Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Nữ Tổng Tài Lạnh Lùng Vấp Phải Tình Yêu Của Ác Ma

Chương 22: mèo nhỏ của anh

Chương trước
Chương sau
Trong phòng kín của quản lý từ xa:

Dạ Ảnh Quân lặng lẽ quan sát camera giám sát như thường lệ,bỗng ánh mắt dừng ở hai cô gái đang ôm nhau ở quầy bar.miệng nhếch lên hiện ý cười hắn bấm dãy số quen thuộc.

"tôi đang bận, có gì cậu nói nhanh đi"

Đầu dây bên kia là giọng của Lệ Trọng Bình, hắn vừa đáp máy bay xuống thành phố A để xử lý công vụ .

"cậu về thành phố A chưa"

"Vừa về tới, có chuyện gì "

"à cũng không có gì, tôi vừa thấy con mèo nhỏ của ai đó đi lạc vào bar của tôi,xem có vẻ ủy khuất lắm "

"Nói cho rõ ràng, không tôi cúp máy đây"

"Khoan...khoan...sao cậu cứ ngiêm túc như thế làm gì"

"được vậy tôi cúp máy "

"ê... là kim hạ cẩn Chi... đúng, là cô ta,đang say xỉn khóc lóc chỗ quán tôi,hais... tiếc là tôi không ở đó để an ủi người ta a"

Xém chút nữa thì hẳn cúp máy của Dạ Ảnh Quân,may mà nghe được đúng cái tên hắn cần nghe, Dạ Ảnh Quân còn đang thao thao bất tuyệt, thì hẳn trực tiếp tắt máy, xách chiếc áo khoác lên rồi tiến ra khỏi phòng tổng thống của khách sạn.

...----------------...

"Chi Chi bình tĩnh lại, mình đưa cậu về nhà "

"được,hân hân, chúng ta về nhà thôi "

Khó khăn lắm trần gia hân mới dìu được cô ra tới cửa quán bar.thì va phải hắn,tiện tay hắn đỡ lấy cô.

"Sao cô lại uống say như thế "

Nghe được tiếng nói trầm ấm của hắn,cô liền từ từ mở mắt ra nhìn

"hân hân, có phải mình đang mơ không,ngay cả mơ cũng gặp được cái tên mặt sắt đó hì hì"

Trần gia hân nhìn người đàn ông đang đỡ con bạn mình thì nhận ra được, hắn là lệ tổng, và cũng nhận ra hắn ngồi cùng bàn với nhỏ bạn mình.

"là anh sao lệ tổng,a... bạn tôi say quá, lên anh để tôi đỡ cô ấy"

"được, trả cho cô "

Bỗng điện thoại của Trần Gia Hân reo là ba gọi.

"Gia hân ,nội con nhập viện rồi,mau tới chăm sóc bà cho ba"

"Sao chứ,nội bệnh cũ tái phát sao "

"Vậy... để con tới chăm nội"

Ngập ngừng một hồi vẫn là lo lắng cho nội hơn.

"Lệ tổng anh có bận gì không "

"Cũng không bận,tiện đường đi qua"

"Thế sao, vậy anh có thể nào giúp tôi đưa cô ấy về nhà không"

"được" hắn cứ thẳng tắp như một con rô bốt, trả lời cô, làm cô thấy ngượng ngùng, Kim Hạ Cẩn Chi mất dịch uống say làm cô khó xử.

" vậy để tôi đưa địa chỉ nhà cô ấy cho anh "

"Không cần đâu, tôi biết nhà "

Hắn lạnh lùng buông ra ba chữ rồi bế ngang cô lên đi về hướng xe của mình đang đậu gần đó.

"Biết nhà sao "

Trần Gia Hân, tự nhiên như gà mắc tóc không hiểu gì,đứng yên tại chỗ , tình huống gì đây.ngơ ngẩn một lúc thì lại bị điện thoại ba trần gọi giục giã.cô thu hồi suy nghĩ đang miên man của mình thì hẳn đã chở kim hạ cẩn Chi đi khuất xa rồi.

Trên xe cô gái ngồi ghế phụ vì tác dụng của rượu mà làm cô khó chịu uắn éo người được một lúc thì cô thiu thiu ngủ, nhìn gương mặt vì rượu mà ửng hồng của cô, hắn cảm thấy muốn ngắm nhìn mãi, tâm tư trở lên tốt hơn .xe chạy về tới biệt thự có hai hàng hướng dương đang rũ xuống như ngủ vậy.hắn toan xuống xe bế cô vào nhà, nhưng sợ đánh thức cô dậy lai dừng hành động mở cửa xe của mình, hắn dựa đầu vào ghế lái, ngắm người con gái đang ngồi ghế phụ ngủ ngon lành,cơ thể hắn tự nhiên nóng lên, cảm giác muốn gần gũi cô...

"Chết tiệt..." Lệ Trọng Bình mày điên rồi, cô ấy là gì của mày đâu,sao lại có cảm giác muốn gần gũi chứ, bằng tất cả bản lĩnh, hắn mở cửa xe bước ra ngoài đốt một điếu thuốc, khỏi thuốc lan tỏa xung quanh màn đêm dưới ánh đèn mà mờ ảo.

Một lúc sau,do nằm ghế không thoải mái, cô cựa quậy khó chịu, hắn dụi tắt điếu thuốc rồi tiến về bên phụ lại mở cửa để bế cô lên.

Hắn cúi người với qua mở dây an toàn cho cô, khoảng cách hai người lúc này quá gần, có thể nghe được hơi thở của nhau, hắn ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang sát mình ngủ thật ngon, tại sao lại xinh đẹp như thế, bất giác môi hắn chủ động phủ lên môi cô, trong cơn mê cô cảm giác như ly nước đá để ngay ở miệng, liền Theo quán tính mở miệng ra để thưởng thức.hắn thấy người con gái trong lòng mình cử động như đáp lại hắn, lập tức hắn tiện tay giữ ót cô rồi hôn xuống, nụ hôn cứ thế triền miên, hắn đưa lưỡi mình vào càn quấy trong khoang miệng cô, cô thì tham luyến miếng đá mát lạnh mà mút mát không dời, cứ như vậy hai người hôn nhau triền miên, đến khi hắn mất kiềm chế bản thân còn cô thì vì kịch tính mà thở gấp gáp, buông môi cô ra mà tham luyến mút mát hưởng thụ sự mềm mại của môi cô, rồi hắn dời xuống hôn cổ cô, rồi tai cô.cảm giác không thể dừng được nữa.thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.hắn dừng lại ngước lên nhìn thì là Trần Gia Hân gọi.

"Alô", giọng hắn vì ham muốn mà trở lên khàn đục.

"A...anh lệ, tiểu cẩn chưa về tới sao "

"đã về tới rồi, giờ tôi đưa cô ấy vào nhà"

Hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Vừa tụt cảm xúc vừa tiếc nuối hương thơm ngọt ngào của người con gái trong lòng anh.anh nhất định có được em Kim Hạ Cẩn Chi. Hắn bế cô vào cửa thì người hầu đang đợi cửa .

"Công tử, tiểu thư nhà chúng tôi,cô ấy...."

Vú trương lo lắng lên tiếng

"Không sao, cô ấy say thôi, phòng cô chủ các người ở đâu"

"Dạ ở lầu hai "

Vú trương vừa trả lời xong thì hắn bế cô đi thẳng hướng cầu thang.Vú trương nhanh chân chạy trước dẫn đường và mở cửa cho hắn,

"Cảm ơn công tử, không biết lên xưng hô thế nào ạ "

" tôi họ Lệ,bà đi lấy cho tiểu thư nhà các người bát canh giải rượu đi "

Hắn vừa nói vừa đắp chăn cho cô.

"Vâng, vâng" nói rồi vú trương ra ngoài đi xuống phòng bếp.

Hắn ngồi mép giường nhìn cô âu yếm rồi vuốt những sợi tóc không an phận trên mặt cô, nhìn cô ngủ hắn bất giác cúi xuống hôn lên trán cô,

"Mèo nhỏ của anh ngủ ngon "

Hắn đứng lên rồi cất bước đi ra khỏi phòng cô, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, thì vú trương cũng bưng canh giải rượu lên tới nơi, hắn phân phó bà chăm sóc cho cô rồi hắn rời đi.nhưng hắn đâu biết người trong phòng đã tỉnh, nhận được nụ hôn trên trán của hắn làm cô cảm thấy ấm áp.

"Cái gì mà mèo nhỏ chứ hihi"

Cô kéo chăn chùm nửa mặt hai má ửng hồng.

"Tiểu thư,cô tỉnh rồi ,mau uống chén canh giải rượu đi, sẽ bớt đau đầu"

"được,vú trương để đó đi lát con uống, giờ con muốn ngủ thôi"

Nói rồi cô tùm chăn kín mặt tủm tỉm cười thầm,vú trương tưởng cô say quá lên mệt mỏi,đành nặng lẽ đi ra, khép cửa phòng lại
Chương trước
Chương sau