Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 90: Gặp Nạn

Chương trước
Chương sau
Vy được dịp nhõng nhẽo với chồng

-         Chồng ơi em đói quá, hay vợ chồng mình về, rồi ghé chổ nào đó mua đồ ăn

Đình kiên quyết

-         Không được, về như vậy vợ anh bệnh thì sao. Giờ em ở đây, anh đi mua đồ về 2 vợ chồng mình cùng ăn.

Nói xong, Đình đứng dậy rời nhà. Đình vừa đi một lúc, thì đèn trong nhà chớp chớp mấy lần rồi tắt ngúm, làm Vy giật bắn người, cô mở điện thoại lên lọ mọ tìm đèn dự  phòng nhưng tìm tới, tìm lui cũng không thấy. Vy đành lấy tạm ngọn đèn cầy, mà lúc nãy vợ chồng cô mua về để chuẩn bị trang trí cho nhà Hà. Thắp xong ngọn đèn, Vy cứ thấp thỏm chờ chồng, qua một hồi thấy không yên tâm nên lấy điện thoại gọi cho Đình, xem anh gần về đến chưa, chứ ở nhà lạ một mình như vầy cô hơi sợ.

Chưa kịp gọi, đột nhiên cửa bang công vang lên tiếng rầm thật lớn, Vy nhớ chực hồi nãy mở ra cho thợ làm rồi chưa đóng cửa, lật đật đứng lên chạy ra đóng lại. Khi cô vừa đưa tay chạm vô cánh cửa, thì trên tấm kinh cửa hiện ra một gương mặt máu me bê bết, cả người gần như không còn lành lặng. Vy hốt hoảng hét lên

-         Ma…..

Hét xong, cô té xuống xỉu tại chổ. Bóng ma kia trôi lững thững lại gần Vy, nó đưa cái mạt gớm ghiết của mình thấp xuống nhìn cô gái đang nằm dưới nền, rồi tấm tắc.

-         Đẹp quá. Khặc… khặc…, con nhỏ này quả thật vô cùng xinh đẹp

Nói xong nó áp lại để nhập vô người Vy, nhưng con ma đó lập tức bị đẩy văng ra. Cố gắn thêm mấy lần nữa, nó vẫn không cách gì nhập vô được. Thấy vậy nó liền quay ra ngoài gọi.

-         Mày vô đây cho tao. Nhanh lên

 

Từ bên ngoài một con ma nhỏ, tầm 7 - 8 tuổi cũng lững thững trôi vô.

-         Dạ, tía kêu con.

-         Mày lại nhập vô con này cho tao. Tao oán khí nặng quá, mà nó dương khí còn nhiều nên bây chưa nhập vô được.

 

Con ma nhỏ nghe con ma cha nói xong, dạ một tiếng rồi nhập vô người Vy. Quả nhiên nó dễ dàng nhập vô cô, chứ không bị đẩy ra như con ma cha ban nãy. Xong nó đứng dậy hỏi con ma cha.

-         Con nhập vô nó xong rồi, giờ sao nữa tía.

Con ma cha hất mặt, hướng ra bên ngoài phòng khách.

-         Mày ra ngoài lấy 9 ngọn đèn cầy, đem vô trước tấm kiếng đốt lên cho tao

Con ma nhỏ bước ra ngoài chổ Vy để đồ, lục lọi tìm đủ số đèn cầy, nó liền đem vô  nhà tắm, xếp thành một hàng dài trước tấm kiếng bắt đầu đốt đèn. Xong đâu đó, nó quay lại hỏi con ma cha.

-         Đốt lên rồi, mình làm gì nữa tía?



Con ma cha lúc này đang lơ lững đứng trước cửa nhà tắm, nghe con ma nhỏ vậy hỏi liền trả lời

-         Mày đứng trước kiếng chảy đầu cho tao.

-         Ủa, tự nhiên chải chi vậy tía, cả trăm năm nay con đâu có cần chải đầu đâu?

Con ma cha nghe vậy gắt lên

-         Mày ăn gì ngu dữ vậy, bây giờ là giờ tí rồi, cho con này đứng trước kiếng chải đầu như vậy để mở ra cửa hông âm chớ chi.

 

-         Ờ ha, vậy mà con hỏng nhớ, ủa mà mình mở ra cửa thông âm chi tía?

Con ma cha gắt lên lần nữa

-         Chi chi hoài, mày nghe nè. Vì con này còn dương khí quá nhiều, tao lại oán khí nặng quá xá cở, nên nhất thời không nhập vô nó được. Tao muốn lấy tấm kiếng này để thông âm, thứ nhất là cho con này giảm bớt dương khí để tao nhập vô nó cho dễ, thứ 2 tao muốn gọi ma quỉ từ cõi âm lên ám cả khu này để trả thù, tội tụi nó dám cướp đất mình xây nhà, hiểu chưa. Mày mà còn hỏi nữa, là tao vặn cổ thấy cha mày bây giờ.

Con ma con nghe xong cũng khoái chí, vẻ mặt trở nên đanh ác hơn. Nó quay vô kiếng chải tóc, chải được một hồi, tấm kiếng vốn đang phản chiếu các ngọn đèn và nhà tắm, từ từ chuyển sang màu đen và không còn phản chiếu gì từ bên ngoài nữa, từ trong kiếng hiện lên các gương mặt của nhiều loài ma quỷ. Thấy vậy, con ma cha đứng bên ngoài đưa tay ngoắt ngoắt đám đồng bọn, bên trong kiếng một cánh tay đưa từ từ ra ngoài, từng cơn gió lạnh lẽo cũng từ trong kiếng thổi ra, làm các ngọn đèn lung lay tạo nên bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Đám ma quỷ, nối tiếp nhau chui ra từ tấm kiếng, chúng nhìn nhau cười rú lên điên cuồng rồi bay tán loạn ra khỏi nhà Hà. Khi Đình đi mua đồ ăn về, thấy cả toàn nhà tối thui, anh hỏi bảo vệ mới biết đang gặp sự cố nên tạm thời mất điện. Thấy vậy, Đình lấy điện thoại gọi cho Vy để báo mình đã về tới cho cô ấy yên tâm, vì anh biết vợ mình có tính sợ ma mà cả tòa nhà tối thui như vầy, chắc cô ta sẽ lo lắng vô cùng. Điện thoại của Vy reo lên, con ma cha bay lại nhìn vô, nó tức tối nói

-         Là thằng chồng con này về, được rồi tao sẽ cho mày biết tay vì cái tội dành gái với tao.

Nó quay sang con ma con

-         Mày gọi lại cho thằng chồng nó, kêu nó đứng dưới đó đi mày xuống liền. Tao muốn về nhà tụi nó quậy cho một trận linh đình, để thằng này bỏ vợ luôn

Con ma con nghe xong cười khoái trá, đi lại cầm điện thoại gọi lại cho Đình. Nói do mất điện nên nó sợ quá, không muốn ở lại mà đang đi xuống thang bộ để về nhà. Kêu Đình đứng đó chờ một chút sẽ nó xuống tới. Đình cũng đồng ý, bởi bây giờ đã tạnh mưa, hơn nữa khu này đang cúp điện, nên giờ về sẽ tốt hơn ở lại.

Sau đêm đó, Vy bắt đầu có nhiều biểu hiện lạ, lúc bình thường lúc trở nên rất điên loạn. Thậm nhiều lần đánh chửi Đình, đuổi Đình ra khỏi nhà……..

………..

Long về lại nhà, đã là nhiều tháng sau đó. Buổi chiều anh ngồi vắt vẻo trên sân thượng, thư thái nhâm nhi café và ngắm bọn trẻ con trong xóm thả diều. Cầm điện thoại lên mở nguồn sau khi đã được sạt đầy pin, cái điện thoại run lên liên tục báo tin nhắn và nhiều cuộc gọi nhỡ. Ít nhất phải tới vài chục cuộc gọi nhỡ từ Hà, thấy vậy Long liền gọi lại cho cô

-         Mấy bữa nay em gọi anh hả, do điện thoại anh hết pin cả mấy tháng nên không biết em gọi.

Giọng Hà vang lên trong máy

-         Anh giờ có rảnh không?

-         ừ anh rảnh, có gì không Hà?



-         Hứ, bộ phải có gì em mới được gọi anh hả?

-         Không phải vậy, tại tiện miệng nên hỏi vậy thôi

Giọng Hà lần nữa vang trong điện thoại

-         Em chọc anh thôi, giờ anh ghé quán café Không Tên ngay đầu ngã 3 gần công ty nha. Em có chuyện gấp cần gặp anh.

-         Ok. Tầm 40 phút nữa anh có mặt

Hà thước tha với chiếc đầm trắng ôm lấy thân hình mảnh mai, tóc màu hạt dẻ xõa nhẹ qua vai, làm nổi bật làn da trắng mịn của cô. Hôm nay, Hà không dán mắt vô điện thoại, cũng không còn vẻ lảnh đạm như thường ngày, mà thay vào đó là vẻ lo lắng, đứng ngồi không yên. Đây vốn là quán quen của cả hai ngày trước, Long cũng không khó khăn để tìm được Hà, anh kéo ghế ngồi xuống đối diện người yêu cũ, nở nụ cười

-         Xin lổi, anh tới trể.

Hà lắc đầu

-         Không phải do anh tới trể, tại em tới sớm thôi.

-         Em gọi anh ra gấp vậy, chắc có chuyện quan trọng phải không?

 

Hà lườm Long một cái

-         Hứ, bộ không có chuyện là em không được gặp anh hả!

 

Long phì cười chọc lại

-         Thôi đi cô, vô chủ đề chính dùm tui. Đã gặp chuyện gì rồi.

-         Đúng là không chuyện gì dấu được anh nha, thầy cúng!

-         Lại chọc tui nha, muốn ăn đòn hả!

Cả hai phì cười, rồi Hà hắn giọng kể

-         Thật sự có chuyện, mà người gặp chuyện là Vy

Long thờ dài

-         Anh đã biết trước mà
Chương trước
Chương sau