Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Phản Diện Đáng Yêu Đến Như Vậy?

Chương 19

Chương trước
Chương sau
Cậu chạy mãi như vậy thật ra cậu cũng muốn chạy về nhà lắm nhưng mà nhiệm vụ mua sách vẫn chưa mua được nên cậu ko muốn về nhà tay ko sẽ bị người ta hiểu lầm thì ko hay cho lắm, nên cậu quyết định đi đến nhà sách khác đúng vậy nhất định phải tránh xa mấy tên ngu xuẩn kia ra ko muốn dính dáng đến nữa chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôi

Đi vào cửa tiệm sách gần đó chủ tiệm sách chào đón rất niềm nở, chủ tiệm sách là hủ nữ á lần đầu thấy cậu bé đáng yêu trắng trắng mềm mềm như một đứa bé chủ tiệm vô cùng thích tại lần đầu cô thấy một đứa bé đáng yêu như vậy

“Chị ơi em muốn mua mấy cuốn sách để học á nó được để ở đâu vậy ạ” nghe được giọng cậu nói đúng thật lòng chủ tiệm mềm nhũn hết cả ra đứa bé này ko những đáng yêu mà còn ngoan ngoãn lễ phép đến như vậy sao huhu muốn ch*t quá đi 🥰

“Để chị dẫn em đi nha, à nè mặt em bị sao vậy cái má đáng yêu này bị đánh trông xấu quá nhìn thương em bị người ta bắt nạt sao” vừa đi vừa nói cậu mới để ý má của cậu đỏ đến vậy nếu để đến ngày mai nó sẽ tím lên mặt như vậy cậu sẽ trở nên rất xấu xí ko muốn chút nào

“Đúng rồi chị ơi rõ ràng em ko làm gì vậy mà người đánh em” u buồn cất giọng lên trong giọng của chứa đựng đầy vẻ uất ức ko rõ ràng

“Được chị biết em ngoan như vậy mà bị ta đánh sao tên đó quả thật là tên thần kinh mà, vừa đáng yêu vừa ngoan như vậy nên tìm đúng người mà chơi đúng ko nào” cô được xoa đầu của cậu cô rất thích vì bé ngoan này thật sự rất phốt hợp cho cô xoa đầu. Cô dẫn cậu đi tìm mấy cuốn sách tìm xong cô tính ko lấy tiền của cậu nhưng nghe cậu nói vậy nên cô đành phải lấy

“Chị phải lấy tiền nha tại á mẹ em biết em ko dùng tiền mua đồ mẹ em sẽ nghĩ rằng em bắt nạt người khác để lấy sách đó”

“Được được rồi em đó ngoan như vậy thì bắt nạt được ai đây ra ngoài đường còn bị người ta bắt nạt kìa nhớ về bôi thuốc đi nhé”

“Dạ em biết rồi em chào chị em về”

Cậu vẫy tay chào tạm biệt chị chủ tiệm cậu vui khi có người vẫn thích cậu vẫn coi cậu là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời vì cậu ngoan thật mà

Về đến nhà mấy người giúp việc chào đón cậu vô cùng vui vẻ hỏi han cậu đủ câu nhưng co người thấy trên mặt cậu đỏ lên một mảng ko khỏi cau mày hỏi cậu

“Ai đánh em như vậy đây nhìn khuôn mặt đáng yêu của em xem còn có giống ko đây”

Cậu kể lại toàn bộ quá trình diễn ra cho họ nghe, nghe xong họ vô cùng phẫn nộ muốn ra đấm tên vừa đấm cậu vài đấm cho bỏ tức bé ngoan của họ mà dám làm như vậy, trước thì họ ko quan tâm cho lắm cho dù cậu có bị thương nặng đến đâu thì họ cũng mặc kệ nhưng bây giờ cậu thay đổi rồi họ vô cùng yêu thích và yêu thương cậu ko muốn làm cậu bị tổn thương chút nào cả

“Em lên học bài nha em phải học hành chăm chỉ để tốt nghiệp giúp đỡ mẹ của em, chuyện vừa nãy mấy chị đừng nói cho em nha em sợ mẹ em lo lắng cho em” nhìn cậu thương mẹ cậu mấy người giúp việc thật sự muốn đến ốm cậu mà an ủi ghê

“Chị đồng ý với em, em lên phòng trước đi chị đi nấu đồ ăn rồi xíu chị gọi em nha”

“Dạ em cảm ơn chị”
Chương trước
Chương sau