Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 89: Ngày thứ hai

Chương trước
Chương sau


Bình bịch, bình bịch, lập bập, lập bập.

"Rống, rống, rống."

Tiếng chạy càng lúc càng gần, những tiếng rống lớn đình tai nhức óc, những con quái thú từ bên trong rừng rậm rạp chạy ra dần dần hiện rõ trước mắt mọi người bên trong chính thành.

Hàng rào chắn ngăn cách giữa đường đi cùng khu rừng đã bị phá hủy, những con quái thú mang theo khu rừng mà chạy nhanh đến, lúc này bọn quái thú đã hoàn toàn lộ rõ trước mắt.

"Trời ơi." Một tiếng hét đầy kinh hãi vang lên.

"Sao... có thể... là chúng, sao...tại sao lại như thế."

Đoàn người duy nhất còn lại bên trong thành run rẩy nhìn những con quái thú trước mắt vẻ mặt đầy không thể tin được.

Tổng cộng có bốn con quái thú, thân hình to lớn cùng bộ lông đen bao phủ khắp người, bọn chúng khắp miệng đều là máu tươi, những cái móng vuốt sắt nhọn hoàn toàn nhuộm đỏ.

"Thẩt tinh thú của tà thú Amoni, trời ạ."

"Mặc dù không hết bảy con, nhưng bọn chúng là quái thú của tà thần, làm sao đây, chúng ta hoàn toàn không thể đánh lại."

"Tà thú sắp hiện thế rồi, tà thú sắp hiện thế rồi."

"Sinh linh đồ thán, sinh linh đồ thán, chết chắc rồi."

Những tiếng tuyệt vọng vang lên khắp nơi, đoan người chỉ trơ mắt nhìn bốn con quái thú đang đến gần, không có bất kỳ ai có ý định phản kháng cả, trước mắt họ đều đang chờ đợi tử vong.

Họ đã hết sức rồi, không muốn tiếp tục chống cự nữa, hiện tại có thể giải thoát rồi.

"Đứng lên, cầm vũ khí mà đứng lên các người nghe rõ chưa." Một tiếng hét lớn đánh vỡ không gian yên tĩnh đầy tuyệt vọng "Nếu chưa làm gì mà đã buông tha thì các người có xứng đáng với sinh mệnh của mình không, đứng lên tôi bảo các người đứng lên, chiến đấu đi đấu tranh đi vì chính bản thân các người."

Tiếng hét vừa dứt dẫn đầu là một trang trai nhỏ yếu cùng với một con thú có bộ lông trắng muốt theo sau là một nhóm người, nhanh chóng vọt vào bốn con quái thú đã chạy đến cổng thành.

"Đúng vậy chúng ta phải cố gắng."

"Lên nào, tôi phải làm hết sức mới biết được kết quả chứ."

"Đúng vậy, tôi còn có gia đình không thể chết ở đây được."

"Tiến lên, mọi người cùng tiếng lên nào."

Những người khác khi thấy có người xung phong liền tỉnh táo lại, đúng vậy bọn họ không muốn chết như thế này, bọn họ phải sống, cố gắng mà sống sót trở về nhà.

"Aaaa, xông lên."

Những còn lại hét lên một tiếng như tiếp thêm dũng khí rồi cầm theo vũ khí mà chaạy lên.

Như Yến, Anna cùng Yuta được bao bọc bởi lá chắn thấy như thế liền thở phào rồi mỉm cười, khi Trần Vũ Phong nói những câu như thế ba người đều lo lắng những người này sẽ không thể quật dậy, bọn họ đã quá yếu ớt từ bên ngoài lẫn trong tâm hồn.

Không thể ngờ bọn họ tĩnh táo nhanh như vậy, có lẽ những người còn sống sót đến hôm nay đều là kẻ mạnh mẽ cùng khao khát sự sống mãnh liệt.

"Cô có thấy Bisơ không."

Như Yến nhìn từng người từng người chạy vội đi thì bị bất ngờ hỏi, cô lắc đầu nói "Không có, tôi còn không thấy người mặc đồ thương nhân nữa là."

"Ông ấy dúng là có vấn đề." Anna thấp giọng nói.

Yuta nhìn đoàn người đã nhào đến chiến đấu cùng quái thú liền nói "Đi thôi, chuyện này hãy bàn bạc với mọi người sau."

Như Yến cùng Anna gật đầu, ba người nhanh chóng chạy lại gần cuộc chiến.

Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch dẫn đầu quấn lấy một con, con thú này rất to lớn, nó có thể vừa chạy báng bốn chân vừa đi bằng hai chân, cả người được bao lấy bởi một bộ lông đen dày, bốn móng vuốt cùng răng nanh nhọn hoắt sắc bén.

Cậu nhìn nó liền thấy giống con gấu ở thế giới trước, điểm khác biệt duy nhất là luồng khí đen bao quanh cơ thể nó cùng cái đuôi nhỏ dài.

Mạnh Kỳ cùng nhóm thú nhân cũng chia ra.

Quái thú nhìn giống trăn có lớp da đen bóng bẩy liền được cậu ta cùng hai thú nhân khác đảm nhiệm.

Con có thân hình giống to lớn cái đầu giống hà mã nhưng lại có sừng trên đầu liền để Roma cùng bốn người khác.

Cuối cùng là một con tứ chi nhanh nhẹn cả người đều có đóm trắng, cái đều giống sói liền do Rie cùng hai thú nhân khác.

Những người khác sau khi chạy đến cùng tự giác chia đều nhau mà phụ giúp bọn họ tấn công, những người mang chức nghiệp dược sĩ đều đứng ở xa mà phụ trợ lên bọn họ.

Mỗi con thú đều bị mười mấy người quấn lấy, bọn chúng cũng không quá quan tâm, khuôn mặt chúng đầy vẻ giết chóc, những con thú có cấp bất cao thì trí lực cũng cao, chúng biết những nhân loại đang đối đầu với mình chẳng thể làm gì chúng, bọn chúng không nóng nảy mà từ từ đùa giỡn con mồi của mình.

Anna cũng ở một bên hỗ trợ, tuy cô chỉ có thể phụ trợ cho hai người nhưng nếu có người bị thương thì vẫn có thể nhanh chóng chữa trị.

"Chú ý điểm yếu của nó, xem nơi nào có lớp lông ít nhất, chắc chắn nơi đó yếu ớt nhất." Trần Vũ Phong hét lớn cho những người khác có thể nghe.

Mạnh Ký cũng có ý định như thế, nhưng những con quái thú có trí lực cao sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu hoặc để họ tấn công vào điểm yếu này.

"Aaaaaa." Roma hét lớn rồi dùng sức đâm vào lớp lông của quái thú nhưng vũ khí của cậu ta hoàn toàn không thể đâm vào, nó còn bị quái thú lắc người mà văng ra.

Một người đàn ông lớn tuổi nhất ở đây bỗng nhiên lên tiếng nói "Con có thể đi bằng hai chân là gấu Gin, nó là quái thú ở rừng đen, lớp lông dày dặn rậm rạp, nơi ít lông nhất của nó là bụng, trăn Sido sống ở thung lũng sương mù điểm yếu là trái tim, Hami sừng sống ở sông đen điểm yếu là vùng cổ, nhưng điểm trí mạng ở vùng cổ lại rất khó thấy, Đóm Soi sống ở rừng cổ điểm yếu là bụng cùng đầu."

"Ta đã sống khá lâu để biết được vài thứ, cũng giống như ta biết được không có thuộc tính nào có thể đối phó với bọn chúng ngoại trừ bống tối cùng ánh sáng, bọn chúng có thể kháng tất cả các thuộc tính nếu sức mạnh thuộc tính thấp hơn mình."

Như Yến đứng ở bên ngoài cũng nghe rất rõ những lời người đàn ông nói, cô cắn răng rũ mắt nhìn xuống hai bàn tay đã không còn sức lực của mình.

Vô dụng cô quá vô dụng, đến lúc nguy cấp nhất cô lại chẳng thể làm gì cả, cô luôn không thể mạnh lên, cô quá yếu kém yếu kém đến nỗi cảm thấy bản thân chẳng bằng ai cả, hiện tại ngay cả Yuta còn có thể giúp đỡ mọi, cậu nhóc quăng những thứ mình chế tạo ra để kéo dài cũng như che giấu chuyển động cho mọi người, còn cô chỉ có thể đứng im nhìn mọi người vất vả chiến đấu mà không làm được gì cả.

'Một người như cô quá kém cỏi, nhục nhã làm sao'.
Chương trước
Chương sau