Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 66: Tiệc tùng

Chương trước
Chương sau


Bầu trời dần tối, ánh sáng từ những viên ngọc bên trong những cây đèn khắp nơi từ từ sáng lên, bền trong căn nhà, một chàng trai ngồi trong phòng khách nghiên đầu sang một bên, ánh mắt nhắm nghiền.

Không biết ngồi chờ bao lâu cuối cùng Trần Vũ Phong cùng ngủ quên trên ghế, Đại Bạch ở bên cạnh vẫn giữ đầu dụi vào lòng cậu, trời dần trở nên lạnh, ngủ ở dưới này rất dễ bị cảm nên nó dùng bộ long của mình sưởi ấm cho cậu.

"Pi, pi, pi."

Lúc này bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng kêu, Đại Bạch nghe thấy liền khẽ cự quậy người ý đồ khiến cậu tỉnh dậy.

"Sao vậy." Trần Vũ Phong mơ màng hỏi, nhưng khi nghe được tiếng kêu khẽ bên ngoài liền hoàn toàn thanh tỉnh, cậu đẩy đầu Đại Bạch ra rồi đứng dậy đi đến cửa.

Cánh cửa vừa mở Tiểu Pi bay vào, nó bay thẳng đến vai cậu rồi đứng lên vai dùng đầu cọ vào mặt cậu.

"Về rồi thì chúng ta nghỉ ngơi thôi." Trần Vũ Phong đóng cửa lại rồi đi lên tầng.

Bên trên có sáu phòng, bởi vì xây theo phong cách nhà vệ sinh chung nên mỗi căn phòng đều khá lớn, trong đó có một phòng là nhà vệ sinh.

Trần Vũ Phong cảm nhận từng phòng xem nơi nào còn trống rồi đi vào, bên trong phong rất bình thường không gian tuy rộng rãi nhưng không để nhiều dụng cụ, ngoại trừ một cái giường thì chỉ có một bộ bàn ghế giành cho hai người.

"Meo." Đại Bạch nhìn giường khá lớn liền kêu một tiếng.

Trần Vũ Phong biết nó muốn ngủ trên giường thì gật đầu đồng ý, dù sao bọn họ ngủ cùng nhau đã quen rồi với lại bộ lông của Đại Bạch rất mềm mại.

Một người, một thú, một tinh linh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Cốc, cốc cốc.

Cánh cửa vang lên tiếng gõ, Trần Vũ Phong đang từ giấc mộng tỉnh dậy, cậu ngáp một cái rồi xuống giường ra khỏi phong.

Đi thẳng xuống cửa chính, tiếng cửa vẫn liên tục vang lên.

Trần Vũ Phong mở cửa, bên ngoài đứng một người cao lớn khuôn mặt có một vết sẹo dài, thấy cửa mở ra người đó liền dừng tay.

"Xin hỏi có chuyện gì." Thấy người đến không có ý định mở miệng trước Trần Vũ Phong đành lên tiếng hỏi.

"Tộc trưởng kêu mấy người." Người cao lớn khuôn mặt có vết sẹo lạnh lùng nói.

"Vậy anh vào đi, tôi đi gọi bọn họ." Trần Vũ Phong mở lớn cửa rồi mặt kệ người cao lớn, cậu lên tầng bắt đầu gõ cửa gọi từng người.

Bởi vì biết đang ở nơi xa lạ nên không ai hoàn toàn ngủ say chỉ cần nghe tiếng cửa bọn họ đã tỉnh dậy, Trần Vũ Phong nghe bọn họ đáp lại liền về phong kêu Đại Bạch cùng Tiểu Pi.

Sau khi sửa sang lại xong xui bọn họ cùng nhau đi xuống tầng.

Người cao lớn khuôn mặt có vết sẹo vẫn đứng trước cửa, anh ta thấy bọn họ đi ra liền không nói gì mà xoay người bước đi.

Bọn họ nhìn nhau rồi cũng đuổi theo sau.

"Không thân thiện tí nào." Như Yến bĩu môi nhỏ giọng nói.

"Chịu thôi, dù sao cũng không quen biết." Anna lắc đầu.

"Có khi người ta là chiến binh trong tộc nên cảnh giác với người xa lạ." Mạnh Kỳ suy đoán, từ ngoại hình có thể thấy người này rất mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén lúc nào cũng mang lên vẻ cảnh giác.

"Có lẽ vậy." Trần Vũ Phong đồng ý với Mạnh Kỳ, dù sao bọn họ khác nhau người đàn ông cao lớn này không cần thiết phải thân thiện với họ.

Người cao lớn khuôn mặt có vết sẹo dẫn bọn họ đi đến quảng trưởng, nơi này đã tập hợp rất nhiều người trong làng, lửa trại cũng đã đốt lên, đây có lẽ là phong tục cổ xưa nhất của họ, mở tiệc bằng cách đốt lửa ngồi đất nướng thịt nhảy múa cùng tỷ thí với nhau.

Xa cùng Ru nhìn thấy nhóm bọn họ đến gần liền chạy lại rồi kéo họ đến đóng lửa mà tộc trưởng cùng dược sư đang ngồi.

"Mọi người nghỉ ngơi thế nào." Tộc trưởng nhìn nhóm Trần Vũ Phong cười hỏi.

"Rất tốt, cảm ơn ngài đã quan tâm." Mạnh Kỳ gật đầu biểu đạt sự cảm kích..

Nơi lửa trại mà tộc trưởng đang ngồi chỉ có dược sư cùng nhóm bọn họ, Xa cùng Ru thì đi đến một bên khác có rất nhiều chàng trai trẻ tuổi, còn người cao lớn khuôn mặt có vết sẹo thì đi đến nơi những người vẫn giữ nguyên hình thể to lớn ngồi bên ngoài vòng trại.

"Ta nghe Xa nói đồ ăn của các cậu làm rất ngon, nên không biết ta có diễm phúc được thưởng thức hay không." Tộc trưởng nhớ đến lời nói của Xa thì dò hỏi, dù sao ông cũng từng ăn thức ăn của nhân loại nhưng nó không khác mấy với cách chế biến của thú nhân, nhưng Xa đã hết lòng khen ngợi thì thế nào cũng phải nếm thử xem.

"Đây là vinh hạnh của tôi." Trần Vũ Phong khách sáo nói, nhưng trong lòng đã thở dài không thôi, không phải ấn tượng tốt nhất khi gặp mặt thường là ngoại hình hay sức mạnh à, sao đến lượt cậu lại là thức ăn vậy.

Quan trọng nhất nếu bắt cậu làm cho hết tất cả những người có mặt ở đây thì cậu sẽ chết đó, mệt mà chết thật đó.

"Đừng lo lắng chỉ có chúng ta muốn nếm thử thôi." Dường như thấy được sự lo lắng của cậu ông Phan liền cười nói.

Trần Vũ Phong nghe vậy thì thở phào một hơi nhưng cậu chợt nghĩ "Không, nếu mọi người muốn thử thì vẫn có thể."

Đúng vậy nếu tất cả đều muốn ăn thì cậu có một cách, dù sao mọi người đều muốn nướng thịt mà vậy thì cần gì làm khó bản thân cứ làm thịt nướng luôn cho nhanh, dù sao nguyên liệu để phết vào thịt cậu có sẵn mà, nếu không đủ thì cứ làm thêm thôi, như vậy không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

"Ha ha, cậu sảng khoái." Tộc trưởng bật cười rồi quốc tay ra hiệu cho một người đứng phía sau đem thịt đã được làm sạch lên.

"Đây là Gon, một con gấu lớn chỉ sống ở trong rừng rậm Pon, nó chủ yếu ăn trái Pon nên thịt khá tốt." Nhìn con thịt đã được ghim sẵn trên cây tộc trưởng giới thiệu.

"Gấu à, chắc to lắm thịt nhiều thế mà." Yuta tưởng tượng sự to lớn của con thú.

"Rất lớn, nhưng chúng không tấn công người bừa bãi, thường thì nhân loại ít khi bắt gặp được nó dù hình thể nó to lớn." Ông Phan gật đầu.

Trong lúc bọn họ nói chuyện Trần Vũ Phong liền từ túi không gian lấy ra nguyên liệu phết lên thịt, hai tay nhanh nhẹn lưu loát cầm thịt phết thịt rồi để lên lửa, lúc đầu bởi vì phết không đều nên cậu phải chăm chú lật mặt rồi tiếp tục phết nguyên liệu lên, nhưng sau khi xong thì chỉ còn chờ đợi thịt chín nữa là xong.

Thịt được đem đến rất nhiều nên cậu chỉ để lên lửa khoản mười cây rồi dừng lại.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện rôm rả thì mùi thơm của thịt nướng ngập tràn trong không khí, nhưng bên trong hương thơm của thịt nướng bình thường thì có một mùi thơm khác biệt hòa lẫn vào trong, một mùi thơm khiến tất cả mọi người cảm thấy thèm ăn.

Tộc trưởng cùng ông Phan đang tán gẫu cũng bị mùi hương này làm cho kinh ngạc, hai cánh mũi động đậy, tham lam hít vào càng nhiều, càng khiến họ rung động.

"Thật thơm." Tộc trưởng không nhịn được khen.

Xa cùng Ru bởi vì từng được nếm thử tay nghề của cậu nên khi nghe mùi hương liền rón rén chạy lại gần mong muốn được ăn ké một chút.

Trần Vũ Phong nhìn những người có khứu giác nhạy bén này, nhìn vẻ mặt mê man thèm thuồng liền bật cười, đúng là thú nhân đối với đồ ăn ngon liền không ai có thể cưỡng lại được.
Chương trước
Chương sau