Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ông Xã, Mau Kí Đơn Ly Hôn

Chương 8: Quà

Chương trước
Chương sau
Dọc theo đường đi, không khí trong xe vô cùng quái dị. Để phá vỡ bầu không khí yên lặng này, Vương Gia Nhĩ lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, quay ra phía sau đưa cho Tử Cúc

''Tiểu Cúc, đây là món quà gặp mặt nho nhỏ. Mong em không chê ''

Bạch Tử Cúc vậy mà chẳng nể tình, vén môi đầy khinh bỉ. Cô liền hất tay một cái, chiếc hộp nhỏ trong tay Gia Nhĩ liền theo quán tính rơi trên người Hàn Minh Tuấn

''Chê !! Tôi đây chẳng thiếu gì. Ngược lại là cô đó ''

Nghe xong câu nói ''thân thiện '' của cô, ánh mắt của Bạch Chấn Hưng và Hàn Minh Tuấn đều bắn tới

Minh Tuấn cầm hộp quà lên, nhìn về phía Bạch Tử Cúc ''Ai lại chọc giận em rồi sao?''

Tử Cúc lườm anh một cái, không thèm trả lời. Cô đưa mắt nhìn sang Bạch Chấn Hưng ''Anh, dừng xe lại đi. Em muốn xuống ''

Bạch Chấn Hưng dần dừng xe lại. Xe còn chưa dừng hẳn, cô đã chẳng chờ nổi mà mở cửa nhảy luôn xuống

Hàn Minh Tuấn vội vàng theo sau. Anh tiến đến, giữ lấy cổ tay cô ''Tử Cúc, em nổi điên gì thế ? Đang yên đang lành, bị ai chọc giận hả ?''

Bạch Tử Cúc gạt bỏ bàn tay anh ra, ngưng bước. Cô quay đầu lại nhìn anh, trả lời ''Không ai chọc giận tôi cả, tôi ghét cái người phụ nữ trong xe kia nên muốn đi bộ thôi. Anh quản được à ?''

''...'' Hàn Minh Tuấn tức nghẹn, anh thật sự đang rất muốn một tay bóp chết ai kia

Bạch Chấn Hưng đi tới, vỗ vai Hàn Minh Tuấn kêu anh lên xe ''Lên xe đi, tôi nói chuyện với con bé ''

Hàn Minh Tuấn nhìn anh rồi gật Đầu. Anh ta xoay người đi lại phía xe. Bạch Chấn Hưng kéo em gái qua, hỏi



''Tiểu Cúc, em quan Vương Gia Nhĩ?''

''Em không biết ''

''Vậy sao em lại đối xử với cô ấy như thế ?''

''Vì em rất ghét cô ta, anh.... '' Cô nắm chặt lấy tay người anh trai, vội vàng nói ''Đừng ở cùng cô ta, cô ta không tốt lành gì đâu. Anh hãy tin em đi, đừng dính líu tới cô ta nữa, có được không anh ?''

Bạch Chấn Hưng rất hiểu cái tính cách tùy hứng của em gái mình, cho dù rằng rất cưng chiều nhưng cứ như thế thì anh không chịu nổi

''Tiểu Cúc, anh không biết trong lòng em suy nghĩ cái gì. Nhưng dẫu sao anh cũng đã 28 tuổi rồi, thật khó khăn mới gặp được một cô gái khiến cho mình động tâm, anh thật sự là không muốn buông tay. Em cũng đã kết hôn rồi, chẳng lẽ lại không hiểu anh hay sao ?''

''Em... '' Bạch Tử Cúc nhìn anh ấp úng

''Em yên tâm đi, cho dù anh có kết hôn với ai ,thì sau này vẫn sẽ thương em trước sau như một'' Bạch Chấn Hưng xoa đầu cô

''Ý em không phải vậy, anh Hưng à... ''

''Thôi nào, quay lại xin lỗi Gia Nhĩ một câu nhé, coi như là anh cầu xin em ''

Gì? Nói xin lỗi ?

Bắt cô xin lỗi ả đàn bà kia ?



Cô không làm được !!

Có lẽ bây giờ cô ta trong mắt mọi người là một cô gái tốt, dịu dàng, hào phóng,.... nhưng không ai biết hết thảy đều là giả vờ.

Nhưng cô không có chứng cứ, có nói thêm nữa cũng chỉ khiến cho anh cả oán trách cô mà thôi. Cô phải làm sao để vạch trần bộ mặt thật của hai kẻ kia đây??

Bỗng dưng đôi môi mỏng của cô bất giác vẽ lên một nụ cười. Nếu bọn họ muốn diễn, thì cô cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, tình nguyện làm diễn viên phụ diễn với họ !

Cô không tin bản thân mình không thể vạch trần bộ mặt thật của hai con người đó.

*Cùng lúc đó, ở trong xe

''Cô ta ngang ngược như thế mà anh còn chịu được sao chứ ?''

Vương Gia Nhĩ nhìn chằm chằm vào Bạch Chấn Hưng cùng với Bạch Tử Cúc ở cách chiếc xe không xa , cất lời châm chọc

Hàn Minh Tuấn nhìn cô ta, trong ánh mắt tràn đầy tức giận ''Cho dù có ngang ngược hơn, anh cũng nhất định là chịu đựng được. Còn em, sao lại ở đây ?''

''Em chỉ là vì không muốn để cho anh quá cực khổ, lại còn có em thì chẳng phải tỉ lệ thành công sẽ cao hơn sao ?''

''Thành công của anh không cần một người phụ nữ làm bàn đạp, mau chia tay với anh ta ngay lập tức. Anh không muốn vì sự nghiệp của mình mà đẩy người con gái mình thương vào hố lửa. Em mà không nghe lời, anh sẽ... ''

Vương Gia Nhĩ quay lại nhìn anh ''Em sẽ không chia tay đâu, trừ phi chúng ta lấy được 80% cổ phần của Bạch Thị. Anh đừng có quên việc báo thù cũng có phần của em. Anh không có quyền ngăn cản ''

''Em... hết nói nổi ''
Chương trước
Chương sau