Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 22 - 2: Đời này nhất định đi cùng nhau (b)

Chương trước
Chương sau
Lần thứ hai bao vây tiễu trừ Loạn Tán Cương, dưới trò hề lố bịch của tiên môn bách gia, đã hạ màn. Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ dự định đi cùng những người này, trước tiên đến Liên Hoa Ổ, vạch trần âm mưu của Kim Quang Dao, sau đó tính tiếp, Giang Trừng hừ một tiếng, nhưng không ngăn cản.

Trên thuyền, Nguỵ Vô Tiện khuyên can Kim Lăng và Lam Tư Truy, bước chân không vững, thân hình lảo đảo, ngất xỉu. Lam Vong Cơ vội vàng ẵm hắn, đi vào bên trong khoang thuyền. Đám tiểu bối lo lắng cho hắn, cũng đi theo vào, mới phát hiện cho dù là Di Lăng Lão Tổ sức mạnh vô song trong truyền thuyết, cũng biết mệt, cũng là người.

Đặt Nguỵ Vô Tiện xuống, Lam Vong Cơ lấy khăn tay ra, cẩn thận từng ly từng tí, lau sạch vết máu trên mặt cho Nguỵ Vô Tiện, hoàn toàn không hề để ý chính mình một thân xộc xệch. Hàm Quang Quân xưa nay luôn gọn gàng sạch sẽ, bây giờ trong dáng vẻ này, khiến mọi người đều nhìn không quen, Lam Tư Truy đưa khăn tay của mình ra, Lam Vong Cơ nhận lấy, đợi lau cho Nguỵ Vô Tiện xong rồi, mới lo cho chính mình.

Thân thuyền lắc lư, Nguỵ Vô Tiện ngủ không ngon, trong lúc mơ mơ hồ hồ kêu lên: "Lam Trạm ..."

Lam Vong Cơ cúi người, khẽ nói: "Ta ở đây". Bàn tay nhẹ lướt trên mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận độ ấm từ tay y, thoải mái, cọ cọ mặt vào.

Động tác của cả hai đều là vô thức, nhưng cực kỳ thân mật, khiến đám tiểu bối nhìn thấy đỏ mặt luống cuống chạy vội ra ngoài. Mấy tiểu bằng hữu đứng ở đầu thuyền hít không khí lạnh, trên mặt nóng như lửa đốt.

"Chúng ta tại sao phải bỏ chạy ra ngoài chứ!!!"

"Không biết, nhưng ta chỉ cảm thấy ta không nên xuất hiện ở trong đó!"

Mấy người nhìn lẫn nhau, lại quay đầu nhìn Ôn Ninh đang ngồi trong một góc, Ôn Ninh liếc nhìn bọn chúng với ánh mắt "Ta hiểu các ngươi", sau đó đám tiểu bối ngồi cùng một chỗ với Ôn Ninh. Bọn chúng đột nhiên cảm thấy là những người đồng cảnh ngộ, con người Quỷ tướng quân không tệ nha, Lam Tư Truy còn tán gẫu cùng với Ôn Ninh, bầu không khí rất ôn hoà.

Thấy đám tiểu bối đều đi ra ngoài, Lam Vong Cơ đứng dậy, đóng chặt cửa, rồi ngồi trở lại. Theo sự chuyển động của con thuyền, đầu Nguỵ Vô Tiện lắc qua lắc lại, sợ hắn ngủ không ngon giấc, Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy, cho hắn dựa vào mình để ngủ, đầu gối lên ngực mình.

Hương sen thanh nhã bay tới, thoảng thoảng rất dễ ngửi. Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn, hơi thở ấm áp thổi nhè nhẹ ở ngực mình, sắc mặt Nguỵ Vô Tiện trắng nhợt, đôi môi càng hiện ra vẻ đỏ mọng, khoé môi này trời sinh đã hơi cong lên, giống như một chiếc móc câu nhỏ, câu lấy hồn phách người ta, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm, không tự chủ được, đầu càng lúc càng cúi thấp xuống.

Mạt ngạch trượt xuống theo mái tóc, phết qua cổ Nguỵ Vô Tiện làm hắn hơi ngứa, trong lúc mơ màng kéo lung tung đuôi mạt ngạch của Lam Vong Cơ, hai đôi môi khẽ chạm vào, hàng lông mi Nguỵ Vô Tiện hơi rung lên, giống như sắp tỉnh lại, Lam Vong Cơ bị doạ một phát, lập tức buông hắn ra, không quan tâm mạt ngạch bị hắn giữ chặt trong tay, vội vàng dời đến bên song cửa sổ, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nguỵ Vô Tiện từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Lam Vong Cơ với cái trán trống trơn, sau đó nhìn lại tay mình, nói: "Xin lỗi, Lam Trạm, ta ngủ cứ thích kéo này nọ lung tung, mạt ngạch trả cho ngươi".

Lam Vong Cơ nhìn ra ngoài cửa sổ, lên tiếng: "Không sao".

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện lén cười thầm, kỳ thật hắn vốn không ngủ say như vậy, trong lòng nghĩ Lam Trạm, tên cứng nhắc này, rõ ràng là lo hắn ngủ không không ngon, để hắn gối đầu lên ngực, hiện giờ còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đây là làm chuyện tốt không để lại tên tuổi ha. Sớm biết thì mình đã không tỉnh dậy, cứ thế này nói không chừng có thể ngủ suốt cả đoạn đường, vòng tay Lam Vong Cơ ấm áp, thật là tuyệt. Lại nghĩ may mà mình không nói cho Lam Vong Cơ biết hắn đã biết ý nghĩa của mạt ngạch Cô Tô Lam thị, cứ để như vậy sau này mình vẫn có thể kéo xuống, vẫn có thể nghịch, nếu một ngày nào đó Lam Vong Cơ thật sự nổi giận, mình vẫn có thể nói người không biết không có tội nha.

Trong khi hắn đang âm thầm vui vẻ, thuyền đã vào bến, mọi người lên bờ, đi bộ đến Liên Hoa Ổ, đây là nơi Nguỵ Vô Tiện vô cùng nhớ mong, nhưng lại cũng vô cùng sợ hãi phải đặt chân đến.

Lúc Nguỵ Vô Tiện còn nhỏ cha mẹ qua đời, lưu lạc bên ngoài, chín tuổi mới được Giang Phong Miên mang về Liên Hoa Ổ. Ở đây có Giang thúc thúc hiền hoà, Ngu phu nhân sắc sảo, Giang Yếm Ly dịu dàng và Giang Trừng khó chịu, còn có Tam, Tứ, Ngũ, Lục sư đệ ngây ngô khờ khạo, nơi đây có tất cả những kỷ niệm tốt đẹp liên quan đến thời thơ ấu của hắn.

Nhưng theo sự ra đi của Giang Yếm Ly, mọi thứ đều đã nhuốm máu, trở thành một quá khứ không thể nào nhắc đến nữa.

Bước vào Liên Hoa Ổ lần nữa, cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, hắn buồn bã thất vọng, nhưng nội tâm bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều. Trong Thử Kiếm đường, chỉ có một nhóm các vị gia chủ và những người có tiếng tăm tập hợp lại, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi vào theo, giống như trở thành một giáo phái riêng đứng một bên, nghe bọn họ bàn bạc về chuyện của Kim Quang Dao.

Sau đó chân tướng đã rõ, một loạt những việc làm phá hoại của Kim Quang Dao đã bị lật tẩy. Mọi người lên tiếng với lời lẽ đanh thép, đập bàn tức giận, quyết định vài ngày nữa sẽ tấn công lên Kim Lân Đài, hỏi tội Kim Quang Dao.

Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nhìn những người này, nghĩ về một đêm nọ cách đây mười ba năm, những người này không phải cũng đã từng như thế, vỗ bàn, sau đó đám đông nổi giận lên, rồi quyết định tấn công Loạn Tán Cương. Thế nhưng thật bất ngờ, lại có người bắt đầu lên tiếng ca ngợi Di Lăng Lão Tổ, còn mời hắn cùng đi đến Kim Lân Đài, đối phó với Âm hổ phù trong tay đối phương, Nguỵ Vô Tiện gần như bị chọc cười tới nơi rồi.

Những người này sẽ luôn như thế, kiêu ngạo dốt nát lại tham lam ngu xuẩn, lúc cần ngươi, thì ngươi là hào kiệt, lúc không cần ngươi, thì ngươi chính là khác loài, là tà ma ngoại đạo.

Nhưng vậy thì sao chứ, hắn đã không còn quan tâm nữa. Thay vì tốn thời gian tranh luận với bọn họ, chẳng thà dẫn Lam Vong Cơ ra ngoài đi dạo phố, từ thời niên thiếu, hắn đã luôn muốn dẫn Lam Vong Cơ đi dạo Vân Mộng, cuối cùng hôm nay đã làm được rồi.

Ngoài Liên Hoa Ổ, phía trước bến thuyền, hai người đều đã thay y phục sạch sẽ, Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ thong thả đi dạo. Mua hai cái bánh rán, vừa đi vừa ăn, cũng không có mục đích gì, hắn chỉ muốn để Lam Vong Cơ nhìn nơi mà hắn từng sống, kể cho Lam Vong Cơ nghe bộ dạng lúc nhỏ của hắn.

Lên nóc nhà dỡ ngói, trộm gà bắt cá, Nguỵ Vô Tiện nói một cách hào hứng rạng ngời, cười rất đắc ý, Lam Vong Cơ có vẻ không hề ngạc nhiên, hắn hỏi: "Hàm Quang Quân, sao ngươi có thể bình thản như thế?"

Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn một cái, cũng không nói với hắn thật ra mấy năm nay, y đã nhìn thấy một người khác gần như làm những chuyện y chang vậy, chỉ nói: "Không có".

Nguỵ Vô Tiện chỉ cho rằng người giống y thì vĩnh viễn đều sẽ trong bộ dạng buồn tẻ như thế, nên không nghĩ nhiều, lại giới thiệu với y đài sen của Vân Mộng, các thể loại món ăn vặt của Vân Mộng, hắn ríu ra ríu rít kể ra một đống, Lam Vong Cơ chỉ lặng lẽ đi bên cạnh hắn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại hắn một cách có nề nếp, sau đó Nguỵ Vô Tiện cười ha ha lên, "Hàm Quang Quân, sao cái gì cũng tin vậy, ta nói nhăng nói cuội thôi á!"

Đột nhiên Nguỵ Vô Tiện nhớ lại, rất nhiều năm trước, đã từng một mình đi bộ trên con phố này, mơ đến hình ảnh cùng Lam Vong Cơ chung sống, không phải giống y như hiện giờ sao.

Hắn nghĩ, những ngày thế này quả nhiên là không phải không thể xảy ra, ngược lại bản thân mình còn khá là hạnh phúc khi ở trong đó.

"Nguỵ Anh?" Thấy hắn đột ngột không nói nữa, Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện hai tay che mặt, xoay đầu đi, giấu đôi má đang nóng bừng của mình, nói: "Hơi lạnh á". Hắn nghĩ, cũng may là buổi tối, Lam Vong Cơ chắc không phát hiện ra đâu, hắn cảm thấy cả gương mặt mình có thể luộc trứng được luôn rồi.

Lam Vong Cơ tất nhiên không phát hiện ra, hỏi hắn: "Vậy đi về?"

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một lát, nói: "Còn có một chỗ, Lam Trạm ngươi đi cùng ta đến đó".

Đi về phía trước một đoạn đường nữa, trước mặt là một cái cây lớn, xanh tươi thẳng tắp, nhìn là biết đã lâu năm lắm rồi. Nguỵ Vô Tiện hớn ha hớn hở chạy qua, nói: "Chính cái cây này, là cái cây đầu tiên ta leo lên sau khi đến Liên Hoa Ổ, lúc đó là nửa đêm, sư tỷ còn ra ngoài tìm ta đó. Ta không biết gì nên nhảy xuống, sư tỷ vẫn muốn đón ta, nhưng cánh tay của nàng gầy yếu như thế, sao có thể đón ta được, nên rơi xuống bị gãy một chân."

Lam Vong Cơ nhìn sang chân hắn, hỏi hắn: "Tại sao nửa đêm leo cây?"

"Hì hì, ta bướng mà". Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thản nhiên kể lại, nói xong hai ba động tác đã lên trên cây.

Lam Vong Cơ thầm nói, ngay cả leo cây cũng rất giống. Sau đó đứng dưới gốc cây nhìn lên hắn, Nguỵ Vô Tiện từng chút từng chút leo lên cao, sau đó cúi đầu cười với y, "Chính là ở chỗ này nè, cũng không cao như tưởng tượng nhỉ".

Đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh đó, bên trong có những vì sao loé sáng, giống như chàng thiếu niên leo cây mộc lan thuở niên thiếu, trên cành cây đung đưa, hét to gọi y: "Lam Trạm, Lam Trạm! Nhìn ta, mau nhìn ta!"

Y nghĩ, Nguỵ Anh, với những gì đã trải qua, hy vọng ngươi có thể vô ưu vô lo như thời niên thiếu.

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn lên, dịu dàng và miên man, rõ ràng chỗ này không thể ngửi thấy mùi đàn hương, nhưng tim Nguỵ Vô Tiện vẫn nhảy nhót điên cuồng, hắn cuối cùng phát hiện ra, nguyên nhân không liên quan đến thứ khác, chỉ bởi vì người nhìn hắn là Lam Vong Cơ mà thôi.
Chương trước
Chương sau