Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 18: Kịch Chiến

Chương trước
Chương sau
Căn dăn xong, thầy Tư mạnh dạn bước vô trước, kế đó là ba Đợi sau chót là sáu Ngọc, bửa nay khi họ bước vô không bị những cơn gió lạnh hù dọa như hôm trước thổi ra đối với anh em ba Đợi. Nhưng hôm nay, xung quanh rất nhiều cặp mắt xanh như mắt mèo mắt chó trong đêm, hay những cặp mắt rực đỏ như than đang cháy bao quanh, chúng nó phát ra nhiều âm thanh hầm hè gầm gừ đe dọa ba người vừa bước vô cửa. Chỉ trong thoáng chốc, bọn chúng từ từ xiết chặc vòng vây, trong đám mấy cặp mắt đó có một cặp mắt rất kinh khủng mà sáu Ngọc khó lòng quên.

Bởi nó đỏ rực như cục than đang cháy trong lò, mà lại ti hí như mắt lươn, nhỏ xíu một cách thấy ghét, khiến anh dù chỉ gặp một lần nhưng bây giờ ngó lại sáu Ngọc biết chắc là của con dơi quỉ tối hôm nọ. Bởi vậy khi nó vừa cất cánh bay lên, anh vội cho tay hốt một nắm cát trong túi vải, rồi khi con dơi quỉ vừa bay tới gần chỉ cách trên dưới hai thước, sáu Ngọc nhắm thẳng vô nó liệng mạnh nắm cát đã được thầy Tư luyện phép ra.

Tuy nơi đây ánh sáng và bóng tối đan xen mờ mờ ảo ảo, nhưng cũng kịp thấy từ trong tay mình những hạt nhỏ li ti màu vàng bay ra, đập trúng trực diện vào con dơi quỉ nọ, khiến nó như đâm vào một bức tường sắt, lập tức rớt xuống kêu ré lên được hai tiếng chít...chít như tiếng chuột bị đập trúng. Con dơi khổng lồ, chỉ dẩy mấy cái rồi từ từ tan biến không còn lại dấu vết gì.

Còn phía ba Đợi, lúc mới bước vô nhìn thấy cả chục cặp mắt cái thì xanh lè, cái thì đỏ chói bao quanh mình khiến anh ta sợ tái mặt, đi muốn hết nổi. Đến khi con dơi quỷ bay tới tấn công, ba Đợi kinh hồn bạc vía còn thiếu một chút nửa là quay đầu bỏ chạy, rồi lúc thấy sáu Ngọc hạ được nó dễ dàng với một nắm kim sa. Con dơi quỷ vừa trúng một cái, liền rớt xuống đất kêu chit…chit được mấy tiếng là tiêu mất luôn, thấy vậy khiến ba Đợi phấn chấn lên lấy lại tinh thần.

Anh ta cũng hốt một nắm cát, rồi tiến lên liệng mạnh vô cặp mắt xanh lè ở gần mình nhứt, một dãy sáng vàng li ti lấp lánh từ tay bay ra, sau đó một tiếng gào khủng khiếp giống như tiếng mèo bị đạp trúng đuôi « ngạo….. » , bóng một con mèo trắng to lớn như con bê con nhảy cao lên rớt xuống, kêu thêm hai lần ngạo…ngạo.. nữa và dãy dụa vài cái, sau đó cũng tan biến dưới ánh sáng mờ mờ của trăng non.

Thấy đồng bọn nhanh chóng bị hạ, lủ ma quỷ đang vây quanh kia cũng kinh hồn tán đảm, vội lui ra xa hết dám xáp lại gần, thấy vậy tinh thần ba Đợi thấy càng lên cao vút trên mây. Anh chàng khoái chí buông tiếng cười khẩy đắc thắng, vì lo cười anh không kịp thấy một bóng xanh dài ngoằn, từ xa lao vút vào tấn công mình một

cách thiệt mau lẹ như điện xẹt. May cho ba Đợi, là sáu Ngọc lanh mắt đã kịp trông thấy, liền xoay cây gậy trúc vụt mạnh vào cái bóng xanh dài thòn đó.

Gậy chạm vô cái vật dài thòn đó, sáu Ngọc có cảm giác mình vừa quất trúng một con rắn, một tiếng thét như xé lụa vang lên kèm theo một tiếng rớt (phịch) nặng nề, hiện ra bóng một cô gái mặc đồ xanh nằm lăn lộn dưới đất. Cả ba Đợi và sáu Ngọc vừa kịp nhận ra chính là cô tớ gái hôm nọ mình đã gặp, cô ta cũng như hai tên trước chỉ dãy dụa mấy lần là  tan biến mất. Thấy mình vừa thoát hiểm trong gan tấc, ba Đợi hết dám lơ là, tay trái anh nắm cây gậy trúc mũi chếch về trước, tay mặt hốt thêm mớ sỏi cát mà thầy Tư kêu là Kim sa thạch thủ sẵn. Vì vừa rồi đã thấy rỏ uy lực nhiệm mầu của nó, chỉ qua vài đòn phủ đầu họ đã liên tiếp loại liền mấy tên ma quỷ.



Đám còn lại nhìn thấy đồng bọn dễ dàng bị triệt hạ bởi mấy người vừa nọ, nên bọn chúng chỉ đứng xa xa gầm gừ đe dọa, chớ hết dám hung hăng xáp gần. Bổng từ trong nhà một tiếng hét lanh lảnh cao vút vang ra, như một hiệu lệnh của tên thủ lảnh, sau tiêng hét đó từ xung quanh hơn một chục cặp mắt xanh đỏ, lần nữa tiến vô xiết chặc vòng vây. Rồi chúng đồng loạt tru hú gào thét, tạo thành một thứ âm thanh the thé, gầm gừ dị hợm quái đãn vang lên trong bóng đêm, nghe thiệt khủng khiếp và rùng rợn. Mục đích của chúng, để áp đảo tinh thần nhóm người dám vô lãnh thổ chúng mà tấn công, quả tình nghe thấy mấy tiếng gầm rú đó ba Đợi sáu Ngọc đều nổi da gà muốn thối lui, thấy vậy thầy Tư trấn an họ

-      Chúng chỉ la vậy thôi đừng sợ, lấy Kim sa thạch ra trị chúng.

Nói rồi, thầy Tư ra dấu để ba người đồng thời áp lưng vô nhau, cát sỏi từ tay họ bay túa khắp nơi, vẽ vào bóng tối từng đợt sóng vàng li ti nhấp nháy, ánh sáng đó bay ra đánh tới tấp trúng vô bọn kia. Có lẽ chúng mãi lo ngửa đầu ngửa cổ để tru, để gào nên không một con nào thoát khỏi trận mưa sỏi đá, bóng chúng liên tiếp văng lên rớt xuống kêu gào thảm thiết, chỉ sau vài giây ngắn ngủi mọi thứ đã trở nên yên lặng. Hai anh em ngó thầy Tư hỏi ý, ông thầy không trả lời mà đưa gươm chỉ thẳng vô nhà, hai người nọ chưa kịp hiểu ý. Thì từ trong nhà, ánh sáng xanh lè chợt bừng lên rồi tắt tối thui như một lời dọa dẫm thách thức ba người đang đứng bên ngoài.

Thầy Tư liếc nhìn một lần, rồi không nói thêm tiếng nào, ông lấy cây đuốc mang theo bên hông thắp sáng lên và cắm trước cửa, ánh lửa vàng rực ấm áp tỏa ra soi rõ mọi thứ trong phạm vi gần, ông cùng hai người bạn thận trọng bước vô bên trong. Giữa nhà, đặt một chiếc quan tài đen đồ sộ, nằm chình ình tỏa ra âm khí ngùn ngụt. Con tinh già đứng lơ lững bên trên cái quan tài đó, bộ tóc trắng rối đanh thả dài xuống chấm đất, thân mình nó đen thui bởi lông lá mọc dầy, hai tay dài như tay vượn với mười ngón gầy queo và móng nhọn hoắc co quắp lại như móng vuốt của chim ưng.

Dưới ánh sáng hắt vô từ cây đuốc họ thấy tường tận bộ mặt ghê rợn của nó, mặt bự như cái mâm nhỏ đang được trét bột trắng xát, hai con mắt lớn như hai trái chanh xanh lè đầy sát khí. Nó dùng đôi mắt ngó trừng trừng như muốn thôi miên hớp hồn ba người, cái miệng rộng toác hoác đỏ au chìa ra bốn cái nanh bự sự vàng khè, lổ mũi còn thấy ớn óc hơn bởi chỉ có hai cái lổ bự bằng ngón cẳng cái trống hốc, mỗi lần nó thở mạnh ra một tiếng « khì » thì mùi hôi tanh nồng nặc bay ra khắp nơi. Đứng kế nó là tên quản gia bận bộ đồ đen, luôn miệng gầm gừ… hực…hực, gã đưa đôi mắt tròn vo vàng khè, vô cùng dữ tợn trợn lên nhìn ba người như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Sau lưng chúng còn hơn mười tên thuộc hạ, có đầy đủ cả gái lẫn trai, chúng nó cùng bận đồ gia nhân một màu xám đen, đứa nào đứa nấy nếu không mặt thỏ mõ dơi, thì cũng sở hữu cai mặt bự chầng vầng một đống, cặp mắt trắng dã toàn tròng trắng không khác gì mặt heo. Chỉ nhìn qua thôi đã rất thấy ghét, đám này tuy không gào rú như bọn bên ngoài nhưng chúng cũng khịt….khịt…ột…ột… lên tiếng hù doạ. Tên quản gia đứng trước chúng hực lên một tiếng, cả đám thuộc hạ đó liền hầm hừ tiến tới và túa ra hai bên, như mở ra thế gọng kềm để chuẩn bị xiết chặt ba người kia vào trong. Chúng đưa những tia nhìn oán độc vô ba người trước mặt, ba kẻ này quả thật quá to gan nửa đêm dám mò vô lãnh địa chúng sanh sự.

Thầy Tư không nói một lời nào, cũng không tỏ ra lo lắng khi đối mặt với con tinh cùng đám thuộc hạ đang xiết chặc vòng vây, ông điềm nhiên bước lại gần một chút rồi bất thình lình đưa xâu khánh trúc trong tay lên lắc mạnh.
Chương trước
Chương sau