Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Phú Nhị Đại Xuyên Không

Chương 37: Thê quản nghiêm (H)

Chương trước
Chương sau
Chương 37

Tế Nguyệt ngửa đầu ra sau, bờ lưng trắng không tì vết tựa vào thành bồn tắm, nàng nhắm mát mà tận hưởng từng khoái cảm mà Viên Vĩ Anh mang lại, hai tay ôm lấy đầu cô, ấn vào hai bầu ngực no tròn của bản thân.

Chơi đùa chán chê một bên ngực, Viên Vĩ Anh chuyển qua bên còn lại, không nhẹ nhàng như bên kia, cô mút mạnh lấy núm vú của nàng, còn cố tình cạ răng của mình lên núm vú xinh đẹp của Tế Nguyệt. Dưới làn nước, Viên Vĩ Anh dùng chân mình chen giữa hai chân Tế Nguyệt, nâng lên dùng đầu gối cạ vào âm hộ đã rỉ ra nước tình của nàng.

"Aa.."

Nơi nhạy cảm nhất của nữ nhân bị chạm vào khiến cả cơ thể Tế Nguyệt căng chặt, rùng mình một cái, cô kéo đầu Viên Vĩ Anh lên, liếm lấy môi của cô, chiếc lưỡi của Tế Nguyệt nhanh chóng bị Viên Vĩ Anh mút lấy, hai chiếc lưỡi lại tiếp tục cuộc chơi của riêng nó.

Viên Vĩ Anh gia tăng tốc độ của đưa đẩy của đầu gối, nhưng tư thế này lại nhanh mất sức, cô rút chân về, nước tình của Tế Nguyệt thấm ra một mảng trên chân Viên Vĩ Anh.

"Tế Nguyệt à, nàng muốn lắm hả? Ướt hết chân ta rồi."

"Nói nhảm.. đang trong bồn tắm, làm sao không ướt được." Mặt Tế Nguyệt đỏ ửng, một phần do nhiệt độ phòng tắm, phần khác là do nàng đang hứng tình, nàng muốn được Viên Vĩ Anh ăn sạch mình.

Viên Vĩ Anh hôn một cái thật mạnh lên môi nàng, đồng thời nhấc bổng nàng lên để nàng ngồi trên thành bồn, hai chân thả vào trong nước, từ góc nhìn của Tế Nguyệt, chỉ thấy mái tóc đen đã thấm ướt của Viên Vĩ Anh tiến về phía hai cánh hoa e ấp nở rộ của mình.

"Aa.. Vĩ Anh aa.. đúng rồi.. chỗ..chỗ đó.."

Một tay nàng chống ra sau đỡ lấy cơ thể mình, tay còn lại dùng sức ấn đầu Viên Vĩ Anh đang tích cực bú liếm âm hộ của mình. Viên Vĩ Anh dùng đầu lưỡi gãy mạnh lên hạt đậu đã sưng cứng do con hứng tình của nàng.

Phía trên núm vú của nàng vẫn luôn bị những ngón tay linh hoạt của Viên Vĩ Anh chơi đùa, tay còn lại lần mò tiến về nơi hang động ẩm ướt của Tế Nguyệt. Không có gì cản trở, hai ngón tay của Viên Vĩ Anh dễ dàng ra vào nơi chốn quen thuộc của mình, ra vào liên tục.

"Umm.. aa.. sướn..g quá..."

"Đừ...ng.. ư..ư... chậm..."

"Đừng.. liếm... ch..chỗ đó... aaa.. sướng..sướ...ng..."

"Vĩ An...h.....aaaa..rrrrr"

Sau một lần cao trào, âm đạo ướt át dâm thuỷ của Tế Nguyệt nở rộ tuyệt đẹp trước cặp mắt háo sắc của Viên Vĩ Anh, cô cúi người dùng môi của mình hôn lên môi dưới của nàng. Viên Vĩ Anh biết rõ từng điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, liên tục dùng đầu lưỡi chơi đùa cùng âm đế của Tế Nguyệt. Điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể nữ nhân bị giày vò liên tục khiến cả người Tế Nguyệt lâng lâng, bỗng nhiên trước mắt một mảng trắng xoá, cả cơ thể nàng căng chặt, hai bàn chân co rút lại, một dòng nước ấm bắn hết lên mặt Viên Vĩ Anh. Hơn một tháng nay hai người xa nhau, cùng với sự vui sướng khi gặp lại ái nhân, từng khoái cảm Viên Vĩ Anh mang lại như tăng lên gấp đôi, khiến nàng triều xuy.

Tế Nguyệt như hết hơi gục về phía Viên Vĩ Anh, nhưng nàng biết rõ đây chỉ là mới bắt đầu, Viên Vĩ Anh còn chưa vào trong nàng.

"Dâm đãng như vậy a. Những ngày ta không ở đây, nàng có tự chơi nơi này không?"

"Cần gì phải tự chơi, chỉ cần ta nói một tiếng, thiếu gì người."

Viên Vĩ Anh như cắn phải thuốc kích thích trộn thuốc nổ, cô liên tục vận dụng hết kỹ năng của mình để trả thù cho những lời nàng vừa nói. Những tiếng thở dốc đứt quãng, những âm thanh rên rỉ của Tế Nguyệt lại tiếp tục vang vọng khắp Nguyệt Trì, đến khi xong việc là đã chuyện của một canh giờ sau.

Viên Vĩ Anh lại một lần nữa bế Tế Nguyệt đi về phòng ngủ, đang đi được giữa đường thì Tế Nguyệt thì thầm vào tai cô: "Khi nãy, Jessi có phải nói nhảm không?"

Viên Vĩ Anh ngẩn ngơ trong giây lát, cô đang không hiểu Jessi thì liên quan gì ở đây, nhưng rồi cô nhận ra, là lúc Jessi gọi nàng là tẩu tẩu.

Viên Vĩ Anh đặt Tế Nguyệt lên ghế dài, cô ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy hai tay nàng đặt lên môi, nhìn thẳng vào hai mắt Tế Nguyệt.

"Nương tử. Sau khi ta từ Thanh Vân sơn về, chúng ta thành thân đi."

Viên Vĩ Anh, Tế Nguyệt, Jessi, Gia Lục Tuần và Tề Phục Huy cùng dùng bữa chung một bàn, biểu cảm mỗi người mỗi vẻ. Gia Lục Tuần Dương thì ngại ngùng không dám nhìn thẳng Viên Vĩ Anh, còn Jessi cùng Tề Phục Huy thì như vẻ đã quen rồi. Viên Vĩ Anh, sự chú ý của bàn ăn hôm nay lại nhàn nhã gắp thức ăn cho bản thân và Tế Nguyệt. Tế Nguyệt quen thuộc với sự săn sóc của Viên Vĩ Anh, nàng chỉ há miệng ra ăn từng món Viên Vĩ Anh đút cho mình, ánh mắt vui vẻ nhìn chiếc cổ của Viên Vĩ Anh ẩn đầy dấu đỏ do mình gây ra.

Viên Vĩ Anh đem chuyện mình tao ngộ trên đường đến kinh thành kể ra với Tế Nguyệt, đồng thời đưa ra bản đồ cho nàng xem. Tế Nguyệt mặt không biểu cảm xem xét tấm bản đồ da bò trên tay: "Tề đại phu, ngươi xem thử."

Tề Phục Huy nhận lấy tấm da, hắn ta suy ngẩm một lát liền lên tiếng: "Tuy Tề gia và Dịch gia luôn được người đời đặt cạnh nhau so sánh, nhưng tổ tiên của ta lại không hề có liên quan đến Dịch gia. Nhưng nếu Vĩ Anh ngươi muốn đi trải nghiệm một chuyến, thì xin cung chủ cho ta đi theo."

Tế Nguyệt nắm lấy bàn tay của Viên Vĩ Anh đang chơi đùa trên đùi mình lại, nàng mỉm cười: "Tề đại phu hứng thú với bảo tàng này vậy sao?"

Tề Phục Huy chỉ mỉm cười lắc đầu: "Bảo tàng thì ta không cần, nhưng nếu là đồ gia truyền của Dịch gia thì khả năng cao là về độc dược. Tuy Tề gia ta luôn được người đời đặt cao hơn Dịch gia một bậc, nhưng chỉ có những người học được hết Tề Gia Y Lục như ta mới biết rõ trình độ y thuật của Dịch gia đã vượt xa Tề gia một quãng xa."

Tề Phục Huy uống một chung rượu, dưới ánh mắt tò mò hóng chuyện của mọi người trên bàn trừ Tế Nguyệt, hắn nói tiếp: "Tất cả dược liệu trên thế gian này đều có hai mặt, cho là độc dược, tuy nhiên rất nhiều loại nếu được vận dụng đúng liều lượng còn có thể giải độc, chữa bệnh. Cũng như nhân sâm, là thuốc bổ quý giá nhưng nếu dùng quá nhiều có thể dẫn đến nóng người, gây hại thân thể."

Viên Vĩ Anh giơ ngón cái cho Tề Phục Huy, cô cũng quay qua Tế Nguyệt: "Với cả, ta muốn nhờ nàng tìm người dạy võ công cho hai người này, sau đó mới lên đường đi đến Thanh Vân sơn."

Tế Nguyệt mỉm cười gật đầu, đối với nàng những việc không gì to tát: "Ân, vậy thì ngày mai, Jessi hãy đến Mị Đường, còn Tuần Dương thì đến Mẫn Đường, sẽ có người phù hợp dạy võ cho hai người."

Viên Vĩ Anh nhận ra sự thay đổi trong xưng hô của Tế Nguyệt thì liền mỉm cười sâu hơn, chẳng phải là do khi nãy cô gọi nàng là nương tử hay sao, hai người kia như huynh đệ ruột của mình thì cũng như huynh đệ nàng.

"Trước mắt cứ để họ ở đây chuyên tâm luyện công, khi nào tiến bộ hơn một bậc thì chúng ta khởi hành."

Viên Vĩ Anh bất ngờ, cô luôn nghĩ Tế Nguyệt không đi với mình, vì nàng còn rất nhiều công vụ bên trong Ác Nhân cốc, nhận được ánh mắt hơi ngơ ngác của Viên Vĩ Anh, Tế Nguyệt dùng ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của cô.

"Ác Nhân cốc lớn như vậy không phải chỉ có một mình ta giải quyết, ở Tế Thiên cung, dưới ta còn có hai sứ giả, bốn pháp vương trấn cung, cùng mấy chục đường chủ, nếu không thể giải quyết chuyện trong cốc mấy ngày ta đi vắng, thì họ cũng không cần thiết."

Lời nói của Tế Nguyệt thập phần dịu dàng, nhưng Viên Vĩ Anh bất giác nuốt nước bọt. Tế Nguyệt mỉm cười tiến đến thì thầm vào tai Viên Vĩ Anh, hơi thở như lan của nàng làm cả người Viên Vĩ Anh nổi hết da gà.

"Hơn nữa cùng nàng đi Thanh Vân sơn nhanh chóng xong việc, nàng chỉ cần đợi làm hảo tướng công của ta thôi."

Tế Nguyệt đã đến thư phòng giải quyết việc với các đường chủ, còn hai người kia về phòng nghỉ ngơi nên Viên Vĩ Anh cũng về phòng thu dọn hành lý hôm nay mới mang về của mình. Cô cho hai rương hoàng kim của mình vào tủ, khoá lại, còn quần áo thì cho vào một tủ khác, vô tình một vật nào đó rớt ra từ trong túi một cái áo.

Viên Vĩ Anh nhặt chiếc bông tai có hình cánh bướm cùng viên thạch anh tím ấy lên, dù chỉ gặp một lần duy nhất, nhưng dung mạo xinh đẹp của nàng ấy thật sự quá hợp với tiêu chuẩn của Viên Vĩ Anh, khiến cô nhớ mãi không quên, càng không nỡ vứt đi chiếc bông tai này. Đóng lại tủ quần áo, Viên Vĩ Anh tiến đến hộp đựng trang sức của mình, để chiếc bông tai ấy vào một góc.

Tại một căn phòng tối, một nam nhân mặc áo choàng đen, nổi bật trong bóng đêm là quả đầu trọc lóc không một cọng tóc, hắn đưa mắt nhìn về phía trước mặt, một hắc y nhân dáng người gầy nhom đang quỳ ở đó.

"Thưa đại nhân, đám người phái đi truy sát lão già đó.. toàn bộ chết hết. Khi chúng ta tới thì xác của họ cũng bị thiêu huỷ, lão già kia thì không rõ tung tích."

"Vô dụng!"

Nam nhân đầu trọc tức giận trợn ngược hai mắt, hắn đi đến bên cạnh nam nhân trẻ hơn đang run rẩy quỳ dưới đất, ánh mắt toé lên tia tàn nhẫn, tung một chưởng đánh thẳng vào đầu, tên đang quỳ chết ngay lập tức.

Tế Nguyệt trở về phòng, nàng vừa bàn bạc một vài chuyện với các đường chủ, cũng cho gọi hai tên đi theo bảo vệ Viên Vĩ Anh để họ bẩm báo quá trình chuyến đi. Cả buổi Tế Nguyệt vẫn trưng ra một bộ mặt lười biếng, như không quan tâm đến việc hai tên đó bẩm báo, nhưng khi họ vừa ra khỏi phòng, không khí trong phòng trở nên âm lãnh, bước từng bước thật chậm về phòng ngủ.

Viên Vĩ Anh vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra với mình, cô còn đang đọc sách về các loại độc dược bên trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, Viên Vĩ Anh liền vui vẻ ngước lên nhìn nàng.

'Không ổn!'

Viên Vĩ Anh ngay lập tức đánh hơi được có gì đó bất ổn khi thấy biểu cảm âm lãnh của Tế Nguyệt, ánh mắt nàng tức giận nhìn chằm chằm cô. Viên Vĩ Anh tức khắc buông sách trên tay, bước lên ôm lấy vòng eo của nàng, kéo về giường ngủ.

Trong suốt quá trình Viên Vĩ Anh cởi đi ngoại bào, tháo ra trang sức của nàng, Tế Nguyệt vẫn giữ nguyện sự im lặng.

"Tế Nguyệt à, nàng bị sao vậy? Ai chọc tức nàng?" Viên Vĩ Anh leo lên giường, cô ôm ngang eo Tế Nguyệt, nhỏ giọng hỏi nàng, dù cô biết rõ chắc chắn có liên quan đến mình rồi.

Tế Nguyệt thở hắc ra một hơi, nàng phải tự mặc niệm trong lòng:

'Có gì cũng phải từ từ, không được hung dữ, không thì hù nàng xỉu mất. Phải dạy bảo từ từ mới có hiệu quả.'

"Ngoài nàng ra, ai có khả năng chọc tới ta?" Tế Nguyệt liếc Viên Vĩ Anh, cũng kéo tay cô đang trên eo mình ra.

"Ơ kìa, ta đang ôm nàng mà." Viên Vĩ Anh lại tiếp tục đưa tay qua ôm lấy eo nàng, lần này cô dùng lực mạnh hơn, không cho Tế Nguyệt kéo ra, nhưng nếu thực sự Tế Nguyệt mà muốn kéo cô ra thì dù có mười Viên Vĩ Anh cũng không cản được.

"Ta tưởng rằng nàng chỉ muốn ôm lấy tử y nữ tử kia thôi chứ, tài tử cùng mỹ nhân, đùa giỡn với nhau giữa rừng cây, thật là hữu tình."

Viên Vĩ Anh mở to mắt, chết rồi, cô quên mất có hai thủ hạ của nàng theo bảo vệ mình, chỉ là cô không ngờ hai tên đó kể tường tận từng việc như vậy cho Tế Nguyệt.

"Là do nữ nhân kia tự gây chuyện với ta trước mà, ta chỉ dạy dỗ cô ta thôi mà, nàng đừng nóng giận." Viên Vĩ Anh xoay người Tế Nguyệt lại đối mặt với mình, cô dùng vẻ mặt hối lỗi, hôn nhẹ lên môi Tế Nguyệt: "Ta chỉ có cắn tai.. Aaa."

Câu trước chưa nói xong, Viên Vĩ Anh đã hứng trọn một cước của Tế Nguyệt, vì nằm bên ngoài nên thuận theo tự nhiên, cô rớt xuống giường. Viên Vĩ Anh nhanh nhẹn ngồi dậy, một lần nữa leo lên giường, đối diện với gương mặt giận dữ của Tế Nguyệt

Hai thủ hạ chỉ báo cáo sơ qua về sự có mặt của một nữ nhân mặc áo tím, từng động thủ với Viên Vĩ Anh, nàng chỉ muốn chọc ghẹo Viên Vĩ Anh một chút, điều làm nàng không vui ban đầu chỉ là Viên Vĩ Anh về kinh thành liền đi gặp nhân tình cũ của cô trong cung. Bây giờ thì hay rồi, không những gặp nhân tình cũ, còn tranh thủ chọc ghẹo nữ nhân khác.

Tế Nguyệt kéo Viên Vĩ Anh nằm xuống, xoa bụng cô nơi vừa bị mình đá một cái, tuy không dùng đến nội lực nhưng cơ thể mình luyện võ từ nhỏ, chắc chắn chỗ đó bầm lên rồi. Nàng rút vào lòng ngực cô, tìm một tư thế dễ chịu, nhắm mắt lại,

"Từ ngày mai, nàng hãy tiếp tục theo Thái Thản học tầng ba của Hấp Tinh Đại Pháp, còn có Quan  m Hữu Lệ, cùng với Hàn Băng Thủ, trong vòng ba tháng ta muốn thấy được thành quả của nàng, nàng nên dành thời gian cho luyện võ công đi, tránh còn dư thừa tinh lực, dăm ba ngày là vào cung không thì tìm nữ nhân khác trêu ghẹo."

Viên Vĩ Anh như muốn đăng xuất khỏi thân xác, thì ra đây là cảm giác bị vợ quản nghiêm. Hấp Tinh Đại Pháp tầng ba, người bình thường muốn học phải tốn thời gian bao lâu, cô trong vòng một năm ngắn ngủi đã xong hai tầng, đang đột phá lên tầng ba đã được coi có cốt cách hơn người rồi. Còn Quan  m Hữu Lệ cùng Hàn Băng Thủ đều là võ công độc môn của Tế Thiên cung, để tu luyện được khỏi phải nói cần bao nhiêu gian khổ, đã vậy thời gian chỉ có ba tháng, rõ ràng là nàng đang phạt cô mà.

Hết chương 37

Ra chương đều mà tương tác vẫn giảm vậy :(
Chương trước
Chương sau