Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 444: Quanh Co

Chương trước
Chương sau
Lục Kính Đình bảo tôi chờ ở đấy, rồi rời đi cùng Tần Thiên Khải.
Thông thường họ đều bận đi chuyển hàng, lần đầu tôi thấy đích th�
Tôi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Lục Kính Đình, chật vật với tay về phía anh.
Lục Kính Đình dừng bước, nhíu mày: "Cục trưởng Chu có ý gì?" "Tôi có ý gì, cậu ba Lục không phải hiểu rõ sao." Chu Phong nhíu mày, cánh tay bóp cổ tôi siết càng chặt.
Tôi không dám tin nhìn thoáng qua cánh tay của anh ta, người đàn ông này rõ ràng mới vừa rồi còn nói sẽ có tôi một mái nhà, hiện tại dã muốn dùng mạng của tôi để trao đổi hàng hóa. "Cục trưởng Chu cho rằng, một người phụ nữ có thể đánh đồng với một lô hàng sao?" Lục Kính Đình cười lạnh một tiếng: "Lô hàng này nếu tôi đã tự mình đến chặn, anh cho là tôi sẽ vì một người phụ nữ mà buông tha sao?"
Nghe xong lời của Lục Kính Đình, tim tôi như thoáng rơi vào khoảng không một cái, nhưng rất nhanh, tôi liền phản ứng lại được, anh ấy đang dùng phép khích tướng. "Trong lòng của anh nghĩ như thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết là.." Lúc đang nói Chu Phong dùng sức siết cổ tôi một cái, tôi không khống chế được kêu đau một tiếng.
Trong hỗn loạn, tôi thấy Lục Kính Đình nắm chặt nắm tay, quả nhiên lời vừa rồi anh nói là cố ý cho Chu Phong nghe. "Cục trưởng Chu thật đúng là tự cho mình thông mình." Lục Kính Đình nhếch miệng một cái, sau đó hít một hơi thuốc lá thật sâu, phụn ra khỏi màu trắng. "Cậu ba Lục cũng đúng là khẩu xà tâm phật." Tay Chu Phong siết cổ tôi hoàn toàn không có ý muốn buông ra.
Tôi chỉ cảm thấy ý thức dần mê mang, cảnh tượng trước mắt cũng dần dần mơ hồ. "Mang hàng rời đi." Lục Kính Đình nhìn tôi một cái thật sâu, phất tay với Thắng Đen, hiển nhiên không tình nguyện nói thêm câu nào với Chu Phong.
Cánh tay Chu Phong bóp cổ tôi hơi thả lỏng một chút, chắc anh ta không ngờ Lục Kính Đình sẽ vứt bỏ tôi dứt khoát như vậy.

Vốn tình thế đang nghiêng về phía Chu Phong, đột nhiên đổi chiều gió một cái chắc chắn anh ta cũng hoang mang, nên cánh tay siết cổ tôi lỏng một chút.
Cũng chính lúc anh ta thả lỏng, tôi cảm thấy lưng bị va chạm mạnh, tay trên cổ cũng buông lỏng trong nháy mắt, một đợt không khí mới tràn vào phổi, ngay sau đó tôi không khống chế được mà loạng choạng đổ về phía trước, tôi theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đau đớn ập tới.
Nhưng không có đau đớn như tôi dự đoán, tôi trực tiếp đụng vào một thứ mềm mại. Tôi hơi mở mắt, đối mặt với đôi mắt lo lắng của Lục
Kính Đình. "Có bị thương không?" Giọng nói Lục Kính Đình truyền vào tại tôi, tôi mới hồi phục tinh thần lại.
Tôi lờ mờ lắc đầu qua quýt, theo bản năng mà nhìn về phía Chu Phong, chỉ thấy Chu Phong ngã trên mặt đất, phía sau anh ta là Tần Thiên Khải.
Cho nên vừa rồi, chắc là Tần Thiên Khải bất ngờ đánh Chu Phong từ phía sau, đạp anh ta xuống đất. "Cái này là sao đây?" Lục Kính Đình thấy trên cánh tay còn có trên đùi và ngang hông của tôi bị trầy da, cau mày hỏi. "Không sao." Tôi dùng tay áo che vết thương, nói.
Đinh Thành quay đầu nhìn thoáng qua, trao đổi ánh mắt với Lục Kính Đình, ý nói anh ta sẽ xử lý ở đây, để Lục Kính Đình đưa tôi tới bệnh viện trước.
Lục Kính Đình gật đầu với anh ta, liền bế tôi đến xe, đến bãi đỗ xe, anh nhìn thấy vết xe bị đụng, cũng biết được vết thương trên người tôi là thế nào.
Đến bệnh viện, bác sĩ băng bó vết thương cho tôi, kêu tôi nghỉ ngơi thay thuốc, cẩn thận đừng để vết thương nhiễm trùng.
Chương trước
Chương sau