Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 26: Chương 26: Nhậm chức

Chương trước
Chương sau
Thư Trừng không hỏi nữa, cô đi vào trong phòng nghe với Quý Phạm Thạc, sau khi liếc nhìn một vòng, cô lại không thấy bóng Tôn Hoàn đâu.

Một lúc sau, buổi âm nhạc chính thức bắt đầu, ca khúc đầu tiên là bài Vườn hoa Tử Cấm mà Thư Trừng thích nhất. Cô chăm chú nghe nhạc, không hề nhận ra có người đã đứng dậy rời đi từ lúc buổi nhạc bắt đầu.

Điện thoại trong túi quần Quý Phạm Thạc rung lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn Quý Cẩn gửi tới: “Anh, em đã loại bỏ mìn cho anh rồi đấy. Pháp y Tôn viện cớ có chuyện rời đi trước, em cũng rút đây. Cố lên.”

Quý Phạm Thạc mỉm cười, cất điện thoại đi.

Hai tiếng sau, buổi nhạc kết thúc.

Khi ngồi vào xe, Thư Trừng không nhịn được hỏi: “Trước đó anh nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì thế?”

Quý Phạm Thạc dừng xe bên đường, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thư Trừng, tôi đã đồng ý với bộ trưởng Hình nhậm chức cảnh giám cấp 1, em là pháp y của văn phòng thám tử, chắc chắn sẽ phải tiếp xúc nhiều với vụ án trong nước. Xét từ khía cạnh bảo vệ bí mật quốc gia, bộ trưởng Hình mong em rút khỏi FBI. Nhưng tôi mong em tự quyết định chuyện này. Tôi biết em phải cố gắng rất nhiều mới vào được FBI, nếu như em không muốn từ chức ở đó, em có thể quay về Mỹ, tôi vẫn sẽ điều tra vụ nổ đêm Giao thừa giúp em.”

“Tôi không về Mỹ nữa.”

Quý Phạm Thạc sững sờ: “Em nói gì cơ?”

Thư Trừng nhìn anh: “Tôi nói tôi không về Mỹ nữa.”

“Tại sao?”

Hai má Thư Trừng dần đỏ lên: “Vì tối qua tôi đã quyết định từ chức ở FBI rồi, tôi muốn ở lại Trung Quốc.”

“Ý của em là…” Quý Phạm Thạc hiểu ẩn ý trong lời cô nói, nhưng có những lời anh phải nghe chính cô nói ra mới cam tâm.

Mặt Thư Trừng càng đỏ hơn: “Tôi thích anh, vậy nên tôi quyết định không về Mỹ nữa.” Nói xong, Thư Trừng cảm thấy môi chợt ấm áp, khi cô phản ứng lại đã thấy Quý Phạm Thạc hôn lên môi mình.

Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, Quý Phạm Thạc thấy anh và Thư Trừng mới xác định quan hệ không lâu, không thể vừa mới bắt đầu đã dọa sợ con gái nhà người ta được, anh cần phải từ từ chinh phục cô.

Thư Trừng ngây ngốc tại chỗ, mặt đỏ như cà chua.

Thấy cô như vậy, Quý Phạm Thạc dịu dàng nói: “Đây là nụ hôn đầu của em sao?”

Thư Trừng ngại ngùng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ừm.”

Quý Phạm Thạc cảm thấy có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong lòng mình, anh đột nhiên nghiêng người về phía cô, ôm cô vào lòng.

Cái ôm đột ngột khiến Thư Trừng bất ngờ, nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cô lại yên tâm hơn, lại là cảm giác khiến cô thoải mái này. Thậm chí cô còn đắm chìm vào đó, không nỡ thoát ra.

Giọng anh khẽ vang lên bên tai như bản giao hưởng mùa hạ: “Em cứ từ từ thích ứng, anh đã quyết định lấy em làm vợ rồi, sau này còn có nhiều chuyện đợi chúng ta cùng làm lắm.”

“Rất nhiều chuyện cùng làm?” Không thể trách Thư Trừng suy nghĩ lung tung được, thực tế lời Quý Phạm Thạc nói rất nước đôi. Thư Trừng sững hồi hâu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh.

Quý Phạm Thạc khởi động xe, anh hạ cửa xe xuống, để cơn gió đêm hè xua đi cái nóng bức trên người.

Trên đường đi, Quý Phạm Thạc đột nhiên nói: “Phải rồi, ngày mai em đi làm cùng anh nhé? Anh tới đón em.”

“Đi làm?” Thư Trừng sững sờ.

Quý Phạm Thạc giải thích: “Bộ trưởng Hình sợ bỏ lỡ nhân tài như em, ông ấy nói nếu như em quyết định từ chức ở FBI, vậy ông ấy muốn giữ em lại cục Công an.”

“Vậy nên ngày mai em cũng phải đi làm với anh?”

“Đúng vậy, không cần mặc đẹp quá đâu.”

“Tại sao?”

“Anh có cảm giác nguy hiểm.”

Anh nói rất bình thản nhưng lại như phết mật ngọt vào tim Thư Trừng.

Sau khi đưa Thư Trừng về nhà, Quý Phạm Thạc quay về căn nhà cũ. Tắm rửa xong, anh đi thẳng vào phòng làm việc.

Anh đứng trước bức ảnh máu me, nghĩ tới chuyện tối nay, khóe miệng không khỏi nở nụ cười ngây ngô. Nhưng lúc này sự ngọt ngào ấy lại bị tiếng động phát ra từ máy tính cắt ngang.

Quý Phạm Thạc mở email ra, nội dung bên trong liên quan tới bác cả của Thư Trừng, Hồ Kiến Bân, người gửi là Tiêu Sính.

Quý Phạm Thạc nhìn chằm chằm màn hình, càng nhìn xuống dưới, lông mày anh càng nhíu chặt hơn.

Sáng sớm hôm sau, Thư Trừng vừa ăn sáng xong đã nhận được điện thoại của Quý Phạm Thạc. Cô nhìn màn hình, không nghe máy mà cầm túi chạy ra ngoài.

Mợ đang dọn dẹp bát đũa, thấy cô chạy đi như bay, gương mặt hiện lên ý cười: “Thư Trừng thật sự thay đổi nhiều quá.”

An Khả bồi thêm: “Trở nên ngốc hơn thì có, tối qua con thấy em ấy lên cầu thang mà còn cười ngờ nghệch, phụ nữ khi yêu đúng là mất não…”

Còn chưa cả nói xong, anh ấy đã cảm thấy hai ánh mắt sắc lẹm trên đỉnh đầu, tiếp đó bát cháo đang ăn dở cũng bị cướp đi.

Mợ trừng mắt với anh ấy, dáng vẻ đại nghĩa diệt thân: “Con còn ra ngoài chơi bời lêu lổng nữa thì sau này trong nhà không có cơm của con đâu.” Ý của câu này là “Con còn không tìm đối tượng kết hôn hẳn hoi cho mẹ, sau này con khỏi về nhà cũng được”.

“Mẹ, mẹ không thể tàn nhẫn vậy được, con là con trai mẹ, mẹ vẫn phải đợi con tìm con dâu về đấy. A…. Mẹ…”

Mợ mặc kệ tiếng kêu ai oán của An Khả, cầm bát bẩn đi vào bếp. 

Cảm giác lần đầu tiên đi làm với bạn trai rất vi diệu. Vừa lên xe, Thư Trừng đã lặng lẽ ngồi ở ghế lái phụ, khóe miệng vẫn còn vẩn vương nụ cười, thấy cô như vậy Quý Phạm Thạc cũng vui lây.

Anh hỏi: “Em cười gì thế?”

“Không có gì, em chỉ đang nghĩ gặp được anh thật tốt. Nhưng nếu như không gặp được anh, giờ em sẽ ở đâu nhỉ?”

Thư Trừng đột nhiên nhớ tới lời bài hát của Đặng Lệ Quân: Nếu không gặp được anh, em sẽ ở đâu, sống như thế nào, cuộc đời còn gì đáng quý nữa không?

Khi còn nhỏ, cô luôn nghe mẹ nói kịch giả tình thật, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng như vậy.

“Anh thì sao? Anh đang cười gì vậy?”

“Anh đang nghĩ mặc dù không gặp được em ở thời điểm tuyệt nhất, nhưng cũng may đã không bỏ lỡ em.”

Đối với người đang có tình yêu, có dùng cả đời để nghe mấy lời mật ngọt cũng không chán.

Khi Quý Phạm Thạc và Thư Trừng tới văn phòng, màn chào đón của mọi người khiến họ sững sờ tại chỗ.

Hơn mười người mặc đồng phục cảnh sát, đứng nghiêm, giơ tay làm động tác chào quân đội: “Cảnh giám Quý, pháp y Thư.”

Quý Phạm Thạc sững sờ.

Lát sau, Trần Hàn đi tới, anh nói nhỏ với ông: “Chú Trần, chú moi đâu ra đoàn kịch hát này thế?”

Chú Trần lắc đầu: “Chú vô tội nha, vừa sáng sớm tới đã vậy rồi.”

Quý Phạm Thạc vẫy Tiểu Đặng: “Này là sao vậy? Làm gì ghê thế?”

Tiểu Đặng cười thích thú: “Cảnh giám Hình, anh nghĩ nhiều rồi, chúng tôi đang chào mừng anh và pháp y Thư chính thức nhậm chức nên tự bố trí vậy thôi.”

Quý Phạm Thạc xua tay: “Được rồi được rồi, đi làm việc hết đi. Phải rồi, nói với mọi người tối nay tan ca tới Tụ Giai Trai tụ tập, nhớ gọi cả pháp y Tôn nữa đấy.”

Tiểu Đặng sảng khoái đáp: “Rõ thưa sếp.” Khi quay người lại, cậu như cái loa của cục Công an, nói: “Tối nay mọi người tới Tụ Giai Trai ăn mừng, cảnh giám Quý mời.”

Văn phòng vang lên tiếng hò reo không ngớt. Thấy mọi người tươi cười, Thư Trừng cũng không khỏi cong môi.

Quý Phạm Thạc liếc nhìn xung quanh: “Sao chỉ có một bàn làm việc thế?”

Trần Hàn khó hiểu: “Không thì sao? Phòng làm việc của pháp y Thư được xếp ở phòng khám nghiệm.”

“Không được.” Quý Phạm Thạc nói luôn: “Cháu cần một trợ lý.”

Trần Hàn sững sờ, sau đó nở nụ cười ma mãnh: “Phạm Thạc, thằng nhóc này nhanh đấy. Nếu đã song hỷ lâm môn thì tối nay cháu phải uống thêm mấy ly.”

Quý Phạm Thạc nhìn Thư Trừng: “Cháu phải xin phép đã.”

Thư Trừng hiểu ý của anh, cô đỏ ửng mặt, ngại ngùng cười với Trần Hàn. 

Quý Phạm Thạc thấy Thư Trừng như vậy bèn giục: “Chú Trần, chú mau cho người chuyển một cái bàn nữa tới đây đi, nếu không là hết buổi sáng đấy.”

Trần Hàn biết Quý Phạm Thạc đang không nỡ xa “vợ”: “Được rồi.” Sau đó ông vội rời đi.

Lúc này Thư Trừng mới lo lắng nói: “Em làm trợ lý của anh có hợp không?”

Quý Phạm Thạc nhìn cô: “Không thì sao? Em bảo anh đưa bạn gái mới tới chỗ tình địch hả?”

“Tình địch? Anh nói pháp y Tôn sao?” Thư Trừng vội giải thích: “Anh yên tâm, em không có suy nghĩ gì với anh ấy hết.”

Hai tay Quý Phạm Thạc giữ vai Thư Trừng: “Nhưng anh ta thì có.” Anh dịu dàng an ủi: “Em yên tâm, bộ trưởng Hình đã cho phép em làm trợ lý của anh rồi, hơn nữa không phải anh cố tình làm vậy mà là anh thật sự cần em.”

Cũng may lát sau rèm lớn trên tấm thủy tinh ngăn cách các phòng làm việc với nhau đã được kéo xuống, nếu không chắc chắn văn phòng lớn sẽ nổ tung. Có điều Quý Phạm Thạc lại mong có thể kéo nó lên hơn. 

Chẳng mấy chốc đã có người chuyển thiết bị làm việc mới tới. Nhân viên hỏi đặt ở đâu thì hợp, Quý Phạm Thạc không chút do dự chỉ vào góc đối diện bàn của mình.

Vì vụ án vừa rồi vừa kết thúc, cộng thêm hôm nay là ngày đầu tiên Thư Trừng đi làm, do vậy cô gần như không phải làm gì.

Cô mở máy tính ra, chán chường xem tin tức hôm nay, lát sau cô đột nhiên nhận được một email.

“Tối nay anh có thể uống rượu không?”

Thư Trừng ngẩng đầu lên nhìn người ở sau máy tính phía đối diện. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Quý Phạm Thạc mỉm cười, Thư Trừng đỏ mặt vội cúi xuống, gõ mấy chữ: “Được, nhưng không được uống quá nhiều.”

Ngày yêu đương đầu tiên đã qua đi trong bầu không khí ngọt ngào.

Buổi tối, trong phòng riêng của Tụ Giai Trai, một bàn hai mươi người đã chật kín. Tôn Hoàn ngồi cạnh Trần Hàn, anh ấy ít nói hơn hẳn, chỉ tập trung ăn, thi thoảng ngẩng đầu nhìn Thư Trừng và Quý Phạm Thạc, sau đó lại đơn độc cúi xuống.

Đây không phải lần đầu tiên Quý Phạm Thạc và Thư Trừng cùng nhau ăn cơm, nhưng đối với Quý Phạm Thạc, đây là lần đầu tiên anh dùng thân phận bạn trai để ngồi cạnh cô.

Trước đây khi ở Anh, mỗi lần tụ tập bạn bè, thấy mọi người đưa bạn gái đi theo, trong lúc ăn còn liên tục gắp đồ ăn cho bạn gái, lúc đó Quý Phạm Thạc nghĩ ăn bữa cơm thôi mà, có cần thiết phải khoe mẽ vậy không.

Lúc này Quý Phạm Thạc đã hiểu tâm trạng của họ, đó là biểu hiện của sự yêu thương. Giờ đây anh cũng như vậy, anh liên tục gắp đồ ăn vào bát Thư Trừng, còn không quên dặn: “Hơi nóng đấy, em cẩn thận chút.”

Thật ra Quý Phạm Thạc làm vậy còn có hai lý do khác, thứ nhất, tình địch đang ngồi phía đối diện nhìn họ, thứ hai, anh muốn cho cô mọi thứ tốt nhất, cho dù là đồ ăn ngon hay những điều khác. Hiện tại hay sau này đều vậy, anh chỉ muốn nâng cô như báu vật trong lòng bàn tay.

Mọi người đều đang nhìn nên Thư Trừng vô cùng ngại ngùng.

Tiểu Đặng ngồi cạnh Quý Phạm Thạc, thấy anh ân cần, chu đáo với Thư Trừng thế, cậu ấy lập tức biết quan hệ của hai người: “Cảnh giám Lý, có phải tôi nên gọi pháp y Thư một tiếng chị dâu rồi không?”

Quý Phạm Thạc rất thích câu này, anh bật cười: “Biết là tốt.”

Tối nay, ngoại trừ mấy đồng nghiệp nữ ra, hơn mười người đàn ông còn lại đều uống ít rượu. Cũng may Trần Hàn quen với ông chủ ở Tụ Giai Trai, sau khi nói với ông chủ, ngoại trừ xe Quý Phạm Thạc có Thư Trừng lái về ra, những xe còn lại đều sẽ gửi ở bãi để xe của quán. 
Chương trước
Chương sau