Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1338: "Đánh chết hắn đi!"

Chương trước
Chương sau
“Khốn kiếp! Con khốn kia! Mày thà đi với cái thằng ất ơ này chứ không cần về nhà nữa sao?”





“Anh ấy không phải thằng ất ơ nào hết! Anh ấy đến từ bên kia núi, bởi vì quần áo của anh ấy ướt nên con mới đưa quần áo của anh trai cho anh ấy thay.”



Lời của Vưu Hinh đã xác nhận suy đoán của các thôn dân.



“Quả nhiên là người đến từ bên kia núi! Người từ bên kia núi sang đây để lừa gạt nữ thần của chúng ta!”



“Vưu Hinh, cháu vẫn luôn hôn mê nên không biết người ở bên ngoài xấu xa đến mức nào đâu, cháu mau về với bố đi!”





...



Mọi người mỗi người một câu cố gắng khuyên nhủ cô ta nhưng Vưu Hinh vẫn đứng im bất động và vô cùng kiên định bảo vệ Lý Dục Thần ở phía sau lưng.



“Vưu Hinh, nếu mày còn tiếp tục bảo vệ hắn, thì ngay cả mày tao cũng đánh luôn!”







Bố của Vưu Hinh giơ cây gậy gỗ lao đến.



Vụt lại



Vưu Hinh đối mặt với cây gậy gỗ mà không hề né tránh, ánh mắt kiên định lạ thường.



“Bố đánh con đi, đánh chết con như bố đánh chết mẹ ấy!” Cô ta nói.



Lời của Vưu Hinh đã chọc giận bố cô ta, ông ta rất tức giận, lực trên tay cũng tăng lên không ít.



Lý Dục Thần kéo Vưu Hinh về phía sau anh.



Nhưng khi anh nhìn thấy bố của Vưu Hinh đã lao đến trước mặt mình và vung cây gậy gỗ lên không trung thì anh chợt giật mình.



Bởi vì anh phát hiện anh không thể xuất ra chút pháp lực nào.



Anh giơ tay lên làm động tác đỡ cây gậy theo bản năng.



Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cây gậy gỗ vỡ thành hai khúc.



Trên cánh tay của anh truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.



Sao có thể như vậy?



Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cánh tay sưng tấy của mình.



Trải qua hai lần lịch kiếp, cơ thể của anh vốn dã trở lên cứng chắc như kim cương, ngay cả đạn cũng có thể dễ dàng chặn lại, thế mà giờ đây anh lại bị thương bởi một cây gậy gỗ!



Anh nhìn khắp xung quanh, dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã bao trùm nơi đây, khiến anh mất hết pháp lực và trở nên giống như một người bình thường.



Bố của Vưu Hinh sửng sốt một lúc vì cây gậy gỗ bị gãy, sau đó ông ta lại tức giận tìm kiếm xung quanh rồi nhặt một chiếc rìu ở trong góc tường lên và bước đến với vẻ mặt hung dữ.



"Đánh chết hắn đi!"



"Giết chết hắn!"



Sau lưng ông ta chính là những tiếng gầm giận dữ của dân làng và những tiếng chó sủa điên cuồng.



“Gâu gâu gâu...”



Lý Dục Thần chịu đựng cơn đau, anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể và sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình.



Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.



Cho dù có một trận pháp thần kỳ nào đó đảo ngược trục tâm linh của trời đất và khiến bản thân anh mất đi pháp lực thì cơ thể sau khi lịch kiếp cũng sẽ không biến mất.



Nếu đã tôi luyện thành thép thì sẽ không đột nhiên biến trở lại thành quặng sắt.



Chiếc rìu đang lao về phía anh.



Anh không thể ngăn cản nó nhưng nếu anh né tránh thì nhất định nó sẽ chém về phía Vưu Hinh đang ở phía sau.

Chương trước
Chương sau