." Phó Tư Diễn nói, "Đó là giống hoa hồng leo, vừa nhìn thấy nó, tôi lập tức nghĩ đến em."
Động tác của Hề Gia Vận ngừng lại.
Không hiểu sao cậu nhớ đến lời mấy người Tôn Văn Văn nói lúc đó ——
"Gia Gia, tai cậu đỏ lên kìa, nhìn giống hệt màu sắc của bó hoa hồng này."
Một giây sau, trong giọng Phó Tư Diễn còn mang theo ý cười nói: "Lúc vành tai em đỏ lên, rất giống hoa này, nhưng mà ——"
"Em so với nó còn đẹp hơn."
Phó Tư Diễn nói rất thản nhiên, nhưng Hề Gia Vận lại không thể làm như không nghe thấy gì được.
Cậu nghe thấy trong ngực mình hình như có tiếng nổ "Bùm" nho nhỏ, vành tai cũng bắt đầu nóng lên.
Phó Tư Diễn quay sang, khóe môi hơi cong lên, "Chính là giống như bây giờ. Rất đẹp, rất đáng yêu."
Hề Gia Vận: "..."
Người khen cậu đẹp trai, dễ nhìn không phải là số ít, bình thường Hề Gia Vận đều có thể lễ phép đáp lại một câu "Cảm ơn đã khen", chỉ có lúc nghe thấy Phó Tư Diễn nói vậy, cậu lại thấy chân tay luống cuống.
Cũng may Phó Tư Diễn biết đâu là điểm dừng, tốt quá hóa dở, anh dùng giọng điệu bình thường nói sang một chủ đề khác: "Lần này em tính nghỉ ngơi bao lâu?"
Anh hỏi chính là tính nghỉ ngơi bao lâu mà không phải có thể nghỉ bao lâu, Hề Gia Vận vẫn còn đang hoảng hốt, không phát hiện cách hỏi của đối phương không đúng, bèn vô thức trả lời: "Không muốn nghỉ."
Phó Tư Diễn hơi nghiêng đầu sang nhìn: "Hả?"
Hề Gia Vận thì thào nói: "Rảnh quá cũng không tốt."
Sẽ nghĩ nhiều.
Phó Tư Diễn lại hiểu nhầm ý của Hề Gia Vận.
Không có hoạt động đối với một diễn viên chính là chuyện không tốt, cho dù muốn nghỉ cũng phải lấy được tài nguyên đã rồi mới nói, như vậy mới an tâm mà nghỉ được, nhớ đến chuyện này, Phó Tư Diễn dường như có điều suy nghĩ, nói: "Được, tôi hiểu rồi."
Hề Gia Vận: "?"
Súp ngô trong nồi lâu không được quấy, hương sữa thơm ngọt bên trong từ từ chuyển thành mùi khét. Phó Tư Diễn cụp mắt, lập tức nhắc nhở Hề Gia Vận: "Súp."
Hề Gia Vận lúc này mới hồi thần, vội vã chữa cháy, sau đó rót hết súp ngô ra bát, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, Hề Gia Vận cứ thấy súp có mùi khê, bèn nói: "Tôi nấu lại nồi khác vậy."
Phó Tư Diễn ngăn cậu lại. "Để tôi thử xem."
Hề Gia Vận bèn đưa thìa cho anh.
Mấy giây sau, Phó Tư Diễn nói: "Không cần nấu lại đâu, ăn rất ngon."
Hề Gia Vận không chắc lắm hỏi lại: "Có thật không? Không có mùi vị kỳ quái gì à?"
Phó Tư Diễn trả lời: "Không đâu."
Hề Gia Vận hỏi đi hỏi lại mấy lần, thấy trên mặt anh không có biểu cảm gì khác thường thật mới yên tâm, híp mắt cười, "Không có mùi khê là được rồi."
Cậu bắt đầu làm sang món khác, Phó Tư Diễn mang phần súp này ra, anh ta không quay vào phòng bếp ngay mà mở điện thoại ra, tìm đến tên đạo diễn Nhiếp.
Khung trò chuyện của hai người vẫn đang ở lần nói chuyện lần trước.
Đạo diễn Nhiếp: [ Giám đốc Phó, ngày mai sẽ chuẩn bị thử vai.]
Phó Tư Diễn: [ Lùi lại đi.]
Đạo diễn Nhiếp: [ Hả? Tại sao?]
Phó Tư Diễn: [ Gia Gia mấy ngày gần đây rất bận, ngày mai show giải trí cậu ấy tham gia mới kết thúc, để cậu ấy nghỉ ngơi mấy ngày đã.]
Phó Tư Diễn: [ Tiền thuê sân bãi mấy ngày đó tôi chịu, chờ thêm mấy ngày lại gửi một vài thiết bị mới qua đó.]
Đạo diễn Nhiếp: [ Được, không thành vấn đề, để cậu ấy nghĩ ngơi thật tốt trước đã, không cần gấp, chỉ cần trạng thái của cậu ấy có thể khôi phục thật tốt là được, chờ bao lâu cũng được.]
Mí mắt Phó Tư Diễn không buồn động lấy một cái, kéo xuống phía dưới, đánh chữ: [ Có thể chuẩn bị thử vai sớm, xác định nhân vật sớm một chút.]
Đạo diễn Nhiếp hình như cũng đang xem điện thoại, cho nên ông nhắn lại rất nhanh: [ Hả?]
Đạo diễn Nhiếp xem mà choáng váng: [ Giám đốc Phó, không phải cậu nói để Tiểu Gia nghỉ thêm mấy ngày à? Tôi thấy cậu ấy cũng vừa mới quay chương trình xong, tính cho cậu ấy nghỉ mấy ngày để khôi phục trạng thái, cho nên đang chuẩn bị ra ngoài sưu tập dân ca, vé đã mua luôn rồi.]
Phó Tư Diễn: [ Thử vai trước đã, thử xong lại nói. Trong nước hay là nước ngoài, toàn bộ chi phí tìm thư ký của tôi để thanh toán.]
Đạo diễn Nhiếp trầm mặc mấy giây, chi trả chi phí hay không không quan trọng, mấu chốt là sao tự nhiên Phó Tư Diễn lại muốn nhanh chóng bắt tay vào công việc kìa.
Đạo diễn Nhiếp lập tức nhắn lại: [ Được, không vấn đề gì, thử vai trước đúng không? Vậy tôi đi thông báo một chút, hai hôm nữa có thể bắt đầu.]
Bên này vừa chốt lịch xong, Phó Giai đang uống vụng sữa ngô lại một ngụm phun ra ngoài.
"Ối trời ơi, súp ngô này sao mà đắng thế?" Phó Giai lè lưỡi, vị đắng khét trong miệng vẫn không tan đi hết, cô điên cuồng lấy tay quạt gió vào trong miệng, sau đó vẻ mặt đưa đám nói: "Gia Gia, súp ngô của anh sao mà ——"
Lời còn chưa nói hết, Phó Tư Diễn đã cười như không cười nhìn sang.
Phó Tư Diễn lạnh nhạt nói: "Ăn ngon."
Phó Giai: "... Nói ngược ạ."
Phó Tư Diễn lặp lại một lần nữa, giọng càng trầm hơn, "Ăn ngon."
Hề Gia Vận nghe thấy Phó Giai gọi mình, bèn đi ra, "Súp ngô làm sao cơ? Có phải hơi bị đắng không?"
Đâu phải là hơi đắng không đâu, là rất đắng thì có, nhưng mà Phó Giai luôn cảm thấy ánh mắt anh trai nhà mình mang theo ý cảnh cáo, chỉ đành kiên trì phát huy khả năng diễn xuất được dày công tôi luyện của mình: "... Không phải, ăn ngon lắm ý!"
Phó Tư Diễn lúc này mới ngước lên nhìn Hề Gia Vận, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Nó cũng thấy ngon mà."
Phó Giai: "? ? ? ?"
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Hôm đó về, Phó Giai kể lể mách tội anh trai mình với bạn thân: Tôi thấy dạo này anh mình làm sao ấy.
Bạn thân nghe xong nhắc một câu: Chắc bà sắp có chị dâu rồi đấy.
Phó Giai: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, làm gì có chuyện, anh tôi là số FA suốt kiếp mà, ha ha ha ha ha ha ha ha.
Bạn thân: ...
Bạn thân thương hại nghĩ thầm: Thôi, chắc chờ anh trai mẹ này đẻ đứa thứ hai thì mẹ ý mới nhận ra đứa nào mới là số FA suốt kiếp mất.
__________________________
Editor có lời muốn nói: Quên mất không biết hôm trước đã minh họa loại hoa hồng mà anh phó Tặng Gia Gia nhà mình chưa, tôi dí lại vào đây cho các thím nhé. Tiện thể, vì anh Phó đã gửi thơ tềnh cho Gia Gia nên tôi cũng đổi xưng hô của anh với ẻm thành tôi – em luôn ha.

Súp ngô

Chương trước
Chương sau