Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 51: Xanh Mai Cua

Chương trước
Chương sau
Tối qua Phương Niên Niên cũng không biết mình thiếp đi tự bao giờ, khi tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen, nàng ngồi vào bàn trang điểm, đôi mắt đã đỏ hoe. Nàng thắp một ngọn nến đỏ, ánh sáng nhạt chiếu vào gương mặt, khiến bóng dáng phản chiếu trong gương đồng có phần quái dị, tựa như một thước phim kinh dị.

Trong căn phòng giản dị này lại có bàn trang điểm, trong tủ vẫn treo mấy bộ y phục, còn phích nước nóng thì đã đầy nước... Những thứ này lại xuất hiện trong lúc nàng thiếp đi, mà nàng lại không nghe thấy một tiếng động nào!

Phương Niên Niên nhìn mấy thứ "vô cớ xuất hiện" này, trong lòng rét run từng cơn.

Thêm vào đó còn là sự bất lực, trước thực lực tuyệt đối, nàng chỉ là con sâu cái kiến, vậy mà không có một chút sức phản kháng nào, mà thậm chí địch nhân là ai nàng cũng không rõ.

Lòng người còn đáng sợ hơn quỷ quái.

Nàng yên lặng ngồi đấy, dỏng tai lên nghe ngóng xem còn âm thanh nào khác hay không, song ngoại trừ tiếng động của mấy món đồ trong viện thì không còn gì khác.

Tiếng đồng hồ nước nhễu từng giọt, trời tờ mờ sáng, bầu trời đen sẫm dần chuyển sang màu xanh mai cua, có vài áng mây trôi qua, mặt trời cũng dần dần ló dạng ở đường chân trời hướng đông, toả ra ngàn vạn tia sáng.

Ánh nắng mùa đông lúc nào cũng mơ hồ như thế, giống như phủ lên mọi vật một lớp chăn mỏng manh. Phương Niên Niên bật cười, mở cửa sổ ra, để mặc cho không khí giá lạnh cùng ánh nắng tràn vào phòng.

"Dù cho các người muốn làm gì thì cũng không thể đánh bại ta!" Phương Niên Niên nghiêm túc nói, nàng đây là tự động viên bản thân, đồng thời cũng nói cho người núp trong bóng tối biết.

Có bản lĩnh thì ra mặt đi, để ta xem các người là ai nào!

Phương Niên mở to hai mắt, mẹ nó, vậy mà thật sự có người tiến đến này. Trong ánh sáng mờ mờ, nàng thấy một bóng người dần dần lại gần, sau đó lại không thấy ai... Bởi vì nàng vừa quay người chộp lấy ngọn nến, lần nữa nhìn qua song cửa thì thấy người kia đã mặt đối mặt với mình.

"Là ta đây."

Phương Niên Niên vừa kịp ngừng động tác lại, cũng may nàng còn chưa đập ngọn nến xuống.

"Huynh làm ta sợ muốn chết."

"Đừng sợ, đừng sợ." Thẩm Hựu Dự an ủi, hắn cẩn thẩn nhìn ngắm cô nương của mình, nhận ra trạng thái của nàng vẫn ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng, hai mắt sáng bừng, tinh thần vẫn tốt.

Thấy gương mặt vui vẻ của Thẩm Hựu Dự, Phương Niên Niên liền khó chịu, nàng đặt ngọn nến xuống, dùng khuỷu tay huých vào người hắn: "Huynh cười gì đó, ta không cho phép huynh cười."

"Được được, ta không cười, ha ha ha." Thẩm Hựu Dự nín cười, nhưng hắn thật sự không kiềm được.

Trong tiểu viện lạnh lẽo tịch mịch vang lên tiếng cười giòn giã, ban đầu Phương Niên Niên còn giận dữ, nhưng tức giận được một lát thì không kiềm được mà cong môi.

"Đây là đâu vậy?"

"Hoàng cung." Thẩm Hựu Dự không giấu giếm điều gì.

Chỉ hai chữ đơn giản vừa mới thốt ra mà không khí trong nháy mắt đã đông cứng, Phương Niên Niên dường như cảm thấy dưới mặt đất toả ra hơi lạnh, bắt đầu từ lòng bàn chân mà thấm vào cơ thể... Nàng nghĩ bây giờ có khi hơi thở của mình cũng có thể ngưng tụ thành sương tuyết.

Thẩm Hựu Dự thấy nụ cười của Phương Niên Niên trở nên gượng gạo thì nội tâm cũng trầm xuống, hắn nhẹ nhàng bảo: "Nàng đừng sợ."

Ánh mắt của Phương Niên Niên dừng lại trên gương mặt của Thẩm Hựu Dự, hắn từng nói tên thật của mình là Triệu Vũ, nàng hẳn phải sớm đoán ra chứ, họ của Hoàng đế cũng là họ Triệu: "Huynh là ai?"

"Triệu Vũ." Thẩm Hựu Dự tránh nặng tìm nhẹ, dường như không muốn nói thêm câu nào.

Phương Niên Niên tiếp tục hỏi: "Hết rồi à?"

"Thánh nhân là phụ thân của ta, mẫu thân ta là Thục Quý phi. Niên Niên, ta không có ý lừa gạt nàng, ta chỉ sợ sau khi nàng biết sẽ không quan tâm đến ta."

Phương Niên Niên lắc đầu, gió thổi qua gò má nàng, xua tan bớt nhiệt độ trên mặt, nàng lẩm bẩm: "Ta ngốc quá, ta ngốc quá..."

Nàng đã mang mầm hoạ đến cho gia đình...

"Niên Niên..." Thẩm Hựu Dự lo lắng gọi.

Phương Niên Niên mím môi, gương mặt sáng bừng hai chữ kháng cự.

Thẩm Hựu Dự mông lung, trong lòng hơi nhói lên, đây là tình huống mà hắn không muốn xuất hiện nhất.

Cửa viện đang khoá chặt đột ngột mở ra, một đoàn người nối đuôi nhau bước đến, người cầm đầu là Đại cung nữ bên người Thục Quý phi, Phương Hạnh. Phương Hạnh thấy Thẩm Hựu Dự ở đây thì cũng không hề bất ngờ.

Tối hôm qua Lục Điện hạ đã chờ ngoài cửa cung cả đêm dài, nếu Thẩm Kỳ không cực khổ ngăn cản thì ắt sẽ xảy ra sự tình Đoan Vương nửa đêm xông vào cửa cung gây chấn động triều đình. Nói không chừng còn bị kẻ có mưu đồ lợi dụng, lấy chuyện này mà công kích Thái tử.

Cửa cung vừa mở khoá, Lục Điện hạ chẳng màng gì mà vọt vào, chạy thẳng đến cung Quan Sư, tóm lấy một ám vệ trong bóng tối, ép hỏi cho bằng được vị trí của Phương Niên Niên rồi trực tiếp đến tìm người.

Những chuyện này Phương Hạnh đều biết, đương nhiên Thục Quý phi cũng biết.

Phương Hạnh hành lễ với Thẩm Hựu Dự: "Điện hạ, nương nương đang đợi ngài ở trong điện, cả Phương cô nương nữa."

Thẩm Hựu Dự lạnh lùng nhìn Phương Niên Niên, trong lòng vô cùng khó chịu, giọng nói cũng cứng nhắc hơn: "Ta biết rồi."

Phương Niên Niên lại chẳng màng ngó đến Thẩm Hựu Dự, xoay người bước ra. Còn chưa rõ làm sao à? Vì Thẩm Hựu Dự trốn nhà ra ngoài nên Quý phi chú ý đến, muốn biết nhi tử vì cớ gì mà trốn ra ngoài, muốn đến xem thử bên ngoài có tiểu yêu tinh như thế nào mà khiến nhi tử mất hồn mất phách.

Tiểu yêu tinh chỉ là cỏ dại ven đường, vậy mà sao lại không biết lượng sức mà muốn bay lên trời cao, ắt Quý phi đã xem đây là chuyện đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời. Nhưng mẹ nó, tiểu yêu tinh đây cái gì cũng không biết, chưa gì hết đã bị chụp mũ này, nhốt vào cái lồng nhỏ xinh đẹp.

Cái lồng nhỏ này cũng là cái lồng lớn nhất, uy nghiêm ghê gớm nhất trên đời này, vừa giam giữ một nam nhân, đồng thời cũng bó buộc rất nhiều nữ nhân khác.

Phương Niên Niên khoác y phục mà Phương Hạnh đã chuẩn bị, bên ngoài là tà áo hồng điểm lông hồ ly trắng muốn, y phục bên trong màu xanh nhạt, bên dưới là tà váy dài đơn sắc, không có thêm hoạ tiết này.

Tà váy rất dài, gần như che khuất cả đôi hài, bên trên hài còn thêu một viên trân châu cỡ nhỏ.

Dung mạo của Phương Niên Niên cũng không để nguyên mà ra ngoài, nàng giống như một con búp bê xinh đẹp bị Phương Hạnh đặt trước bàn trang điểm, búi một kiểu tóc xinh đẹp, bên trên cài trâm hoa năm cánh làm bằng hồng ngọc, lại đeo cho nàng một đôi bông tai cùng loại.

Từ đầu tới chân, rực rỡ xinh đẹp.

Phương Hạnh thoả mãn gật gù: "Mời cô nương."

Cuối cùng Phương Niên Niên mới cười: "Cô cô sợ dung mạo ta khó coi quá, sẽ làm bẩn mắt nương nương hay sao?"

"Dung mạo cô nương thuần khiết tự nhiên, ăn mặc thế nào cũng rất ưa nhìn." Phương Hạnh cười khổ, bà bị Lục Điện hạ khẩn cầu, nhất định phải giúp Phương Niên Niên có ấn tượng tốt với nương nương.

Dáng vẻ hiện tại của Phương Niên Niên chính là dáng vẻ của tiểu cô nương mà Quý phi nương nương ưa thích nhất.

Thẩm Hựu Dự có thể nói là dụng tâm lương khổ[1], song chuyện hắn làm có hiệu quả gì không thì cũng không biết.

[1] Dụng tâm lương khổ (用心良苦): dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

Phương Niên Niên mím môi, đi theo Phương Hạnh bước ra ngoài, không thèm liếc mắt nhìn qua Thẩm Hựu Dự một cái. Nàng oán hắn là vương tôn quý tộc mà lại lăn lộn giang hồ tìm Huyết Liên Tử, oán hắn giấu giếm thân phận mà ở lại quán trà nhỏ, song nàng càng oán bản thân vì giữ một người không rõ thân phận trong nhà mình, nếu như mang đến tai hoạ cho người nhà, nàng vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.

Bởi vì nguyên nhân này, Phương Niên Niên không hề phản kháng, vô cùng phối hợp với Phương Hạnh. Nàng hy vọng chuyện này chỉ đơn thuần là một người mẫu thân chấn chỉnh tiểu yêu tinh thông đồng với nhi tử, chứ không phải vì lý do nào khác.

Phương Niên Niên siết tay, cả đường tràn ngập lo lắng, không hề yên tâm.

Thẩm Hựu Dự lại gấp gáp không thôi, song e ngại Phương Hạnh đang ở bên cạnh nên không nói thêm gì, chỉ có thể như kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp bò quanh. Hắn biết rõ mỗi hành động lời nói của mình đều sẽ lọt vào mắt của mẫu thân, hắn càng để ý đến Phương Niên Niên sẽ càng gây bất lợi cho nàng.

Thân là hoàng tử long tôn không hề thoải mái như mọi người nghĩ, thân bất do kỷ, vô cùng bó tay bó chân, ngay cả cô nương mình thích cũng không bảo vệ được.

Thẩm Hựu Dự bực bội mím môi, trong lòng lại hiện lên một ý tưởng điên rồ —— nếu như trở thành chúa nhân của thiên hạ này —— hắn bị ý nghĩa này của bản thân làm giật mình, nhanh chóng quẳng đi.

Lúc gần đến cung Quan Sư, có một tiểu cung nữ đi ra, nhỏ giọng nói thầm bên tai Phương Hạnh, Phương Hạnh nghe xong thì khẽ gật đầu.

Phương Hạnh quay sang cúi người với Thẩm Hựu Dự: "Điện hạ, nương nương vừa qua chỗ Đại nương nương, muốn Điện hạ và Phương cô nương qua thẳng bên đấy."

Thẩm Hựu Dự gật đầu, nghe tin mẫu thân đang ở chỗ Hoàng hậu thì tâm trạng mông lung cũng rơi xuống, có mẫu hậu ở đấy, tính tình của mẫu thân cũng hoà nhã hơn nhiều.

Phương Niên Niên vô thức thóp bụng, nếu bọn họ biết mình đã nuốt Huyết Liên Tử, liệu có mổ bụng nàng lấy Huyết Liên Tử ra không?!

Hình ảnh trong đầu nàng lập tức chuyển sang chiều hướng kinh dị, Phương Niên Niên đi một bước dừng một bước, nàng nhìn về phía Thẩm Hựu Dự, chỉ cần hắn không nói ra là được.

Thẩm Hựu Dự cũng nhìn sang nàng, lặng lẽ như muốn nói: Đừng lo lắng, có ta ở đây, đừng sợ.

Nhìn thấy hắn, Phương Niên Niên vậy mà yên tâm không ít.

Nàng không thể không thừa nhận, trong thời khắc nguy cấp vẫn có người suy nghĩ cho mình, đúng là an tâm... Hỏng bét, đây là hiệu ứng cầu treo[2], Phương Niên Niên đặt tay lên lồng ngực, nàng ổn định nhịp tim, không thể sinh ra ảo tưởng được.

[2] Hiệu ứng cầu treo (吊桥效应): Khi trải qua trạng thái căng thẳng, cơ thể con người sẽ tiết ra hormone adrenaline khiến nhịp tim và hô hấp tăng vọt. Sau đó, một loạt các cảm giác như cồn cào, lo sợ, hoang mang, hồi hộp sẽ xuất hiện. Theo nghiên cứu, khi hai người cùng trải qua cảm giác lo âu sợ hãi thì họ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi trải qua sợ hãi sẽ làm bạn liên tưởng với nhịp đập tình yêu.

Hoàng hậu ở nội cung, Hoàng đế đã rời đi để thiết triều, sau khi Hoàng đế rời đi, Hoàng hậu liền cảm thấy đau đầu không thôi... Có vài người không muốn gặp nhưng lại không thể không gặp, phu thê mà trở thành thế này thật sự hoang đường.

Hoàng hậu nằm trên ghế dài làm bằng gỗ tử đàn, người quấn chăn mềm dựa vào người Thục Quý phi, bà nhắm mắt chau mày, trong đầu lúc nào cũng hiện lên khung cảnh của nhiều năm trước —— tên nam nhân kia bạc bẽo nói: Nàng viết một phong thư báo người trong nhà đi, người làm đại nghĩa đôi khi phải lựa chọn.

"Tỷ đừng suy nghĩ nhiều nữa." Thục Quý phi ôm Hoàng hậu, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua vầng trán của bà. "Đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện đã định kết cục, chúng ta có cố gắng thay đổi thế nào cũng không được, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, càng nghĩ càng hại thân."

Hoàng hậu cười khổ: "Mỗi lần thấy y, những hồi ức kia lại xuất hiện trong đầu. Dù ta không nghĩ ngợi song vẫn không kiềm được mà nhớ lại từng chuyện, thành tựu bá nghiệp của y là nhờ giẫm lên xương cốt của Vương thị ta, hiện tại còn dùng nhi tử của ta để đùa bỡn quyền mưu..."

Hoàng hậu im lặng, mặc cho nước mắt chảy theo hai hàng tóc mai.

Thục Quý phi nắm chặt tay Hoàng hậu, nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua, trở thành niềm an ủi duy nhất trong trái tim héo úa của Hoàng hậu.

Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự đến khu vực nội cung của Hoàng cung nhưng không thể vào bái kiến, một vị cung nữ thân cận bên người Thục Quý phi lại chau đầu nhỏ to với Phương Hạnh một hồi.

Phương Hạnh hiểu ý, đi đến nói với Phương Niên Niên: "Tay nghề cô nương rất tốt, nương nương muốn làm phiền cô nương nấu vài món ăn dân gian khác với cung đình, hương vị thanh đạm, là món ăn dễ tiêu hoá. Tốt nhất có thể khai vị, kích thích thèm ăn, sau khi ăn xong có thể giúp người ta vui vẻ."

Phương Niên Niên nói: "Dân nữ chỉ biết làm vài thứ thô tục mà thôi."

Phương Hạnh tưởng Phương Niên Niên muốn cự tuyệt, lại nghe Phương Niên Niên nói tiếp: "Hy vọng dân nữ làm được, nương nương sẽ không ghét bỏ. Xin hỏi cô cô, có cần kiêng cữ điều gì không?"

Phương Niên Niên suy nghĩ, nàng có thể nấu món ngon để lấy lòng Thục Quý phi và Hoàng hậu, cho dù cuối cùng hai người không ăn uống gì thì ắt cũng nhìn vào hành động của nàng, thấy nàng ngoan ngoãn lấy lòng.

Sau đó cả hai vui vẻ, không truy cứu gì nữa, thả nàng rời đi, ai nấy đều vui.

Thẩm Hựu Dự lại cho rằng, Niên Niên thật tốt, vì mình mà chịu rửa tay nấu cơm cho mẫu hậu và mẫu thân.

Thật là cảm động!

Phương Hạnh lẳng lặng nhìn, bà cứ thấy ánh mắt Điện hạ nhà mình có hơi kỳ quặc, hoàn toàn khác với sự tỉnh táo của Phương cô nương...

Phương Hạnh dẫn nàng vào phòng bếp nhỏ, bên trong cái gì cũng có. Mấy vị nữ trù nghe Phương Hạnh dặn dò phải phối hợp Phương Niên Niên nên cũng tò mò săm soi tiểu nha đầu trẻ tuổi quê mùa này, thầm nghĩ tiểu cô nương miệng còn hôi sữa này có thể nấu được thứ gì ngon.
Chương trước
Chương sau