Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 45: Bài Học Nhớ Đời

Chương trước
Chương sau
Nghe bạn mình nói vậy, Minh Hoàng cũng gật đầu đồng tình

- Thôi thế cũng được, tôi cứ lo có người làm gì khiến chú không vui mới xin nghỉ, nhưng chú nói đi học đạo là như thế nào, tôi chưa hiểu cho lắm?

- Dạ, đó là đạo thuật bí truyền của môn phái Thất Sơn, có thể trừ tà, siêu độ cho những vong linh và rất nhiều điều bí ẩn, mà em muốn khám phá.

Nghe Lê Chiếu nói vậy, Minh Hoàng chồm người lên phía trước, cặp mắt mở to hết cỡ nhìn

thẳng vào anh

- Úi giời, đến giờ mà chú còn tin vào ba cái chuyện ma quái nữa hay sao? Trên đời này làm gì có ma mà trừ tà với chả siêu độ, theo tôi chết là hết chứ chả có con ma nào tồn tại.

- Không phải đâu, do anh thấy nên mới nói vậy, chứ bên cô nhi viện mình hồi trước nhiều ma lắm. Cách đây mấy ngày, chính cô hai Ngọc đây đã siêu độ cho họ và em còn tận mắt cứng kiến, thấy ở đó có rất nhiều vong linh với nhiều hình dạng khác nhau.

Minh Hoàng, thả người tựa vô cái ghế phía sau, thở ra một hơi ngao ngán.

- Chú chỉ khéo tưởng tượng đấy thôi, chứ tôi thì không bao giờ tin ba cái chuyện ma tà đấy.

- Vậy em hỏi anh nè, con suối gần cô nhi viện, chổ hồi nhỏ mấy anh em mình hay ra đó tắm. Tại sao mấy năm gần đây có nhiều người tới tắm, hay lấy nước rồi bị chết đuối trong khi con suối này không hề sâu, thậm chí có người còn bị ma dấu tới nỗi không biết đường về nữa, mà mấy chuyện này thì mọi ở đây ai cũng biết.

- Thì chuyện này cũng dễ hiểu thôi, đá ở suối trơn trợt, người ta không cẩn thận rồi bị té đập đầu vào đó mà chết. Còn việc bị nhát, do có vài người thần hồn nhát thần tính, thế thôi, chứ ma quái gì chú ơi! Nếu mà có ma thật, thì thử hiện lên cho tôi thấy đi, như thế mới tin.

Từ nãy đến giờ, hai Ngọc vẫn ngồi yên lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, mà không nói lời nào, nhưng không hiểu vì lý do gì khi Minh Hoàng chỉ mới dứt câu nói, thì anh ta lại mở căng mắt hết cỡ nhìn đăm đăm lên góc trần nhà, miệng há lớn thiếu điều cho cái cho cái chén vô được luôn, gương mặt biến từ bình thường sang xám ngoét. Lê Chiếu thấy vậy hết hồn, lật đật kêu

- Anh Hoàng, anh Hoàng, anh sao vậy?

Mặt anh dù kêu thật lớn sát một bên tai, nhưng Minh Hoàng vẫn không trả lời trả vốn gì hết, chỉ mở trừng đôi mắt đầy sợ hãi. Lúc này hai Ngọc mới lên tiếng

- Người ta nói, thần khẩu hại xác phàm, cái mà anh Hoàng đang nhìn thấy, chính là do anh ta tự gây cho mình.

 



 

Giọng Lê Chiếu, có chút nên lo lắng cho người bạn của mình

- Nói vậy, là cô đã làm gì anh ấy sao?

Hai Ngọc lắc đầu

- Không, tui chưa làm gì hết, nhưng nhìn qua thì thấy, hình như anh ấy đang bị ai đó kéo hồn phách ra hoặc cũng có thể ảnh đang đi thiếp.

- Ai có thể làm được chuyện đó, trong khi ở đây chỉ có tui, cô và anh Hoàng?

Hai Ngọc chay mày suy nghĩ rồi lắc đầu

- Thiệt tình vẫn chưa biết là ai, kể từ bữa anh đi tập thể dục rồi bị ma nhát cho tới bây giờ, tui luôn có cảm giác tụi mình được một vị cao nhân nào đó, âm thầm ra tay giúp đỡ.

Lê Chiếu nghe nói vậy, ngó dáo dác xung quanh coi có vị cao nhân nào đang dứng không, nhưng anh hoàn toàn không nhìn thấy được ai hết, lần nữa lên tiếng hỏi hai Ngọc

- Vậy bây giờ, không lẽ anh Hoàng cứ bị như vầy sao?

- Anh yên tâm, chút nữa anh ta sẽ trở lại bình thường.

Không nằm ngoài dự đoán của hai Ngọc, không lâu sau Minh Hoàng giật mình tĩnh dậy, với vẻ mặt đầy sợ hãi, giọng nói cũng hốt hoảng không kém

- Có ma…. Ôi giời ơi, có ma thật chứ chả phải điêu chú ạ, từ trước đến nay tôi cứ nghĩ trên đời này chả hề có ma, có chăng là mấy người trông gà hóa cuốc thôi rồi đồn thổi linh tinh. Thế mà lúc nãy chính mắt tôi trông thấy con ma, nó… nó muốn bắt tôi đi, khiếp quá chú Chiếu ạ.

Vừa nói, anh ta vừa nhìn lên góc nhà, coi con ma hồi nãy còn ở đó không. Hai Ngọc thấy Minh Hoàng sợ quá, nên lên tiếng trấn an

- Đừng sợ nữa, không có gì đâu, họ chỉ muốn cho anh biết sự hiện diện của họ mà thôi, chứ không có ý muốn làm hại hay bắt bớ gì đâu. Vậy, bây giờ anh đã tin trên đời này có ma chưa?

Minh Hoàng, đầu lật lia gật lịa



- Tin… tôi tin rồi, thật không thể tưởng tượng nỗi.

Chợt Minh Hoàng nhớ lời Lê Chiếu nói lúc nãy

- Ơ… Thế khi nãy chú bảo, trong cô nhi viện có ma là thật đấy à, nếu thế tôi không có nhận trong coi này đâu, phải nhờ người khác trông hộ, chứ cái này khiếp quá

- Anh cứ yên tâm, các vong hồn bên đó tụi em đã xử lý xong hết rồi, nếu anh không yên tâm thì cứ giao cho người khác cũng được.

Nói rồi, Minh Hoàng vội vả thu dọn mớ hồ sơ trên bàn, rồi chào từ tạm biệt với lý do sợ trời tối khó thấy đường lái xe. Lê Chiếu và hai Ngọc cùng cười chào tạm biệt, tuy không nói ra nhưng họ thừa hiểu, Minh Hoàng bị nhát cho một cú hồn vía lên mây nên tranh thủ vọt lẹ, không dám nấn ná thêm chút nào nữa hết.

Khi xe của Minh Hoàng đã chạy khuất, Lê Chiếu quay qua nhìn hai Ngọc cười tủm tỉm.

- Chắc sau chuyện này, ông anh tui không dám giỡn mặt với người âm nữa đâu, cô nghỉ có phải vậy không?

Hai Ngọc cũng tủm tỉm cười

- Theo tui thấy, tối nay về chắc anh ta cũng không dám ngủ, chứ nói gì tới chuyện dám giỡn mặt với người âm. Anh biêt không, người âm không phải như người còn đang sống, chỉ cần ai đó nhắc tới là họ sẽ ứng hiện lên liền. Mà thôi, chúng ta cũng tranh thủ thu dọn đồ đạt rồi nghỉ ngơi, để sáng mai còn lên đường sớm.

Đêm nay, cả hai người họ đã có được một giấc ngủ ngon, không lo lắng về việc bị tà ma quấy nhiễu. Trước khi ngủ, hai Ngọc còn dặn Lê Chiếu thu xếp đồ đạc cũng như các món pháp bảo cho vô tay nãi, để sáng mai lên đường sớm không bị quên đồ.

Tiếng gà gáy sáng vang lên, báo hiệu cho ngày mới bắt đầu, hai người dậy tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi khăn gói lên đường. Họ đi được một đoạn ngắn, từ phía đối diện có vài ba người phụ nữ đang xách giỏ đi chợ sớm, vừa đi vừa xì xầm bàn tán chuyện gì đó nhưng gương mặt họ dường như rất hoang mang, lo sợ. Linh cảm có chuyện gì đó rất bất thường đang xảy ra, nên hai Ngọc bước tới bắt chuyện hỏi thăm. Một người trong số đó cho biết

- Ở trong con suối lại tiếp tục có người mất tích, dù đã cố gắng tìm kiếm suốt mấy ngày liền nhưng vẫn không sao tìm được.

Người đi đứng kế bên cũng tiếp lời

- Vừa chiều hôm qua, tôi có thấy dường như một vũng máu đỏ ối trên tảng đá nằm gần khe suối, nhưng chả biết có phải không, bởi chỉ dám đứng từ xa chứ chả dám tiến lại gần.

- Nghe mấy người họ kể, hai Ngọc và Lê Chiếu thấy chuyện này hết sức kỳ quái, bởi vì cách đây không lâu, hai người họ đã thu phục được con quỷ dữ ở khe suối đó rồi, tại sao hôm nay lại có người mất tích. Nếu đúng như mấy người họ nói, thì chuyện này thật sự nghiêm trọng rồi, không thể nhắm mắt làm ngơ để tà ma tiếp tục hại người được. Cả hai quyết định, tạm thời chưa về An Giang, bây giờ phải giải quyết xong chuyện con suối này đã, họ rủ nhau đi qua suối tình hình ra sao.

- Ra tới nơi, hai Ngọc kêu Lê Chiếu xem xung quanh có gì lạ không. Anh chàng gật đầu cái rụp, rồi săn quần lên cao khỏi đầu gối bước tới gần mé nước, Lê Chiếu thoáng nhìn thấy, có cái gì đang động đậy ở dưới nước. Anh liền mọp sát mặt xuống để nhìn cho rõ, thì bất thình lình hai bàn tay tái mét trồi lên từ mặt nước, kéo mạnh Lê Chiếu xuống lòng suối. Bị tấn công bất ngờ, anh té ập nguyên người xuống nước, tay chân quýnh quáng không biết làm gì chỉ có hét thật lớn.
Chương trước
Chương sau