Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 109: HUSKY.

Chương trước
Chương sau
Trên đường về, Nghiêm Ngộ Sâm nhớ tới hot search tối qua của Đường Trì và Nghiêm Đồng, liền tức giận.
Hơn nữa, tại sao Nghiêm Đồng dùng loại phương thúc ấu trĩ mặc bộ đồ thỏ xin lỗi bảo bối nhà anh, bảo bối nhà anh liền tha thứ, còn bản thân chạy thật xa đến hộp đêm tìm người tiếp rượu dẫn về đứng ở trước mặt em ấy giải thích, lại bị đuổi ra phòng khách?
Lẽ nào, bảo bối nhà anh thích người bán manh?
Nhưng... Nghiêm Ngộ Sâm nhìn mình qua gương, hình như anh không thể bán manh.
Cho nên, anh đã bị thua ngay ở vạch xuất phát?
Vừa suy nghĩ vừa chạy về, nửa giờ sau về tới trại huấn luyện.
Sau thi thay về áo may ô cùng áo vest, Nghiêm Ngộ Sâm chuẩn bị đi phòng luyện tập tìm Đường Trì, nửa đường gặp đạo diễn.
Hai người vừa đối mặt, đạo diễn lập tức lùi về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn với cậu.
Nghiêm Ngộ Sâm vô ngữ: "Trương Trình, anh cho rằng tôi có thuật phong nhĩ sao? Anh đứng xa như vậy, xác định tôi có thể nghe rõ?"
Nghiêm tổng ngày hôm nay, thoạt nhìn rất bình thường. Đạo diễn cẩn thận từng li từng tí một dịch về phía trước vài bước: "Liên quan đến chuyện thi đấu khiêu chiến, có chút vấn đề muốn thương lượng với ngài một chút."
"Chuyện gì?" Nghiêm Ngộ Sâm nói.
Đạo diễn đưa cho Nghiêm Ngộ Sâm một phần danh sách: "Không biết ngài có quen người nào tên Hứa Hải không."
Nghiêm Ngộ Sâm suy nghĩ, thập phần chắc chắn nói: "Không ấn tượng."
Đạo diễn buồn bực: "Kỳ quái, cậu ta nói có quen biết với ngài, hơn nữa... hơn nữa...."
Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được nói: "Trương Trình, anh hôm nay chưa tỉnh ngủ à? Sao nói lắp vậy, hơn nữa cái gì, anh mau nói tôi còn có việc."
Đạo diễn vội vàng nói: "Hơn nữa còn nói, vừa nói tên của cậu ta ngài sẽ biết là ai. Bởi vì ba năm trước hai người đã từng quen biết, thiếu chút nữa liền kết hôn."
Kết hôn... Nghiêm Ngộ Sâm tỉ mỉ suy nghĩ, năm đó anh kết hôn hình như có một người họ Hứa, thế nhưng: "Ai cùng cậu ta thiếu chút nữa đã kết hôn?"
Rõ ràng trước khi kết hôn gặp qua có mười mấy lần, ăn cơm cũng chưa ăn liền chia tay, còn kết hôn? Khôi hài.
Đạo diễn gật đầu, cũng rất bất đắc dĩ: "Thời điểm cậu ta liên hệ với tổ tiết mục, chính là nói như vậy."
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Cái người gọi là Hứa Hàn kia..."
Chưa nói xong, đạo diễn liền nói: "Tên là Hứa Hải, không phải Hứa Hàn."
"Không quan trọng." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Cậu ta muốn tham gia thi đấu khiêu chiến?"
Đạo diễn ừm một tiếng: "Không chỉ muốn tới tham gia, hơn nữa cậu ta còn tuyên bố, muốn khiêu chiến với Đường Trì."
Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh: "Cậu ta điên rồi? Anh không nói cho cậu ta biết Đường Trì trực tiếp tiến vào vòng chung kết sao?"
Đạo diễn nói: "Tôi nói rồi, nhưng cậu ta nhất định muốn khiêu chiến với Đường Trì, hơn nữa hình như cậu ta là con trai của một hãng quảng cáo của chúng ta, nhà quảng cáo kia đối với chúng ta rất quan trọng."
"Ý của anh, vợ tôi còn không bằng con trai của một hãng quảng cáo?" Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm âm trầm.
Đạo diễn vội vã đổi giọng: "Không đúng không đúng, tôi không có ý này."
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn đạo diễn, cầm bút trong tay đạo diễn tìm tên Hứa Hải, trực tiếp đánh dấu x trước trên cậu ta: "Làm cho cậu ta cút đi cho tôi."
Đạo diễn hít sâu một ngụm khí lạnh, tiếp nhận danh sách đánh một cái dấu x kia: "Vậy nếu nhà tài trợ kia rút vốn thì phải làm sao bây giờ?"
"Anh yên tâm, bọn họ rút vốn, tập đoàn Nghiêm thị sẽ có hạng mục mới để bù đắp, dùng tiền uy hiếp tôi, cũng không nhìn lại mình có bao nhiêu phân lượng." Nghiêm Ngộ Sâm xem thường hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"
Đạo diễn lắc đầu liên tục: "Không còn chuyện nữa."
Vừa nói xong, đạo diễn không nhịn được nói: "Nhưng việc tư còn một chuyện."
"Có chuyện mau nói." Nghiêm Ngộ Sâm nói.
Đạo diễn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Nghiêm tổng, tôi biết ngài là người tà đạo, tôi sẽ không nói bí mật của ngài cho ai khác, cho nên ngài có thể thu hồi lại câu nói gϊếŧ tôi trước kia ngài nói không? Thực không dám giấu giếm, hai ngày nay tôi nhắm mắt lại liền nghĩ đến việc này, ngủ không được."
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Tôi nói muốn gϊếŧ anh khi nào?"
Đạo diễn mờ mịt: "Hôm trước chính miệng ngài nói, còn uy hiếp tôi."
Tuy rằng phần lớn ký ức của Nghiêm Đồng anh đều nhớ, nhưng thiếu một khoảng, Nghiêm Ngộ Sâm sợ đạo diễn nhìn ra kẽ hở, vẻ mặt thâm trầm nói: "Anh nói chuyện kia a."
Tuy Nghiêm Ngộ Sâm không biết chuyện kia là chuyện gì, nhưng không quan hệ, Trương Trình biết là được.
Đạo diễn gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, chính là chuyện kia."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Muốn tôi thu hồi câu nói kia cũng được thôi, nhưng anh phải giúp tôi một việc."
Đạo diễn mờ mịt: "Giúp việc gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "Giúp tôi tìm một đồ gấu đáng yêu."
Đạo diễn: "Cái gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Tôi cách anh gần như vậy, anh nghe không rõ tôi đang nói gì sao?"
"Nghe được, chính là không hiểu ngài muốn nó làm gì." Đạo diễn ngốc ngốc cười nói.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh không cần quan tâm, canh chỉ cần phụ trách tìm nó là được, tìm được rồi, tiền lương tháng này tăng gấp đôi. Nhớ kỹ, nhất định phải đáng yêu, có thể manh hóa càng tốt."
Đạo diễn lập tức đảm bảo: "Nghiêm tổng yên tâm, tôi đã ra tay, tuyệt đối không thành vấn đề."
Đạo diễn đi rồi, vốn chuẩn bị đi tìm Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên sửa lại.
Anh nhớ không sai, trước khi anh chuyển đối, bảo bối nhà anh còn đang giận anh, tùy tiện đến tìm như vậy chắc chắn sẽ tưới dầu lên lửa.
Hay là chờ Trương Trình mượn được bộ đồ kia, sau đó gặp mặt sẽ tốt hơn, cũng có thể cho Trì Trì nhà anh niềm vui bất ngờ.
Đúng, cứ làm như thế đi!
Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm nghĩ kỹ, về công ty xử lý công việc trước.
Chín giờ tối, đạo diễn gọi diện cho Nghiêm Ngộ Sâm, nói hắn tìm cả ngày rốt cuộc tìm được một bộ rất đáng yêu.
Vừa vặn, công việc trong tay Nghiêm Ngộ Sâm xử lý không sai biệt lắm, cúp điện thoại xong lập tức quay về trại huấn luyện.
Nhìn thấy con gấu ngu ngốc khờ khạo kia... Đầu chó Husky, Nghiêm Ngộ Sâm mặt đen như đáy nồi: "Trương Trình, đây là thành quả anh tìm một ngày?"
Đạo diễn: "Đúng vậy, cậu xem Husky này đi, rất đáng yêu."
"Đáng yêu?" Nghiêm Ngộ Sâm kinh ngạc: "Anh không cảm thấy cặp mắt lệch này của nó rất đáng sợ sao?"
Đạo diễn mờ mịt: "Tôi thấy thật đáng yêu mà, hơn nữa không phải ngài cần cái này để dỗ Đường Trì vui vẻ sao, Đường Trì thích Husky, cậu lấy cái này dỗ cậu ấy là thích hợp nhất."
Vốn chuẩn bị ném cái đầu Husky này đi Nghiêm Ngộ Sâm nghe vậy, đột nhiên thu tay lại: "Anh nói, Đường Trì thích Husky?"
"Ngài không thể nào không biết đi?" Đạo diễn cười nói.
"Tôi đương nhiên biết, bất quá." Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu: "Sao anh biết được?"
Đạo diễn: "Trước kia có tán gẫu cùng Đường Trì, ngẫu nhiên hỏi cậu ấy thích động vật nhỏ gì nhất, cậu ấy nói trước thích mèo nhưng hiện tại thích Husky nhất, tôi hỏi cậu ấy tại sao, dù sao loài Husky ngài cũng biết đấy, rất biết cách làm ồn, người như Đường Trì không thể nào thích loại phiền phức như này, tôi không hiểu lắm vì sao cậu ấy lại đối với Husky yêu thích như vậy."
Nghiêm Ngộ Sâm vội la lên: "Em ấy trả lời thế nào?"
Đạo diễn: "Cậu ấy nói, bởi vì Husky ngốc, cậu ấy từng gặp qua con chó rất ngốc."
Nghiêm Ngộ Sâm nửa tin nửa ngờ: "Em ấy thật sự nói vậy?"
Đạo diễn phát thề: "Chính xác trăm phần trăm."
Nghiêm Ngộ Sâm sờ đầu chó đầy lông, nhớ tới trước Đường Trì luôn mắng anh là chó ngốc, trái tim trong nháy mắt hóa thành nước, tuy danh xưng chó ngốc này thật khó nghe, nhưng... thật ra anh rất thích.
Dù sao, cũng xem như bảo bối nhà anh đặt cho anh cái biệt đanh đặc biệt.
Nửa giờ sau, Đường Trì vừa cùng bọn Tiêu Hàn nhảy xong, ngồi dưới đất ở góc tường, uống ngụm nước.
Tiêu Hàn đến bên cửa sổ hóng gió đột nhiên gọi cậu: "Đường Trì, cậu mau nhìn dưới lầu xem!"
Đường Trì mệt không muốn nhúc nhích, trực tiếp cự tuyệt: "Không nhìn."
Tiêu Hàn chạy tới kéo cậu: "Cậu đi xem thử đi mà, không biết có phải bất ngờ không nhưng tuyệt đối kinh ngạc!"
Đường Trì kinh ngạc nhìn hắn, rốt cuộc lê thân thể mệt nhừ đến bên cửa sổ.
Trên đường sỏi đá đến trước tòa nhà, một người mặc bộ đồ Husky tròn vo, trong tay "husky" cầm vài quả bóng bay gắn đèn, những ngọn đèn sặc sỡ màu sắc tạo thành hàng chữ.
"ĐM, các cậu có thấy chữ trên quả bóng không? "Bảo bối đừng giận", ha ha ha ha ha đây là ai vậy? Thật biết chơi! Không biết trại huấn luyện không cho yêu đương sao?" Học viên đều bị husky và chữ trên bóng bay thu hút, dồn dập đến cửa sổ xem.
Chương trước
Chương sau