Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1334: “Thế vì sao cô lại đi bơi?”

Chương trước
Chương sau
Lúc này Thiên Trì không có khách du lịch, bốn phía đỉnh núi đều tối tăm giống như những người khổng lồ đang canh giữ sự yên tĩnh này.





Trông Thiên Trì vào giờ khắc này lại càng trở nên thần bí và xinh đẹp hơn, cũng giống như cô gái ở trước mặt này vậy.



Khi Lý Dục Thần nhìn thấy cô ta anh đã đứng ngây ra mất một lúc.



Vẻ đẹp của cô gái này trong sáng đến mức hòa vào Thiên Trì tĩnh lặng, dường như sự xuất hiện của cô ta ở đây không hề lạc lõng một chút nào.





Cô gái nhìn thấy Lý Dục Thần thì khẽ kêu lên một tiếng, cô ta ôm lấy bả vai rồi rụt lại, nhưng trong mắt không có bao nhiêu sự sợ hãi mà ngược lại lại tò mò nhiều hơn.



“Anh là ai?” Cô ta hỏi bằng tiếng Cao Ly.



Lý Dục Thần không hiểu cô ta nói gì, anh ngơ ngác lắc đầu, lẳng lặng nhìn cô ta, thần thức quét qua, anh đang nghĩ vì sao một nơi như thế này lại xuất hiện một người phụ nữ như thế?



Nhưng anh không hề phát hiện trên người cô gái có sự tồn tại của chút pháp lực hay yêu khí nào.







Cô ta là một người bình thường, trừ khi pháp lực của cô ta còn cao hơn anh vài cấp giống như đại sư huynh thì mới có thể che giấu thần khí của cô ta ở trước mặt anh được.



Hai người đang lơ lửng trong Thiên Trì rộng lớn, thế giới yên tĩnh, bốn bề là núi non sừng sững, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.



Cô gái đột nhiên cười một cái rồi nói bằng tiếng Hán: "Này, anh đến từ bên kia sao? Sao anh lại đến sườn núi phía Đông này được thế? Anh bơi đến đây sao?”



Lúc này Lý Dục Thần mới nhận ra rằng, sườn núi phía đông Thiên Trì thuộc về Cao Ly, đây hẳn là một cô gái Cao Ly.



“Sao cô lại ở trong nước thế?”



“Tôi đang bơi mà! Nước của Thiên Trì vừa sạch sẽ lại vừa nhẹ nhàng khoan khoái, ban đêm không có người qua lại nên tôi mới xuống đây bơi, dễ chịu lắm!”



Cô gái cười khẽ một tiếng nhưng vẫn ôm vai như cũ, dù mang theo một chút ngượng ngùng nhưng trên môi cô ta lại nở một nụ cười rạng rỡ, không hề có chút nghi ngờ hay sợ hãi nào.



Dưới sự ảnh hưởng của cô ta, Lý Dục Thần cũng mỉm cười đáp lại: “Nhưng nước vào ban đêm lạnh lắm.”



“Không đâu!” Cô gái nói: “Tôi chỉ thích cảm giác mát lạnh như băng này thôi. Ơ, không phải anh cũng đang bơi vào lúc này sao?”



“Ơ, anh có bơi đâu, anh vẫn còn đang mặc quần áo mà!” Cô gái chỉ vào Lý Dục Thần rồi nói.



Đột nhiên cô ta nhận ra rằng bản thân đã buông hai tay đang ôm vai của mình ra nên khẽ ‘a’ một cái rồi rút tay lại và cúi đầu mỉm cười.



Lý Dục Thần ngây ngốc ngắm nhìn. Có lẽ vì đã quá nhớ Lâm Mộng Đình rồi nên anh mới cảm thấy lông mày và đôi mắt của cô ta có vài phần giống với Lâm Mộng Đình.



“Vừa nãy anh đang lặn ở dưới nước sao?” Cô gái hỏi.



Lý Dục Thần gật đầu một cái.



“Vì sao anh lại lặn xuống nước thế?”



“Thế vì sao cô lại đi bơi?”



“Là vì vui đó.”



“Tôi cũng là vì vui thôi.”



"Thật sao? Thế thì anh buồn cười quá! Mọi người ở bên đó thật là..." Cô gái nhìn thẳng vào mặt anh: "Ừm... Có thú vị không?"



Lý Dục Thần không biết nên trả lời như thế nào. Anh cảm thấy chắc chắn bản thân anh không phải là một người thú vị, nếu nói đến thú vị thì anh còn không thú vị bằng Mã Sơn, có lẽ một cậu ấm như Trần Văn Học mới được coi là một người thú vị.



Sắc trời dần tối sầm xuống.



Trên bờ truyền đến tiếng gọi: “Vưu Hinh! Vưu Hinh!”



“Ơiii!”



Cô gái đáp lại một tiếng rồi đột nhiên bước đến nắm lấy đầu Lý Dục Thần và ấn đầu anh xuống nước.


Trên bờ xuất hiện cái bóng của một người phụ nữ đang mặc bộ quần áo lao động rất đơn giản.
Chương trước
Chương sau