Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 449: Đưa Cô Ta Đến Sân Bay

Chương trước
Chương sau
Tôi cố tình chọc ngoáy từng câu từng chữ vào sâu trong trái tim của cô ta, cô ta từng khiến tôi phải chịu đau khổ, bây giờ tôi cũng sẽ không để cho cô ta được dễ chịu hơn.
Có lẽ là bị lời nào của tôi chọc vào chỗ đau, Triệu Mộng Tuyết cũng thu lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt mới vừa rồi kia, cô ta sững sờ một lúc lâu, rồi đột nhiên nở nụ cười cuồng: "Đúng vậy, cô nói rất đúng đó Tân Ái Phương, ha ha ha."
Cười cười một hồi, cô ta lập tức ngồi trên mặt đất, trông vô cùng nhếch nhác.
Tôi bị phản ứng đột ngột này của cô ta làm cho sợ hết hồn, cho dù là tôi biết cô ta sẽ bị kích thích, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới là phản ứng của cô ta sẽ lớn như vậy.
Thấy cô ta như vậy, tôi vốn là muốn xoay người về nhà, để cho mấy người Thằng Đen xử lý cô ta, lại không ngờ tới, tôi còn chưa có bước đi được hai bước, Triệu Mộng Tuyết đã lập tức nhào tới bóp cổ tôi.
Tôi cứng đờ cả người, giãy giụa theo phản xạ có điều kiện, vốn tưởng rằng Triệu Mộng Tuyết một đêm không ngủ thì sẽ rất yếu, tôi nhất định có thể tránh thoát được, vậy mà tôi còn chưa có kịp giãy giụa một chút nào, đã cảm giác được một trận đau đớn như kim châm truyền tới.
Trên tay cô ta, có dao.
Hơn nữa dao của cô ta vừa đúng để ở vị trí nguy hiểm của tôi mà không hề bị lệch chút nào, chỉ cần tôi lộn xộn một chút, là cô ta rất có thể sẽ lập tức cắt đứt động mạch ở cổ của tôi. "Mấy người đi lên một bước nữa, thì tôi sẽ lập tức giết chết cô ta!"

Cơ thể tôi lạnh toát mồ hôi lạnh chảy ra, mấy người Thắng Đen cũng đã chuẩn bị hành động nhưng lại chưa biết ra tay từ chỗ nào.
Cũng đúng vào lúc này, giọng nói của Lục Kính Đình xuất hiện ở bên tai của tôi: "Để dao xuống" "Ha, cậu ba Lục, thủ đoạn của anh thật đúng là cao siêu, ngoại trừ ghi âm ra thì còn có cả video nữa!" Triệu Mộng Tuyết cũng nhìn thấy Lục Kính Đình, lạnh lùng cười thành tiếng: "Nhìn thấy dáng vẻ như này của tôi, ngài rất vui vẻ có đúng không?" "Cô muốn như thế nào?" Lục Kính Đình hoàn toàn không có ý định nói gì khác cùng với cô ta, nhíu mày nói tiếp. "Không làm gì cả." Triệu Mộng Tuyết dừng một chút: "Chỉ là cậu ba Lục bản lĩnh cao cường, muốn ngài giúp tôi ra khỏi nước mà thôi." "Cái gì?" Cô ta vừa dứt lời, không chỉ có Lục Kính Đình, mà ngay cả tôi cũng thấy ngạc nhiên một chút.
Không nghĩ tới Triệu Mộng Tuyết cũng đã bắt đầu có chủ ý đi ra nước ngoài lánh nạn.
Không trách được mới vừa rồi cô ta cố ý chọc giận tôi, đoán chừng chính là vì muốn chờ tới lúc tôi đi qua đối chất cùng với cô ta, bắt tôi làm con tin, để cho Lục Kính Đình đưa cô ta ra nước ngoài. "Tôi cũng đã đến nước này rồi thì còn sợ ai nữa? Ngài không đưa tôi ra nước ngoài thì cũng không sao, vậy tôi lập tức giết Tân Ái Phương, tôi có nhiều kẻ thù như vậy, không phải là vào tù ngồi thì cũng là bị kẻ thù giết, dù sao thì kéo theo cái mạng này vào ngồi tù cũng không bị thua thiệt, cho dù chết, cũng sẽ có một cái đệm lưng." Triệu Mộng Tuyết lạnh lùng cười nói, tay cầm dao găm đặt ở trên cổ tôi siết chặt thêm ba phần.
Lục Kính Đình không nói gì, mà là nhìn chăm chăm vào đôi mắt của tôi, im lặng một hồi, sau đó nói với Thắng Đen: "Thăng Đen, đi chuẩn bị xe, đưa cô ta đến sân bay" Thắng Đen gật đầu một cái, anh ta cũng không có cách nào thay đổi được chuyện gì trong tình cảnh như thế này, chỉ có thể đi lấy xe.
Tay Triệu Mộng Tuyết đặt ở trên cổ của tôi cũng không thả lỏng một giây nào, bắt tôi cùng lên xe.
Thắng Đen lái xe, Lục Kính Đình ngồi ở ghế phó lái, còn tôi thì bị Triệu Mộng Tuyết ép buộc ngồi ở hàng ghế sau. "Xuống xe, đưa tôi lên máy bay"
Chương trước
Chương sau