Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 80

Chương trước
Chương sau
Phó Thời Văn nói bằng giọng bình bình: “Ừ, trong nhà còn có dì trông coi, khó khăn lắm em mới tới thành phố A được một chuyến, nên muốn ở cạnh em.”

Mặt Qúy Kha có chút nóng lên.

Phó Thời Văn thấy vậy, cười khẽ một tiếng: “Anh ở phòng sát vách, có việc gì thì cứ gọi anh.”

Qúy Kha đóng cửa lại, để mặc Phó Thời Văn bên ngoài, sau đó vào phòng tắm rửa. Lúc tắm xong, cậu nằm dài trên giường, không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.

Bây giờ vẫn còn sớm.

Những ngày bình thường, cậu có rất nhiều việc phải làm. Mà những lúc rảnh rỗi cũng có Quý Nhuyễn Nhuyễn và Cẩm Vân chơi cùng, chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Nghĩ đông nghĩ tây, rồi Qúy Kha lại nghĩ đến lúc ở trên xe, lúc đó, Phó Thời Văn giúp cậu…

Qúy Kha ngồi bật dậy, cúi đầu trầm mặc, trong lòng có chút ảo não, buồn chán.
“Thế nào lại nhớ tới chuyện này cơ chứ…”



Ngoài cửa có tiếng đập cửa. Qúy Kha thấy vậy, còn tưởng là Phó Thời Văn.

Cậu lê bước ra mở cửa. Nhưng thời điểm vừa mở cánh cửa ra, nhìn thấy rõ người bên ngoài, khóe miệng cậu hơi trễ xuống.

“Lâm Du, quả nhiên là cậu.”

Người đứng ở cửa không phải ai khác, mà chính là đại minh tinh An Trừng.

Lúc nghe nói Lâm Du còn sống, An Trừng vẫn không có tin.

Cậu ta biết, khoảng thời gian trước, không hiểu tại sao Phó Thời Văn bận trăm công nghìn việc lại có thời gian rảnh rỗi chạy đến gameshow, hành động này cực kỳ khác thường.

Mãi sau đó, Anh Trừng lại nhìn dưới bình luận weibo của cậu ta, dưới đó có bình luận nói trong game show đấy, có một người cực kỳ giống cậu ta.

Đến khi cậu ra thấy được ảnh chụp của Lâm Du, lúc này mới hiểu, hành động khác thường kia của Phó Thời Văn là vì cái gì.
Không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm, mà đi thế này chỉ vì một mục đích, vì Lâm Du.

Ánh mắt oán hận của An Trừng nhìn chằm chằm vào Lâm Du vẫn sống sờ sờ, đang đứng trước mắt cậu ta. Sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

Vì cái gì, vì cái gì mà năm năm trước người này không chết, vì cái gì mà lại còn xuất hiện trước mặt Phó Thời Văn? Vì cái gì còn muốn đến quấy rầy cuộc sống của cậu ta với Phó Thời Văn?

Năm đó, cậu ta hận, cậu ta hận Lâm Du tận xương tủy, hận Lâm Du dùng cách chết như vậy làm cho Phó Thời Văn nhớ kỹ cậu. Nhưng lúc đó, An Trừng còn tự an ủi chính mình, Lâm Du đã chết, thế thì dù sớm hay muộn, Phó Thời Văn cũng sẽ chấp nhận cậu ta, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.

Mấy năm nay, An Trừng vẫn luôn rất cẩn thận lấy lòng mẹ Phó Thời Văn, thiếu chút nữa đã có thể gả vào nhà họ Phó rồi.
Thế mà hiện tại, một người đã chết lại có thể đứng sờ sờ trước mặt cậu ta.

Trái ngược với vẻ mặt khó coi của An Trừng, vẻ mặt Qúy Kha có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Xin hỏi, cậu có việc gì sao?”

An Trừng nắm chặt tay. Trong tay cậu ta vẫn đang xách hộp canh gà, là canh gà cậu ta chuẩn bị cho Phó Thời Văn đang nằm viện. Ai ngờ, lúc đến đấy, bệnh viện lại nói, Phó Thời Văn không ở viện nữa.

“Phó Thời Văn đâu?” An Trừng tức giận, hỏi.

“Anh ấy không ở đây.”

“Mày tính lừa ai? Tránh ra.”

Chính bạn của An Trừng thấy Phó Thời Văn và Lâm Du cùng đi vào khách sạn, mới gọi điện cho cậu ta.

Nhưng Qúy Kha đứng ở cửa, ngăn cậu ta lại, không cho An Trừng bước vào: ‘An tiên sinh, đây là phòng tôi.”

An Trừng chỉ cần nghĩ đến, Phó Thời Văn cùng Qúy Kha thuê phòng cùng nhau là đã không chịu được, cả người như muốn nổi điên.

“Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra.”

Nhưng Qúy Kha vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nói: ‘Xin lỗi, không được.”

An Trừng tức giận đến nỗi hai hốc mắt đỏ lên: “Mày…mày không biết xấu hổ, cướp bạn trai tao, cùng bạn trai tao tới khách sạn mà tao còn không thể vào?”

Nhìn An Trừng trước mặt, đột nhiên Qúy Kha nghĩ đến, cậu ta đến như thế này, là tới bắt - gian!

Khí thế An Trừng đang lên cao, cậu ta bước đến, muốn đẩy Qúy Kha ra, nhưng ai ngờ, Qúy Kha lại nắm được cổ tay cậu ta, hất mạnh ra ngoài.

Qúy Kha lạnh lùng nói: “An Trừng, cậu còn như vậy, tôi sẽ báo án đấy, tốt xấu gì cậu cũng là đại minh tinh, tôi nghĩ cậu cũng không muốn chuyện này lên báo đài đâu nhỉ.”

An Trừng trừng mắt nhìn cậu: “Mày cùng bạn trai tao tới khách sạn mở phòng, đem tin tức này phát ra ngoài. Mày nghĩ tao sẽ sợ sao? Mau tránh ra cho tao.”

Ở công ty, An Trừng nuôi không ít tài khoản account marketing và thủy quân, chỉ cần dẫn đường dư luận một chút, mua mấy cái hot search, người bị chỉ trích chắc chắn sẽ là Lâm Du.

Sống ở giới giải trí này nhiều năm, những chuyện như thế này, An Trừng đã rất quen thuộc.

“An Trừng, ai là bạn trai em?”

Ngay lúc này, giọng của Phó Thời Văn từ phía sau An Trừng vang lên.

Nghe được giọng của Phó Thời Văn, trong lòng An Trừng có một chút chột dạ.

Phó Thời Văn đã sớm cùng cậu ta phủi sạch quan hệ. Nhưng mấy năm nay, cậu ta vẫn dùng cái danh Phó Thời Văn là bạn trai cậu ta để truyền ra ngoài. Trong mắt những người ngoài kia, cái danh con dâu nhà họ Phó, cậu ta cũng được nửa rồi.

“Kia, nghe em…”

Nháy mắt, hốc mắt An Trừng đỏ lên: “Kia, em đi bệnh viện thăm anh, cũng đã làm món canh gà mà em giỏi nhất đem đến, nhưng mà không thấy anh ở bệnh viện…Anh xuất viện…”

Bộ dạng nhu nhược, so với bộ dáng tức giận, ghê gớm vừa rồi như biến thành hai người khác nhau.

“Em chỉ muốn vào thăm anh, mà cậu ta lại không cho em vào.”

Qúy Kha bỗng nhiên hiểu ra, vì sao An Trừng thường xuyên tỏ thái độ ngôi sao, lại không hầu hạ ai, lại vẫn có thể nhận được vai diễn.

Lý do chỉ có một, khả năng diễn xuất cực kỳ tốt.

Qúy Kha nhìn thoáng qua Phó Thời Văn, cũng không muốn xen vào cuộc nói chuyện này.

“Phó tiên sinh, cậu ta tìm anh, hai người đi ra chỗ khác nói chuyện đi.”

Nói xong, Qúy Kha quay vào, đóng cửa lại.

Trong lòng An Trừng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Phó Thời Văn, nở nụ cười ôn nhu, nói: “Em nghe bác sĩ nói, vết thương của anh còn chưa tốt lắm, tại sao lại không ở bệnh viện. Dì cũng rất lo lắng cho anh, kêu em tới thăm anh. Hôm nay, em cố ý chuyển lịch trình, chỉ để tới đây xem anh.”

Ánh mắt Phó Thời Văn nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng lại kia, lông mày hơi nhíu lại, trả lời có lệ: “Em vội thì cứ làm đi, không cần bỏ thời gian tới thăm anh đâu.”

An Trừng chú ý tới tầm mắt Phó Thời Văn, cậu ta cắn chặt răng lại, trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Không, em tới thăm anh không phải là chuyện gì phiền phức, em còn nấu riêng cho anh một bát canh gà. Em vất vả mấy giờ liền mới có thể nấu xong, nhân lúc còn nóng, anh mau uống đi.”

Phó Thời Văn nhìn thoáng qua canh gà trong tay An Trừng: “Em uống đi, anh không đói bụng.”

Giọng An Trừng khàn khàn như sắp khóc, hai mắt cũng đỏ lên, dáng vẻ nhu nhược, đáng thương: “Đây là em làm cho anh uống, nếu không thì, anh nếm thử thôi cũng được.”

Phó Thời Văn là kiểu ăn mềm không ăn cứng.

Từ nhỏ, An Trừng đã hiểu rất rõ tính cách Phó Thời Văn. Lúc còn nhỏ, chỉ cần cậu ta nhỏ nhẹ, dáng vẻ sắp khóc, nói một câu với Phó Thời Văn, không cần biết là yêu cầu gì, chắc chắn Phó Thời Văn sẽ đồng ý với cậu ta.

Chỉ là lúc này, hy vọng của An Trừng phải thất bại rồi.

Phó Thời Văn nhìn An Trừng, nghiêm túc nói: “An Trừng, đừng phí tâm tư nữa.”

An Trừng ngây ngẩn cả người, suốt năm năm này, cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh Phó Thời Văn, cậu ta vẫn luôn cho rằng, vào một ngày nào đó, Phó Thời Văn có thể không nhớ tới Lâm Du nữa.

Mà hiện tại, tất cả đều đã trở thành trò cười.

“Cái gì cơ, em không hiểu…”

An Trừng không hiểu, không hiểu vì cái gì. Rõ ràng, trước đây Lâm Du chỉ là một cái thế thân thôi.

Đối với An Trừng, Phó Thời Văn có chút áy náy: “An Trừng, chờ em gặp người em thích, em sẽ hiểu.”

“Không, em thích anh, anh chính là người em thích…” An Trừng cuống quýt nói.

Phó Thời Văn than một tiếng: “An Trừng, em chỉ là bạn tốt của anh mà thôi, anh không thể tiếp nhận tình cảm của em, anh có người mình thích rồi.”

“Thực xin lỗi.”

An Trừng lắc đầu, lùi về phía sau, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.

Năm năm trước, Phó Thời Văn cũng đã nói với cậu ta như vậy một lần rồi.

Năm năm sau, người kia trở về, Phó Thời Văn lại nói với cậu ta lần thứ hai.

“Phó Thời Văn, anh sẽ phải hối hận.”

An Trừng vứt bỏ hộp canh gà trong tay xuống, tức giận xoay người rời đi.

Ngoài cửa đã bắt đầu im lặng trở lại.

Một lúc sau, ngoài hành lang vang lên tiếng đập cửa, giọng của Phó Thời Văn khàn khàn, nói: ‘A Du, anh có thể vào không?”

Qúy Kha ngồi trên giường, ngón tay xoa nhẹ vùng giữa lông mày.

Phòng ở đây có hiệu quả cách âm không tốt, vừa rồi, cuộc nói chuyện của Phó Thời Văn với An Trừng, cậu nghe không sót một chữ nào.

Trong khoảng thời gian năm năm kia, Phó Thời Văn và An Trừng không ở bên nhau.

Mặc dù năm năm này, Phó Thời Văn luôn cho rằng cậu đã chết, nhưng cũng không cùng An Trừng ở bên nhau.

Phó Thời Văn, thực sự thích cậu sao?

Trong lòng Qúy Kha rất hoang mang.

Rõ ràng trước đây, người Phó Thời Văn thích là An Trừng.

Đầu óc hoảng hoạn như hồ nhão, lộn xộn, Qúy Kha lắc lắc đầu, cả người không chút sức lực nào nằm trên giường.

Năm năm trước, lúc Qúy Kha theo vợ chồng ông bà Qúy rời khỏi thành phố A đã buông bỏ tất cả.

Qúy Kha đưa tay lên, đặt ở chỗ trái tim cậu.

Nhưng mà, hình như cũng chưa thể buông được.

Nhưng mà, cậu cũng không thể trở lại hoàn toàn như trước kia, yêu một người mà không giữ lại gì cho bản thân.

Cậu thừa nhận, cậu vẫn còn cảm giác với Phó Thời Văn, nhưng mà, thích đã không còn là thứ chiếm giữ toàn bộ sinh hoạt và cuộc sống của cậu nữa rồi.

Qúy Kha thở ra một hơi thật sâu.

Lúc Qúy Kha ra mở cửa, đáy mắt Phó Thời Văn đang đứng ngoài cửa có vài phần vui vẻ, anh hỏi: “Lâm Du, vừa rồi không có việc gì chứ?”

Qúy Kha lắc đầu, nhìn Phó Thời Văn bằng ánh mắt bình tĩnh, trả lời:

“Tôi không có việc gì.”

“Anh đã nói chuyện rõ ràng với An Trừng, sau này em ấy sẽ không tới làm phiền em nữa.”

Chương trước
Chương sau