Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 97: MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ.

Chương trước
Chương sau
Trương Đại Thạc ngây người: "Cậu muốn làm gì?"
Lâm Vệ Kỳ này, là một người tàn nhẫn, nếu không năm đó không thể xuất đạo với thành tích đứng đầu ở tổ toàn năng dưới hình thức huấn luyện tàn khốc như vậy.
"Tôi muốn khiến cậu ta thất bại thảm hại, hoàn toàn không thể bò dậy nổi." Lâm Vệ Kỳ lạnh lùng nói: "Rốt cuộc không ngoài dự liệu của tôi, điều cậu ta lo lắng nhất bây giờ, năm đó vì cậu ta sở sẩy, dẫn đến chuyện Nghiêm tổng đứng trên bờ vực tuyệt vọng càng ngày càng ầm ĩ, cho nên nhất định sẽ nghĩ biện pháp áp nó xuống trước, chỉ cần cậu ta áp, tôi liền bỏ tiền ra mua kéo lên. Tôi làm ở CJ nhiều năm như vậy, cái khác không nói, tài khoản tiết kiệm không ít, đem chuyện này xào đến khi mọi người đều biết hoàn toàn không thành ván đề."

Y vừa nói xong, đột nhiên có người gõ cửa.
"Vào đi." Lâm Vệ Kỳ nói.
Đường Trì đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người, cười nói: "Bọn em gặp vài vấn đề khó khăn trong lúc huấn luyện, cho nên muốn hỏi thầy Lâm có thể tới chỉ đạo cho bọn em một chút được không?"
Lâm Vệ Kỳ ừm một tiếng, đi theo Đường Trì rời đi.
Trên đường tới phòng luyện tập, Lâm Vệ Kỳ đột nhiên nói: "Cậu rất tốt."
Đường Trì sững sờ: "Đang yên đang lành, đột nhiên khen em làm gì?"
Có chút thụ sủng nhược kinh.
Lâm Vệ Kỳ cười nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói em là người rất tốt, đời này Nghiêm tổng sống không được tốt, sinh ra ở gia đình như vậy, có một chị gái lạnh lùng, còn trải qua sinh tử, gặp được cậu chính là điều may mắn nhất của anh ta."
Đường Trì chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Gặp được anh ấy, em cũng rất may mắn."

"Tôi thật sự rất ghen tị với hai người." Lâm Vệ Kỳ có chút mất mát.
Đường Trì phát hiện tâm tình của Lâm Vệ Kỳ không tốt, tò mò nói: "Ngài làm sao vậy?"
Lâm Vệ Kỳ lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là nhớ đến một chuyện năm đó, có chút hối hận mà thôi."
Đường Trì xấu hổ không hỏi thẳng trước mặt, buổi tối về ký túc xá, tâm lý ngứa ngáy đi hỏi Nghiêm Ngộ Sâm.
"Lâm Vệ Kỳ?" Nghiêm Ngộ Sâm nheo mắt, nhìn Đường Trì từ trên xuống dưới: "Sao em đột nhiên có hứng thú với cậu ta vậy?"
Đường Trì vỗ đầu chó của Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh nghĩ gì đó? Thật hoài nghi có phải anh là dấm chúa tin tái thế hay không, tại sao dấm của ai anh cũng ăn vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm cây ngay không sợ chết đứng nói: "Chẳng phải anh bị mấy người tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ Nghiêm Đồng, Nghiêm Nhất Tự còn có Đàm Thần dọa cho sợ hay sai, em thu lại mị lực của em, anh cũng không cần trông gà hóa cuốc như vậy."

"Nghiêm Ngộ Sâm, em phát hiện bây giờ anh ỷ vào em yêu anh, liền lên mặt lên mũi rồi? Còn dám mạnh miệng?" Đường Trì ôm cánh tay, nghiêm túc nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm mỗ tổng lập tức ủ rũ: "Anh không có, anh không dám."
Đường Trì ha ha, vươn tay đấm ngực Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh có gì không dám à? Hơn nữa nói tới tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ, vậy anh có thể giải thích cho em chút hay không, tuần trước, lúc anh đi xã giao, trở về trên người dính mùi nước hoa của ai?"
Nghiêm Ngộ Sâm ép mộng: "Mùi nước hoa gì?"
Đường Trì trừng mắt: "Đừng giả bộ, thứ năm tuần trước, lúc anh về nhà em ngửi thấy mùi hương kỳ lạ trên người anh, lúc đó em thấy anh mệt nên không hỏi, ngày hôm nay nếu anh không muốn ngủ bên ngoài, vậy anh nói rõ cho em biết."
Nói đến đây, Đường Trì còn nhắc nhở: "Nếu như em phát hiện anh nói dối, không chỉ đơn thuần quỳ trên gói mì ăn liền thôi đâu."
Nghiêm Ngộ Sâm có chút sợ.
Dù sao bảo bối nhà anh nói là làm, nói phạt anh quỳ trên gói mì ăn liền, tuyệt đối sẽ bắt anh quỳ, hơn nữa còn thừa dịp siêu thị giảm giá mua hẳn một thùng mỳ dự tính để phạt anh đấy.
"Trầm mặc cái gì, nói đi." Đường Trì nói: "Chỉ có duy nhất một cơ hội để anh trình bày, qua cơ hội này sẽ không thêm cơ hội nào nữa."
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc suy nghĩ, vẫn không nhớ được rốt cuộc mình từng tiếp xúc với ai.
Vào lúc Đường Trì lấy gói mì ăn liền đặt trước mặt anh, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên nghĩ ra.
"Đừng đừng đừng, anh biết là mùi nước hoa của ai rồi!" Nghiêm Ngộ Sâm vội vàng nói.
Đường Trì: "Ai?"
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Mùi trên người thư ký của đối tác anh khi đó."
Sắc mặt Đường Trì lạnh lẽo: "Anh thật sự ở cùng người khác?"
Đàn ông kết hôn, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đặc biệt mạnh mẽ, hận không thể giống như con chó đánh dấu địa bàn, đánh dấu trên người đối phương — đây là người của tôi, cách anh ấy xa một chút!
Cho nên, một khi ăn dấm chua cũng hơi quá tay.
Nghiêm Ngộ Sâm vội vã giải thích: "Không có, thư ký kia đã hơn bốn mươi tuổi, anh cũng không có bệnh, sao có khả năng cùng hắn."
Đường Trì: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Mùi em ngửi được không phải mùi nước hoa."
Đường Trì: "Không có khả năng."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Sao không có khả năng, đó là mùi của dầu thơm lục thần, chẳng qua là loại mới, khác với mùi vị của loại trước thôi."
*Lục thần 六神: Tim, phổi, gan, thận, lách, mật.
Đường Trì: "..."
Nghiêm Ngộ Sâm sợ Đường Trì không tin, nói: "Anh nên mua cho em một mình lục thần không, trộn với nước hoa anh thường dùng phun lên người một chút, em ngửi ra không?"
Đường Trì xua tay từ chối: "Không cần."
"Bảo bối." Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay ôm eo Đường Trì, sau đó nhéo chóp mũi của Đường Trì: "Tuy rằng mỗi lần em ghen đặc biệt hung dữ, nhưng, anh vẫn thấy rất đáng yêu."
"Được rồi, trở lại chuyện chính, ngày hôm nay Lâm Vệ Kỳ đột nhiên nói ghen tị với em, thần sắc còn rất kỳ quái, rốt cuộc là có chuyện gì?" Đường Trì gắp móng heo bự của Nghiêm Ngộ Sâm ra.
Nghiêm Ngộ Sâm lần nữa đặt tay trên eo Đường Trì: "Em không nhìn ra sao?"
Đường Trì không rõ: "Nếu em nhìn ra còn hỏi anh làm gì?"
Nghiêm Ngộ Sam: "Anh đang nói, quan hệ của cậu ta và Trương Đại Thạc."
Đường Trì sững sờ, chợt ngạc nhiên nói: "Anh muốn nói, quan hệ của hắn và thầy Trương không chính đáng?"
"Không phải." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Lâm Vệ Kỳ là yêu đơn phương, nhưng khi đó luật hôn nhân đồng tính còn chưa được ban bố, xã hội chấp nhận đồng tính luyến ái đặc biệt nhỏ, cậu ta vẫn không thổ lộ. Vốn là, cậu ta đợi sau khi xuất đạo, công thành danh toại, sẽ nói tâm tư của mình cho Trương Đại Thạc, nhưng trước khi xuất đạo, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành người què, cho nên vẫn không nói."
*Công thành danh toại 功成名遂: Có nghĩa là sự nghiệp thành đạt, danh tiếng được như ý. Hay nói cách khác, công danh sự nghiệp đều thành toại, đều như ý. Chính vì lý do này mà thành ngữ này được sử dụng để chúc nhau dịp tết đến xuân về với ý nghĩa công danh sự nghiệp đều đạt được những thành tựu viên mãn.
Đường Trì không rõ: "Nhưng thầy Trương kết hôn rồi, cũng đã có con."
Nghiêm Ngộ Sâm thở dài: "Trương Đại Thạc là nam thẳng, hai người bọn họ vốn không có kết quả."
Đường Trì bừng tỉnh: "Khó trách ngày hôm nay hắn nói ghen tị với chúng ta, nguyên lai là như vậy."
"Đúng rồi." Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên nhớ tới một việc: "Trước em nói đáp ứng một chuyện với Nghiêm Đồng, rốt cuộc là chuyện gì."
Đường Trì có chút chột dạ đảo con ngươi: "Kỳ thực cũng không có gì."
Trải qua mấy lần chuyển đổi nhân cách, Đường Trì phát hiện, giữa ba nhân cách tuy rằng xuất hiện liên hệ ký ức, nhưng cũng không phải liên hệ hoàn toàn, mỗi nhân cách sẽ không có ký ức hoàn chỉnh của nhân cách khác.
Về phần không hoàn chỉnh này, cơ bản đều là chuyện riêng tư giữa mình và mỗi nhân cách, thí dụ như, mình và Nghiêm Ngộ Sâm lăn giường, hoặc bí mật nhỏ giữa mình và Nghiêm Đồng.
Nghiêm Ngộ Sâm bình tĩnh tuyệt đối không đơn giản như vậy: "Bảo bối, em sẽ không đáp ứng yêu cầu gì quá phận với cậu ta đi?"
Đường Trì cắn răng: "Cũng không tính là đặc biệt quá phận."
Nghiêm Ngộ Sâm phát hiện sự việc không ổn, trực tiếp ôm Đường Trì đặt lên đùi: "Bảo bối, nói thật."
"Thật sự không có." Đường Trì khoác hai tay lên vai Nghiêm Ngộ Sâm, nhỏ giọng nói.
Cậu vừa nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm lại đột nhiên ôm cậu lên, sau đó đi về phía phòng tắm: "Em không nói, vậy làm đến khi em nói mới thôi."
Đường Trì: "???"
...
...
Mây đen gió lớn, một đêm không ngủ.
Chương trước
Chương sau