Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Hôn Nhân Còn Lại Gì

Chương 3: Giờ Mới Biết Chỉ Mình Cô Đa Tình

Chương trước
Chương sau
Sau khi Vệ Khanh biết căn nhà này đứng tên Lâm Yến, anh ta tức giận cực kì, anh không ngờ một người phụ nữ tưởng hiền lành như cô ta, lại mưu mô thâm hiểm như vậy, anh nghĩ cô ta ngu ngốc, yêu mình mù quáng, vì anh có thể làm mọi chuyện. Hóa ra anh đã lầm, cô ta chỉ là vẻ bề ngoài nghe lời, nhưng sâu trong tâm lại tính kế anh.

Vệ Khanh tức giận không làm gì được, liền đạp cửa ra ngoài.

"Sếp Vệ, anh đừng tức giận".

Tuyết Ngân, dựa vào người Vệ Khanh, an ủi anh ta, Vệ Khanh nhìn thấy cô ta ngọt ngào như vậy, cơn tức trong lòng dịu đi một chút, đưa tay lên nhéo nhéo chiếc eo thon của cô gái trước mặt.

Tuyết Ngân thấy vẻ mặt Vệ Khanh dịu đi, liền ngả vào người anh ta lấy lòng. Cô ta rất giỏi trong chuyện nhìn mặt đoán tâm trạng, người đàn ông như Vệ Khanh thực ra rất dễ đoán, anh ta thích người khác dịu dàng, cung phục vậy cô cho anh ta mặt mũi này.

"Cô ta không biết xấu hổ, chỉ ở nhà mà dám lên mặt với anh, không có anh ai nuôi cô ta chứ".

Vệ Khanh nghe được lời nói của cô ta cảm thấy nói rất đúng ý anh, liền xoay người đè cô ta dưới thân, vuốt ve bộ ngực đẫy đà của cô ta.

Tuyết Ngân chính là kiểu người phụ nữ mà đàn ông khao khát, khéo léo trong giao tiếp, biết lấy lòng đàn ông, so với người vợ cả ngày ở nhà chờ tiền kia đúng là khác xa.

...

Sau Khi Vệ Khanh đi, Lâm Yến đã suy nghĩ rất lâu, cuộc hôn nhân này của bọn họ có nên tiếp tục, cô không biết vì sao lại có can đảm cùng anh ta cãi nhau to như vậy, có lẽ đấy là những dồn nén bấy lâu nay trong lòng cô, tới lúc này có một cái cớ để bộc phát ra bên ngoài, sau khi cãi nhau xong cô có chút hối hận, mình sao lại làm mọi chuyện đi quá xa như vậy?

"ting ting".



Đúng lúc Lâm Yến đang nghĩ thì có tin nhắn gửi đến, mở máy ra xem là một tin nhắn video từ số điện thoại lạ, Lâm Yến bấm vào video, là cảnh giường chiếu thân mật, tặng kèm cả âm thanh, mà chủ nhân của nó không ai khác, chính là chồng yêu của cô.

"Thì ra là vậy". Lâm yến như chết lặng đi, hóa ra anh ta có tình nhân bên ngoài, không biết từ lúc nào biến cô thành kẻ ngốc, bị anh ta qua mặt, nuôi tình nhân bên ngoài, nghĩ tới đã rất lâu rồi bọn họ chưa từng thân mật, anh ta đi làm về liền kêu mệt mà đi ngủ trước, dù cô cố gắng ăn vận xinh đẹp nhưng trong mắt anh ta toàn là ghét bỏ, người phụ nữ trong video kia rất xinh đẹp so với cô đúng là quá khác biệt bảo sao anh ta không chê cô. Tình yêu, niềm tin của cô bao năm qua dành cho anh ta, nhận lại được là những điều bẩn thỉu như vậy sao?

Bao năm qua anh ta ở bên ngoài làm gì? về muộn cô chưa từng hỏi đến, không như những người vợ khác kiểm tra điện thoại, quần áo của chông, cô cho rằng mình khác với bọn họ, anh vất vả bên ngoài rồi, cô không nên khiến anh thêm mệt mỏi khi trở về nhà.

"Đồ cặn bã".

Lâm Yến vừa khóc vừa mắng, cô khóc cho bản thân mình bao năm qua hết lòng vì anh ta, cũng khóc vì cảm thấy thật may mắn khi anh ta và cô chưa có con, nếu không cô giờ không biết phải làm sao.

"Thanh Thanh..."

"Lâm Yến mày sao vậy, sao khóc.., mày đang ở đâu tao đến ngay." Đầu dây bên kia một giọng nói phụ nữ lo lắng vang lên.

Lâm Yến rất buồn, muốn tìm ai đó tâm sự nhưng trong cả danh bạ cô không tìm được ai, năm năm nay cô chỉ ở nhà, không ra ngoài giao lưu bạn bè, những người bạn thân thiết cũng vì vậy mà trở lên xa lạ.

Tìm mãi cuối cùng cô thấy số của bạn thân nhất Lãnh Thanh Thanh, suy nghĩ hồi lâu cô quyết định gọi.

Chưa đến nửa giờ Lãnh Thanh Thanh đứng trước cửa nhà Lâm Yến gõ cửa.

"Tiểu Yến mở cửa đi là tao đây".



Lâm Yến thấy tiếng Thanh Thanh gọi, lau nước mắt rồi đi ra.

Thấy Lâm Yến mắt sưng húp vì khóc Thanh Thanh ôm cô vào lòng.

Thanh Thanh: "Được rồi, nói cho tao nghe đi có chuyện gì".

Lâm Yến đưa cho bạn thân xem đoạn video vừa rồi.

Thanh Thanh nhìn video kia liền chửi: " Đồ đê tiện". Nếu không yêu nữa có thể chia tay, loại đàn ông giấu vợ có tình nhân ở bên ngoài, chính là loại cặn bã nhất trong xã hội, cô không ưa anh ta nhưng chưa bao giờ nghĩ, người đàn ông như Vệ Khanh cũng có cái tính này.

Lãnh Thanh Thanh thở dài nhìn Lâm Yến: "Mày suy nghĩ thế nào".

Lâm Yến: "Thanh Thanh, trong tình yêu tao luôn hết lòng, nhưng xưa nay tao rất quan trọng sự chung thủy, nếu một người đã không còn chung thủy thì có tiếp tục cũng chỉ khiến bản thân mình tổn thương mà thôi, tao mệt rồi không muốn sống như vậy nữa." Cô muốn cùng anh ta ly hôn, buông tay đoạn hôn nhân này của bọn họ, đi tới đây là đủ rồi.

Thanh Thanh thở dài, cầm lấy bàn tay Lâm Yến: " Mày nghĩ vậy là tốt, tao thấy mày từ khi cưới anh ta, mày đã không còn là cô gái mà tao ngưỡng mộ nữa rồi". Trước kia đi học Lâm Yến rất nổi bật, là sinh viên ưu tú, Lãnh Thanh Thanh rất ngưỡng mộ cô, không ngờ rằng cô ấy vì Vệ Khanh lại bỏ đi ánh hào quang của mình.

Lâm yến thấy bạn nói vậy liền cảm thấy hối hận, vì người đàn ông không ra gì kia, bao năm đến bạn bè cũng không cần. "Tao xin lỗi vì mấy năm nay không liên lạc".

"Tao không trách mày vì không liên lạc, chỉ giận mày vì sống như vậy thôi, từ lúc biết mày yêu cậu ta tao đã biết cậu ta sẽ không khiến mày hạnh phúc, nhưng vì mày lúc đấy yêu mù quáng không ai ngăn cản được nên bọn tao đành chịu". Lãnh Thanh Thanh đến gần đưa tay cầm lấy bàn tay Lâm Yến, thật lòng nói.

Nghe Thanh Thanh nói vậy cô mới biết hóa ra cuộc hôn nhân này của cô không được tán thành như vậy, nhưng lúc đó quả thật cô đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, ba năm anh ta đi nước ngoài, cũng có rất nhiều người thích cô nhưng cô đều từ chối một lòng hướng về anh ta. Hóa ra chỉ có mỗi cô trân thành, trân trọng cuộc hôn nhân này, còn anh ta lại coi cô như một người giúp anh ta nấu cơm, giặt đồ mà thôi.
Chương trước
Chương sau