Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 93-2: Người chết trong giếng (2)

Chương trước
Chương sau
Chương 93: Người chết trong giếng (2)

Diêu Tâm Lan lắc lắc đầu, đang định tiếp tục nói thì có một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Diêu Tâm Lan quay lại thì thấy Lâm thị dẫn theo Tần Tương và 4-5 người hầu cùng nhau đi đến đây.

Diêu Tâm Lan kéo tay Tần Hoan lùi về sau 1 bước. Lâm thị đã đến đây thì đương nhiên không còn là việc của các nàng nữa.

"Có chuyện gì thế?" Lâm thị xưa nay luôn dịu dàng hòa nhá, thế nhưng hiện tại chau mày quát khẽ một tiếng lại tạo cho người ta cảm giác cực kỳ uy nghiêm. Nói xong câu này thì Lâm thị cũng bước vào trong viện, lúc này bà mới nhìn Tần Sương với vẻ rất nghiêm khắc, "Sương nhi, con đang làm gì thế?"

Ánh mắt Tần Sương lấp lóe, "Mẫu thân, Sương nhi đã bị cấm túc 1 tháng rồi, vì sao người còn không thả Sương nhi ra ngoài? Mấy hôm nay ngày nào Sương nhi cũng bảo mama đến chỗ người bẩm báo, thế nhưng đều chẳng có động tĩnh gì cả. Mẫu thân định nhốt Sương nhi đến bao giờ?"

Trước mặt Diêu Tâm Lan và Tần Hoan, lời này của Tần Sương khiến cho sắc mặt Lâm thị biến từ xanh thành trắng cực kỳ khó coi, lông mày bà càng nhíu chặt chỉ đơn gian nói thẳng, "Nhìn lại dáng vẻ con hiện tại đi, con còn hỏi vì sao ta không cho con ra ngoài à? Chuyện đó ta đã định giấu diếm thay con rồi thế nhưng về sau phụ thân con biết rõ con dám nói lời bất kính đối với Thái trưởng Công chúa cho nên mới ra lệnh cho ta quản giáo con nghiêm khắc hơn nữa, thành ra phải giam cầm con như vậy. Ta cứ tưởng qua một tháng rồi con sẽ tiến bộ hơn, thế nhưng xem con kìa, làm gì có chỗ nào giống dáng vẻ của tiểu thư khuê các? Con vẫn còn chưa bỏ con dao xuống à?"

Tần Sương mở to mắt, "Phụ thân biết rõ..."

Lâm thị mím môi không nói câu nào, Tần Sương lại vung tay lên, "Con không tin, con không tin! Phụ thân trước giờ đều không quan tâm đến chuyện của nội viện, mẫu thân... mẫu thân thả con ra ngoài đi, con muốn đến gặp tổ mẫu..."

Đương nhiên Tần Sương đã không còn tín nhiệm Lâm thị nữa. Có lẽ là lần đầu tiên bị nhốt lâu như vậy cho nên nàng không quan tâm đến lời nên hay không nên nói nữa. Trong lòng Lâm thị càng buồn bực hơn, "Con không tin... Con... Ta việc gì phải dùng mấy câu này để lừa gạt con?! Tổ mẫu con hiện tại đang bế quan niệm Phật, con muốn đến đó quấy nhiễu tổ mẫu làm gì?!"

Tần Sương lắc đầu, Lâm thị nói câu này rõ ràng là không muốn để cho nàng đi gặp Tưởng thị, cũng không hề có ý định thả nàng ra ngoài. Tần Sương vừa khóc vừa nói, "Không, ta là tiểu thư Tần phủ, không phải tù nhân! Không! Ta muốn đi gặp tổ mẫu..."

Tần Sương nói xong thì cầm dao ấn một cái lên cổ mình, ngay lập tức trên làn da trắng nõn của nàn đã xuất hiện một vệt đỏ. Diêu Tâm Lan hít vào một hơi khí lạnh rồi lùi về phía sau, Tần Hoan vội bước theo để đỡ nàng. Lâm thị nhìn thấy Diêu Tâm Lan lại nói, "Thân thể Tâm Lan không tốt, con về Lâm Phong viện trước đi, chú ý đừng để va chạm làm bị thương thân thể."

Nói xong bà lại nhìn về phía Tần Hoan, "Hoan nhi con đỡ Đại tẩu con về đi."

Tần Hoan gật đầu, đỡ Diêu Tâm Lan đi ra ngoài, bên ngoài cửa vốn có người đang canh giữ, nhìn thấy Diêu Tâm Lan liền mở cửa cho nàng ra. Ngay khoảnh khắc này, Tần Sương vốn không nhúc nhích nhưng đột nhiên lại phóng thẳng ra cửa, trên tay nàng vẫn còn đang cầm dao, mấy bà vú già vây quanh nàng lại không phản ứng kịp. Thế nhưng đến lúc phản ứng kịp rồi nhìn thấy Tần Sương quơ quơ dao găm trên tay thì cũng không ai dám đuổi theo, chính vì như vậy nên Tần Sương mới chạy được ra khỏi Phất Sương viện...

"Mấy người các ngươi đang làm cái gì thế?! Còn không mau đi bắt nó quay về?"

Lâm thị mắng một câu rồi cũng đuổi theo ra ngoài, mấy bà vú già kia nghe được mệnh lệnh thì cũng ngay lập tức đuổi theo. Diêu Tâm Lan và Tần Hoan nhìn nhau, đương nhiên không nghĩ đến Tần Sương mập mạp mà lại có thể chạy nhanh đến như vậy.

"Cửu muội muội, chỉ sợ Lục muội muội bị nhốt lâu quá thành ra cảm xúc hành động cũng không còn như bình thường, chúng ta theo sau xem thử đi!"

Diêu Tâm Lan vừa nói xong thì cũng vội vàng đi theo phương hướng của Tần Sương. Tần Hoan chẳng còn cách nào khác đành phải đi cùng nàng, vừa đi vừa suy nghĩ, lần này Tần Sương lẻn ra ngoài đến lúc bị bắt lại có lẽ sẽ bị cấm túc càng lâu hơn nữa.

Người quyết định mọi chuyện trong Tần phủ vẫn là Tưởng thị, thế nhưng hôm nay Tưởng thị bế quan cho nên Lâm thị làm đương gia chủ mẫu. Trước đây nói chỉnh đốn lại hậu viện chính là chỉnh lại gia phong, hiện giờ nếu như Tần Sương lại náo loạn đến trước mặt Tưởng thị thì chỉ sợ Lâm thị không thể gánh vác vị trí đương gia được nữa.

Tần Hoan nghĩ như vậy, quả nhiên mới vừa đuổi theo không xa đã nhìn thấy Lâm thị và Tần Tương. Lâm thị căn dặn mấy bà vú già, "Các ngươi cản nó lại cho ta, đừng có để nó đến Phật đường quấy nhiễu sự thanh tịnh của lão phu nhân!"

Vừa dứt lời thì ngay lập tức có người đi đường tắt để chặn đầu Tần Sương. Tần Sương vừa khóc vừa chạy, suy cho cùng cũng là một tiểu thư được nuông chiều từ bé nên sức lực không tốt lắm, chạy không được bao xa đã mệt thở không ra hơi. Rất nhanh sau đó mấy bà vú già đã chặn trước mặt nàng, Tần Sương không còn cách nào khác phải chạy về hướng mà không có ai chặn đầu. Tần Hoan nhìn lướt qua thì thấy hướng đó chính là hướng của kho thuốc.

"Sương nhi, ngươi đừng làm loạn nữa, mau dừng lại đi."

Tần Tương không nhịn được mới lên tiếng giáo huấn, "Ngươi cứ tiếp tục náo loạn như vậy, toàn bộ trong phủ đều biết được trò cười của ngươi! Ngươi xem mình như vậy có giống với dáng vẻ tiểu thư Tần phủ không? Đừng khiến cho Tần phủ mất mặt nữa!"

Tần Sương vừa nghe thấy thế thì lại càng tủi thân, "Phải phải phải, ta làm Tần phủ mất mặt, chi bằng ta đi tìm chết luôn cho rồi!"

Vừa nói xong thì Tần Sương nhìn thấy mấy bà vú già đã áp sát phía sau, nàng hốt hoảng chạy nhanh về hướng đông. Lâm thị đuổi theo đến đây cũng mệt mỏi toát mồ hôi, đương nhiên náo loạn càng lúc càng lớn. Lâm thị nhịn không được quát lớn, "Sương nhi, muốn nói gì thì quay về viện của mình rồi nói! Đừng có chạy loạn như vậy! Con còn định chạy ra khỏi phủ luôn hả?"

Tần Sương lau nước mắt rồi nổi giận, "Con chính là muốn chạy ra khỏi Tần phủ..."

Lâm thị thấy vậy liền thở dài, "Các ngươi! Các ngươi bắt nó lại đi! Đúng là... đúng là quá không ra thể thống gì rồi!"

Mấy bà vú già sức khỏe rất tốt, Tần Sương làm sao có thể là đối thủ của bọn họ. Dưới chân Tần Sương không dám ngừng lại, chỉ có thể dựa vào hành lang gấp khúc chạy thẳng về hướng đông thôi. Nàng đi xuyên qua viện của các di nương, đám vú già nhất thời không bắt được nàng, chính vì thế mà Tần Sương càng ngày càng chạy tiếp về hướng đông bắc, chẳng bao lâu sau nàng đã đến được bên ngoài của rừng trúc tím. Tần Hoan đỡ Diêu Tâm Lan đi theo sai Tần Sương, mắt thấy đã sắp đến rừng trúc tím rồi nên cả hai người đều sửng sốt.

"Lục tiểu thư! Người đừng chạy tiếp nữa! Phía trước là rừng trúc tím..."

Một bà vú già thở hổn hển la lên, Tần Sương nghe thấy thế thì dừng chân lại, nàng ngẩng đầu lên quả nhiên thấy trước mặt là rừng trúc tím. Rừng trúc tím là khu vực cấm địa trong phủ, là nơi có nhiều chuyện ma quái, đương nhiên Tần Sương cũng biết ngày thường nàng đều không dám đi, thế nhưng hôm nay lại khác. Nhưng mà... hôm nay nàng thật sự muốn đi sao?

Tần Sương thoáng do dự, đột nhiên nàng quay người lại đối mặt với đám vú già đang đuổi phía sau.

"Các người đừng tới đây!" Tần Sương tiếp tục lấy dao găm đè lên cổ mình rồi sau đó lại nhìn Lâm thị, "Mẫu thân, Sương nhi chỉ muốn gặp tổ mẫu mà thôi, vì sao người không cho con gặp? Có phải người muốn tiếp tục giam giữ Sương nhi hay không...?"

Tần Sương chạy loạn thế này đã kéo theo không biết bao nhiêu người đến xem, Lâm thị cảm giác việc này đã không thể che giấu được nữa nên ngay lập tức chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất mà giải quyết việc này, bà trấn an Tần Sương, "Đương nhiên không phải, con bỏ dao xuống, ta không nhốt con nữa."

Đáy mắt Tần Sương sáng lên, "Thật không? Mẫu thân không gạt con chứ?"

Lâm thị nghe thấy thế càng tức giận, lần này Tần Sương náo loạn quá phận như thế nên bà đương nhiên sẽ không cứ thế mà tha thứ cho Tần Sương. Thế nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, bà nói là không gạt Tần Sương thì chẳng lẽ thật sự không thể trừng trị nàng ta được hả?

Thấy bà do dự, nước mắt Tần Sương lại chảy ào ào xuống, "Con biết hôm nay đã khiến cho mẫu thân mất mặt, mẫu thân nhất định sẽ phạt con. Thay vì như vậy, chi bằng, chi bằng để cho con..."

Tần Sương vừa nói vừa lùi về phía sau, việc đã đến nước này rồi thì nàng đâm lao phải theo lao, trong lòng lại càng tủi thân với không cam lòng. Cũng không muốn chỉ như thế là xong nên nàng chậm rãi lùi về phía sau, trong lòng bắt đầu tính toán biện pháp xem xem chỗ này có đường tắt nào đi đến Phật đường hay không?

Tần Sương mải suy nghĩ thế nhưng dao găm trên tay cũng không hề buông lỏng, nàng nhìn đám vú già trước mặt không dám tiến lên, nên nàng càng muốn lùi lại nhanh chóng thoát khỏi đeo bám của bọn họ mà chạy đến Phật đường. Mấy bà vú già nhìn ra được tâm tư của nàng, đang định tiến lên thì 2 người trong số bọn họ nhìn thấy phía sau Tần Sương có một cái lều hoa, sau đó một bọn họ trợn tròn mắt hét lên, "Lục tiểu thư, không thể tiếp tục lùi nữa!"

Đương nhiên Tần Sương không nghe lời bọn họ nói, ngược lại càng vì câu này mà kích thích nàng lùi lại nhanh hơn. Đúng lúc này Tần Hoan và Diêu Tâm Lan cũng thấy được lều hoa đằng sau Tần Sương, mà lều hoa không quan trọng, quan trọng là giếng nước ở phía sau lều hoa..."

"Lục muội muội! Mau dừng..."

Chữ 'lại' của Diêu Tâm Lan còn chưa kịp nói ra thì Tần Sương đã lùi tuốt về phía sau, cũng không biết giẫm phải cái gì mà cả người lảo đảo. Đúng lúc này nàng nghiêng ngả bước hụt, cả người không thể khống chế được mà rơi thẳng xuống giếng!"

"A..."

"Lục tiểu thư!"

"Sương nhi..."

"Lục muội muội!"

Tiếng thét chói tai của Tần Sương cộng thêm tiếng hô to của mọi người, Lâm thị bất lực nhìn Tần Sương rơi vào trong giếng, vẻ mặt rất hoảng sợ. Bà nhìn đám vú già ở đằng trước bị sợ hãi đến sững sờ, quát lớn một tiếng, "Còn không mau cứu Lục tiểu thư!"

Một tiếng quát chói tai khiến cho đám vú già hồi hồn lại, ngay lập tức chạy đến xung quanh giếng nước.

Thành giếng trước đây vốn được xây cao lên, thế nhưng bởi vì gần đây phải nạo vét giếng nên mới đập bỏ thành đi, vì thế nên hiện tại miệng giếng giống như một lỗ thủng lớn trên mặt đất. Không chỉ thế, đống gạch đá lẫn lộn xung quanh miệng giếng làm che khuất tầm nhìn, bởi vậy ban nãy Tần Sương mới không nhìn thấy được giếng nước. Giếng nước trong Tần phủ đều là đào thẳng xuống mạch nước ngầm nên không biết là nước bên dưới sâu bao nhiêu. Tần Sương rơi xuống lỡ như gặp nguy hiểm thì mọi chuyện sẽ không hề đơn giản. Lâm thị run rẩy nắm lấy Tần Tương rồi đi nhanh về phía trước!

"Mau! Mau cứu người! Đúng là nghiệp chướng! Vừa rồi các ngươi đứng gần thế mà không làm gì được hả?"

Lâm thị bối rối đành phải gào lên mắng mấy người vú già, sau đó lại đi thêm vài bước đến bên cạnh giếng, "Sương nhi?! Sương nhi?"

Lâm thị gọi to, thế nhưng chỉ thấy bên trong giếng tối đen như mực. Nghĩ đến khả năng Tần Sương rơi xuống sẽ bị chết đuối khiến cho Lâm thị lạnh buốt sống lưng, suýt chút nữa đứng không vững được nữa. Đúng vào lúc này thì một tiếng khóc thảm thương vang lên từ trong giếng. "Hu hu, oa... cứu mạng... Mẫu thân... cứu con với..."

Vừa nghe thấy tiếng khóc thì linh hồn nhỏ bé vừa bị rút đi của Lâm thị đã quay trở về. Bà kéo tay Tần Tương cùng tiến lên phía trước, "Sương nhi? Con thế nào rồi Sương nhi? Con đừng sợ, mẫu thân cứu con ngay đây, con đừng sợ..."

Rốt cuộc đến khi lâm vào tình huống nguy hiểm thì Lâm thị mới đỏ vành mắt và hơi có chút hối hận, hiện tại chỉ hy vọng Tần Sương không bị làm sao thì tốt lắm rồi, đương nhiên sẽ không trách móc nàng nặng nề nữa. Bà vú già đứng bên cạnh thấy thế liền nói, "Phu nhân đừng lo lắng, giếng này đã nạo vét nhiều ngày nay rồi cho nên nước bên trong cũng tạm thời bị rút bớt rồi, người xem xung quanh này... Phu nhân yên tâm, nước bên trong chắc hẳn không sâu đâu."

"Hu hu mẫu thân, mau cứu con, mẫu thân, con sắp chết rồi..."

Lâm thị nghe xong lời vú già nói, rồi lại nghe thấy tiếng khóc thê thảm của Tần Sương từ trong giếng vọng lên, suýt chút nữa thì bà rơi nước mắt. Tần Tương vốn là trách cứ Tần Sương thế nhưng hiện tại cũng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh khắp người, nàng vội nói, "Sương nhi, ngươi đừng có lộn xộn, chờ chút bọn ta kéo ngươi lên!"

Bên cạnh giếng nước ngoài đống dụng cụ lộn xộn thì còn có cả dây thừng, mấy bà vú già rất nhanh đã lấy dây thừng buộc lại thành một nút thắt rồi thả xuống giếng.

"Hu hu hu, vừa tối vừa lạnh, chân ta sắp lún xuống rồi."

"Mẫu thân, Ngũ tỷ, sau này ta không dám nữa đâu, hu hu cứu ta đi..."

Tần Sương khóc lóc không nên lời, Diêu Tâm Lan cũng vừa mới bị dọa đến hồn siêu phách lạc, hiện tại lại cảm thấy dở khóc dở cười, nàng nắm chặt lấy tay Tần Hoan rồi nói, "May quá, may quá rồi, suýt chút nữa thì Lục muội muội tự hại chết chính mình rồi..."

Mặc dù trên mặt Tần Hoan không có biểu cảm gì thế nhưng trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ. Tính tình Tần Sương suy nghĩ đơn giản, dễ bị kích động, cũng may là đang nạo giếng chứ bình thường nếu mà ngã xuống đó thì thật sự không biết là sẽ sống hay chết nữa...

"Lục tiểu thư, nắm lấy dây thừng, lấy dây quấn lên người mình! Bọn nô tỳ kéo người lên!"

"Được... Hu hu... Nhanh lên..."

Dây thừng được thả xuống giếng, mọi người nhìn thấy dây thừng dao động, rất nhanh sau đó giọng nói của Tần Sương truyền lên từ dưới giếng.

"Được rồi, mau kéo ta lên..." Vừa dứt lời thì đám vú già cũng chuẩn bị dùng sức, thế nhưng Tần Sương lại nói, "A, chờ chút, váy của ta bị mắc phải cái gì..."

Nói như vậy nên đám vú già không dám kéo nữa, mọi người cùng nín thở chờ Tần Sương lên tiếng để cùng kéo nàng lên, thế nhưng chờ một lúc cũng không thấy nàng mở miệng. Lâm thị nghi ngờ thoáng nhìn qua miệng giếng tối đen, đang định hỏi một câu thì bất thình lình tiếng hét chói tai của Tần Sương vang lên từ đáy giếng. Khác hẳn với tiếng khóc lóc ban nãy, tiếng thét này rất chói tai và còn tràn đầy hoảng sợ, cứ như trong giếng có quỷ vậy!

Tần Tương vội vàng hỏi, "Sương nhi làm sao thế? Sương nhi?!"

Tần Sương lại hét lên vài tiếng, sau đó mới tê tâm liệt phế mà gào lên, "Mau kéo ta lên đi! Trong giếng.. Trong giếng này có người chết..."

Chương trước
Chương sau