Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 83: Bị bỏng

Chương trước
Chương sau


"Roma."

"A, hự."

Trong lúc Như Yến chú tâm đỡ lấy những đòn tấn công của ông lão cầm đao thì một quả cầu lửa bay đến, Roma đứng hỗ trợ gần đó vô tình thấy liền không chừng chờ mà lao thẳng đến xô ngã cô.

Tuy đã nghiêng người sang một bên nhưng quả cầu lửa vẫn đập thẳng vào bả vai Roma khiến cậu ta văng ra sau, lực đập của quả cầu khá lớn cùng với sức nóng kinh khủng khiến bả vai của cậu ta bị bỏng một mảng lớn.

Nhưng may mắn tộc thú nhân được mềnh danh là da dày thịt béo nên Roma cũng chỉ bị bỏng nhẹ, tuy vết bỏng nhìn hơi ghê gớm nhưng không nguy hiểm gì cho cậu ta.

Nhưng đau đớn của vết thương không thể nhanh chóng biến mất, Roma đau đớn đến nổi rên một tiếng, vai trái của cậu ta còn chưa thể động đậy ngay được.

"Đúng là những người trẻ tuổi." Ông lão cầm đao cảm thán một tiếng rồi tiếp tục chém về phía Như Yến.

Như Yến lo lắng nhìn Roma nhưng cô không thể lại gần xem cậu ta thế nào, thanh đao của ông lão chém xuống, cô chỉ có thể cắn răng dùng đao của mình đở lấy sau đó vung tay đẩy thanh đao của ông lão ra còn mình thì lăn một vòng trên đất rồi đứng dậy.

Rie nhìn những quả cầu bay loạn xạ mà lo lắng, ông không thể đứng nhìn con trai tộc trưởng bị nguy hiểm được, ông nhìn những quả cầu lửa rồi hạ quyết tâm.

Dùng tốc độ nhanh nhất của thú nhân ông lao đến chỗ Roma đang nằm, những quả cầu lửa cũng theo sát phía sau, ông vừa tránh vừa chạy đến khi ôm được Roma trong tay mới thở ra một hơi.

"Roma, Roma." Nhìn Roma bị cơn đau hành hạ Rie lo lắng gọi vài tiếng.

Những quả cầu lửa vẫn bám sát theo sau, nếu như thế này thì ông chắc chắn sẽ bị quả cầu lửa đập trúng, điều này sẽ gây nguy hiểm cho cả hai.

"Làm sao đây." Vừa né Rie vừa lầm bầm nói, những quả cầu càng lúc càng nhanh, dù có né được cũng sẽ biết nhiệt độ kinh người của lửa bén vào da, hiện tại tay chân ông đều dần dần trở nên đỏ, quần áo cũng bị đốt cháy tả tơi.

"Ừm, hơ, hơ đến... ừm đến chỗ Yuta... hà hà nhanh... lên." Roma khó khăn nói, cơn đau khiến cậu ta không thể nói liền mạch được.

Rie nghe vậy liền không chừng chờ mà chạy đến chỗ cậu nhóc.

Yuta đứng bền trong lá chắn cùng Anna, tình hình bao quát cậu nhóc đều thấy rõ ràng, tuy thấy được Roma bị thương nhưng nhóc không thể chạy đến giúp đỡ, chỉ có thể tự cậu ta đến đây mà thôi.

Lá chắn này của nhóc là bị động chỉ có thể ở yên trong vòng chắn, lá chắn sẽ không di chuyển theo người sử dụng, chỉ có người sử dụng phải ở yên bên trong.

Mặc dù cậu nhóc không thể làm gì nhưng vẫn luôn chú ý tình hình của Roma, sau khi nhìn thấy Rie ôm Roma lao đến liền thở phào một hơi sau đó lấy từ trong túi không gian ra một viên ngọc nhỏ rồi quăng ra khỏi vòng.

Viên ngọc của Yuta từ từ to lên tạo thành một vòng lá chắn.

"Chạy vào trong."

Rie nghe thấy liền chạy nhanh đến rồi quăng Roma vào trong, còn mình thì chạy đến chỗ xuất hiện cầu lửa.

"Chị Anna, chửa chị cho Roma đi, anh ấy hôm mê rồi." Yuta nhìn Roma nhắm chặc mắt nằm bên trong lá chắn bên cạnh liền lo lắng nói.

Sau khi Roma được thảy vào trong lá chắn liền hôn mê, cơn đau do bị bỏng ở vai khiến cậu ta không ngừng rên rỉ nhưng trong tình cảnh lúc nãy nếu như ngất đi liền có thể mất mạnh, vì vậy cậu ta cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng lúc này cậu ta cảm thấy sự an toàn nên yên tâm mà ngất đi.

Như Yến sau khi thấy cậu ta an toàn liền yên tâm mà tập trung, lúc nãy nếu không có Roma cô chắc chắn sẽ chết, không phải bị nóng cho đến chết thì cũng sẽ bị ông lão cầm đao giết chết.

Rút kinh nghiệm từ việc này cô không chỉ tập trung vào thanh đao chém mình nữa mà còn phải chú ý động tỉnh xung quanh.

Mạnh Kỳ cũng nhìn thấy sự việc xảy ra ở bên Như Yến nhưng không thể đi qua giúp đỡ, ông lão cầm kiếm ở bên này cũng quá kho chơi rồi, tốc độ vung kiếm của ông nhanh đến nỗi chỉ thấy tàng lưu, cậu rất khó khăn trong việc né tránh những vết kiếm xẹt ngang.

Nhưng dù cậu có né thế nào đi nữa thì quần áo trên người đều bị cắt cho rách nát, tay chân cũng nhuộm vài vết thương, tuy mỗi vết thương không sâu nhưng quá nhiều khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi không thôi.

"Quá chậm." Lại một vết thương xuất hiện bên hông của Mạnh Kỳ, mục tiêu của thanh kiếm là đâm vào bụng cậu nhưng may mắn thay cậu đã né thành công, chỉ bị xẹt một đường khá nông.

"Không ổn rồi." Mạnh Kỳ né quả cầu lửa bay đến sau đó giơ kiếm đở lấy thanh kiếm đang chém xuống đầu cậu.

Vù, vù.

Hai quả cầu phía sau bay đến, Mạnh Kỳ dùng chân đạp vào khoảng không, nhưng cậu cảm giác mình đá trúng rồi liền thuận theo đó mà đẩy người lướt qua những quả cầu lửa, sức nóng của nó khiến mặc của cậu trở nên nóng rát.

"Chết thật." Mạnh Kỳ mò trong túi không gian ra một cành cây, bốp chặt nó trong tay rồi thoa đại lên mặt.

Sự mát lạnh lan tỏa trên mặt làm dịu đi cơn nóng rát khiến Mạnh Kỳ thở ra một hơi, rất may mắn lúc trước Trần Vũ Phong đã dự trữ sẵn tất cả thảo dược cho bất kỳ trường hợp nào, đương nhiên thuốc trị bỏng cũng nằm trong đó.

"Thảo dược luôn à." Ông lão không cho thời gian để Mạnh Kỳ hít thở, tiếng xé gió đã đến rất gần, thanh kiếm chém ngang qua.

Mạnh Kỳ trở tay nhanh chóng dùng kiếm đở lấy, nhưng sức lực của đường chém khá mạnh, dù cậu có đỡ được cũng bị sức mạnh của nó làm lùi ra sau vài bước.

"Ồ, đỡ được kìa." Giọng nói khàn đặc đầy sự kinh ngạc của ông lão cầm kiếm vang lên.

"Lão già, ông lụt nghề rồi." Một giọng nói khàn đặc khác lại vang lên.

"Hừ ông có khác gì tôi." Ông lão cầm kiếm hừ lạnh nói rồi tiếp tục đâm kiếm hướng bụng của Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ vòng sang một bên rồi đâm kiếm vào khoảng trống.

Trong lúc Mạnh Kỳ cùng Như Yến giằng co thì Rie cũng sắp chạy đến gần nơi xuất hiện những quả cầu lửa, dường như biết được ý đồ của ông, những quả cầu lửa hợp lại tạo thành quả cầu lớn, sau đó lao thẳng đến chỗ Rie.

"Chết tiệt." Rie cắn răng nhảy sang một bên sau đó lăn trên đất vài vòng rồi đứng dậy chạy tiếp.

Quả cầu lớn bay thẳng vào ngôi nhà đổ nát vang lên một tiếng nổ lớn, ngọn lửa từ quả cầu nổ ra hừng hực bốc cháy.
Chương trước
Chương sau