Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 21 - 2: Những tương tư từng biết (b)

Chương trước
Chương sau
Vẫn chưa nghĩ ra đối sách, Kim Quang Dao đã chủ động tấn công, đặc biệt đến để thông báo cho Lam Hi Thần về việc tà tuý tụ tập ở Loạn Tán Cương, để tìm hiểu nguyên nhân, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện quyết định đi thăm dò kết cục, bên cạnh đó Lam Hi Thần sẽ một mình điều tra Kim Quang Dao.

Nguỵ Vô Tiện có vết thương trên người, hành động bất tiện, Lam Vong Cơ dẫn hắn đi tìm con lừa nhỏ của hắn, Tiểu Bình Quả vẫn được nuôi dưỡng ở bãi cỏ ban đầu, nhưng không hề cô đơn chút nào, ở đó có một đám bánh bao trắng tinh nhảy qua nhảy lại chơi với nó.

"Có phải là nhiều thỏ hơn hồi đầu không". Hắn ôm một con lên, ra sức giày vò, "Chà, con nào con nấy béo mập, Hàm Quang Quân thật sự đối tốt với các ngươi quá rồi". Sau đó hắn nhìn nhìn Tiểu Bình Quả, lại nói: "Tiểu Bình Quả ngươi tại sao cũng béo thế, không phải lén ăn thỏ của Hàm Quang Quân đấy chứ".

Tiểu Bình Quả phì hơi qua lỗ mũi, khịt khịt mấy tiếng, doạ đám bánh bao trắng bên cạnh chạy tán loạn, cách nhiều ngày mới gặp lại Tiểu Bình Quả của hắn, cái mặt nó vẫn đáng ghét như thế, lúc đó hắn nhìn trúng con lừa có cái mặt chán đời này, đúng là không vì có đồ ăn có chỗ ở mà tính tình thay đổi.

Mà con thỏ trong tay hắn cứ liên tiếp đá hắn thật mạnh, Nguỵ Vô Tiện nói: "Đừng đá nữa, ngươi không thích ta phải không? Hả?"

Lam Vong Cơ thấy con thỏ trong tay hắn bị giày vò đến đáng thương, đưa tay qua đón lấy, ôm trong lòng an ủi nó, nói: "Ngươi cứ hay giở trò xấu, nên bọn chúng mới không thích ngươi".

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm: "Hàm Quang Quân đối với thỏ ôn nhu như vậy, tại sao đối với ta lại hung dữ thế".

"Không có" Lam Vong Cơ phủ nhận, ngừng một chút lại đưa con thỏ cho hắn, "Ngươi chơi nhẹ nhàng một chút".

Nguỵ Vô Tiện cười tươi như hoa nở, "Này, thỏ con, nhìn thấy chưa, Hàm Quang Quân của ngươi là người của ta, dù ngươi có trốn như thế nào cũng không thoát, vẫn là ngoan ngoãn mà thích ta đi". Sau đó lại xoa một cái, rồi thả con vật nhỏ đáng thương kia xuống, dẫn Tiểu Bình Quả đi xuống núi.

Đi xuống theo con đường lát đá ngoằn nghèo khá dài, thẳng tới trước sơn môn, Lam Vong Cơ quay đầu lại, nhìn con đường dài vắng vẻ, giống như đợi gì đó.

Hiếm khi Lam Vong Cơ có hành vi do dự kiểu như vậy, Nguỵ Vô Tiện tò mò hỏi y: "Lam Trạm? Sao vậy?"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, chỉ nói: "Không có gì".

Canh giữ sơn môn là một môn sinh mới đến không lâu, nhìn thấy Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh, hốt hoảng hành lễ, sau đó nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó của Lam Vong Cơ nhìn sang, trực tiếp bị doạ sợ đến nỗi nói chuyện run rẩy cả lên, cũng bất kể Lam Vong Cơ có hỏi hay không, nên nói hay không, cứ thế mở miệng.

"Hàm, Hàm Quang Quân! Thực sự không phải là ta không làm tròn trách nhiệm, hôm qua tiểu Lam công tử muốn xuống núi, ta thật có ngăn cản hắn, nhưng, nhưng hắn lợi dụng lúc ta sơ ý, dùng lưới Phược tiên quăng lên người ta, sau đó treo ta lên cây, chạy mất. Ta, ta bị trói gần ba canh giờ, mới được sư huynh đi ngang qua cứu xuống".

Môn sinh đó vừa nói vừa muốn bật khóc, y mới gia nhập Cô Tô Lam thị không lâu, cái lần Lam Niệm Tích muốn xuống núi cùng sư huynh đi săn đêm, cũng chính là y gặp phải, y nhìn thấy tiểu Lam công tử không dám cản, sau đó đã bị dạy dỗ và xử phạt một phen. Lần này lại bị người kia chạy thoát, còn bị treo trên cây trong gió lạnh suốt mấy canh giờ, sau đó chắc chắn sẽ bị phạt, chuyện này cũng quá khổ đi, trong lòng cảm thấy mình thật là xui xẻo.

Nhưng Lam Vong Cơ chỉ nói: "Không sao". Sau đó không nói thêm gì nữa, cùng Nguỵ Vô Tiện lên đường.

Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn môn sinh kia thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt đầy vẻ tò mò dựa qua hỏi y: "Hàm Quang Quân, con trai ngươi có vẻ rất nghịch nhỉ? Lưới Phược tiên mà có thể dùng như thế, thật là một nhân tài nha".

Lam Vong Cơ đáp lời hắn: "Có một chút".

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Nguỵ Vô Tiện cười to ha hả, cảm thấy hứng thú, "Lam nhị công tử, ngươi nói xem ngươi là một người cứng nhắc như vậy, tại sao nuôi dạy ra được một đứa con nghịch ngợm như thế? Rốt cuộc là giống ai chứ?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ bất lực, đáp trả một câu: "Ngươi nói xem?"

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện liền thấy kỳ quái, Lam Vong Cơ tự mình không dạy dỗ tốt, sao lại đi hỏi hắn, mới nói: "Ta chưa gặp qua, làm sao ta biết được".

Lam Vong Cơ thật sự vô cùng không nói nên lời, đột nhiên càng không muốn để Nguỵ Vô Tiện được đúng ý, nói: "Lần sau ngươi gặp nó rồi, lại trả lời ta".

Nguỵ Vô Tiện lại không tình nguyện mà "Ồ" một tiếng, lúc này đã đi đến một con đường nhỏ bằng phẳng, Nguỵ Vô Tiện còn định nói thêm mấy câu nữa, Lam Vong Cơ đột nhiên dựa gần qua, mùi đàn hương thanh lãnh trong phút chốc tràn ngập trong hơi thở, Nguỵ Vô Tiện thoáng hoảng hốt, Lam Vong Cơ đã ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng nhấc hắn lên, ôm hắn đặt lên trên lưng Tiểu Bình Quả.

"Vết thương còn chưa lành, không thể cử động nhiều".

Lam Vong Cơ quan tâm đến thương thế của hắn thôi, mà làm cho trong lòng Nguỵ Vô Tiện thật ấm áp, mỉm cười nói cám ơn. Thật ra miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, không còn đau nữa, nhưng hắn ôm một chút tiểu tâm tư riêng, không định nói ra, dù sao cảm giác có người quan tâm tuyệt như thế, bản thân tham lam một chút chắc cũng không quá đáng nhỉ.

Tiểu Bình Quả rất nghe lời, theo nhịp bước của Lam Vong Cơ, mang theo Nguỵ Vô Tiện chậm rãi đi tới.

Đột nhiên Nguỵ Vô Tiện lại nhớ đến lúc còn nhỏ, hắn từng lưu lạc ở bên ngoài mấy năm, những lúc hạ nóng đông lạnh chó hoang cắn giành đồ ăn của hắn, ký ức khắc quá sâu, đến nỗi khoảng thời gian hạnh phúc trước đó hắn không nhớ được rõ ràng, nhưng có một hình ảnh hắn nhớ mãi.

Một nam tử cao lớn hiền hoà cùng một nữ tử xinh đẹp ngồi trên lưng lừa, ôm một đứa nhỏ cho cưỡi trên vai mình, để hắn nhìn ra thế giới rộng lớn, ngắm nhìn được phong cảnh cao hơn xa hơn, sau đó dắt con lừa, chậm rãi đi bên cạnh. Cả ba người một đường cười đùa, đó là cha và mẹ của hắn, mà hắn chính là đứa nhỏ cười thật hạnh phúc rạng ngời kia.

Nguỵ Vô Tiện quay sang nhìn Lam Vong Cơ đi bên cạnh, nảy ra một ý tưởng, nói: "Lam Trạm, ngươi cầm sợi dây dắt lừa đi".

"Vì sao?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Nể mặt, dắt đi mà".

Không có lý do, Lam Vong Cơ cũng sẽ không từ chối hắn, miễn người này là Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ theo lời hắn cầm lấy dây cương của Tiểu Bình Quả nắm chặt trong tay dắt đi, Nguỵ Vô Tiện sung sướng nở nụ cười, rạng rỡ giống như lúc còn bé vậy.

Hình ảnh ấm áp, chồng lên hình ảnh trong ký ức, hắn chỉ nghĩ, đi gặp con của Lam Vong Cơ một chút cũng không phải là không thể.

Với lại tính tình đứa con này của Lam Vong Cơ có vẻ không tệ, nói không chừng lại khá hợp với mình, ở cùng nhau chắc sẽ không khó lắm. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chút rầu rĩ, hắn nhớ tới đứa nhóc của mình, nếu thằng bé còn sống, bây giờ cũng không còn nhỏ nữa.

"Sao vậy?" Lam Vong Cơ lên tiếng.

Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện mình đã sơ ý nói ra suy nghĩ trong lòng, vội vàng lắc đầu, lại vờ cười lên, "Không có, ta lẩm bẩm một mình thôi".

Đi tới Di Lăng, may rủi khó lường, nhưng hắn không có chút nào khẩn trương, như thể có Lam Vong Cơ bên cạnh, mọi thứ đều cảm thấy không đáng lo. Con đường nhỏ vùng quê, dưới ánh trăng, yên tĩnh và đẹp đẽ, hắn đột nhiên có hứng thú, lấy cây sáo trúc ra, cứ thế tự nhiên tấu lên một giai điệu chôn sâu tận trong lòng.

Khúc nhạc du dương ngân dài, bước chân Lam Vong Cơ ngừng lại, ký ức trong đầu Nguỵ Vô Tiện trào dâng, đây là bài hát năm đó Lam Vong Cơ hát cho hắn nghe ở Mộ Khê Sơn, cũng chính là khúc nhạc hắn vô thức thổi lên khi ở trên núi Đại Phạn, một khúc nhạc ngắn, hắn cho là mình đã quên, nhưng chôn sâu tận đáy lòng rất rất nhiều năm.

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn sang, bốn mắt giao nhau, tiếng lòng rung động.

Một vầng trăng sáng nơi chân trời, ngàn vạn vì sao rơi xuống, hội tụ lại ở phía sau trong đôi mắt lấp lánh, Lam Vong Cơ tựa thần tiên thong thả sóng bước bên cạnh, còn có chuyện gì tốt đẹp hơn thế này nữa?

Hắn nghĩ, sau khi mọi việc được giải quyết, phải nói với Lam Trạm thôi. Nói với y rằng bọn hắn từng có một đứa nhỏ, Lam Vong Cơ liệu có tiếp nhận không, có trách hắn không bảo vệ tốt đứa bé hay không, có giống như hắn, thích đứa con của bọn hắn hay không?

Sau khi Nguỵ Vô Tiện đưa ra 80 cái tên cho bài hát mà Lam Vong Cơ dốc lòng sáng tác đều bị bác bỏ, hai người đi đến một hộ nông gia nhỏ. Nguỵ Vô Tiện nói khát nước, Lam Vong Cơ ôm hắn xuống, gõ cữa không ai trả lời, nhưng cánh cửa căn bản không khoá tự mở ra.

Nguỵ Vô Tiện đi vào trong sân, nhìn thấy một đống dưa ở góc tường, nhặt lên một trái nói: "Hàm Quang Quân, chủ nhân không ở đây, chúng ta tự tiện đi ha".

Lam Vong Cơ đang định để lại một ít tiền, thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Nguỵ Vô Tiện liền khẩn trương, lập tức kéo Lam Vong Cơ nhảy vào trốn phía sau đống cỏ khô.

Kỳ thật bọn hắn không cần trốn, dân chúng bình thường căn bản sẽ không nhận ra bọn hắn, chỉ cần thành thật nói muốn mua một ít dưa để giải khát là được rồi, sau khi Nguỵ Vô Tiện làm vậy xong, thì mới nghĩ ra điều này.

Lam Vong Cơ hơi lùi ra phía sau một chút, bởi vì Nguỵ Vô Tiện lúc này đang ở trong một tư thế cực kỳ ái muội, đè y lên đống cỏ khô. Y muốn giữ khoảng cách một chút, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y một bộ ra vẻ bị người ta đùa bỡn, lại nổi lên ý muốn giở trò xấu, Lam Vong Cơ càng lùi, hắn lại càng dựa gần hơn, che miệng Lam Vong Cơ, ghé sát vào nói: "Suỵt".

Nghe thấy hắn ra hiệu, Lam Vong Cơ không nhúc nhích nữa, Nguỵ Vô Tiện lại giả vờ như cực chẳng đã, cả người đè lên thân thể Lam Vong Cơ, trong lòng lén lút cười thầm.

Chủ nhân của hộ nông gia là một đôi vợ chồng trẻ, cả hai dẫn con trở về, đang ở ngoài sân tán gẫu, trùng hợp người chồng này cũng là một vị "Nhị ca ca". Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, trên mặt Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười xấu xa, dán vào tai Lam Vong Cơ, mềm giọng thì thầm gọi bảy, tám tiếng: "Lam nhị ca ca ..."

Lam Vong Cơ không thể nhịn nổi nữa, lật người lại, lại là một trận trời đất đảo lộn vô cùng quen thuộc đó, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện và y hoán đổi vị trí, bị người nọ đè dưới thân, công phu của Lam Vong Cơ tốt, động tác lớn như vậy, mà đống cỏ khô bên cạnh không hề nhúc nhích chút nào.

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn sang dường như mang ý vị cảnh cáo, nói: "Còn gọi nữa, cấm ngôn".

Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười, đưa tay sờ lên mạt ngạch của y, "Hàm Quang Quân, mạt ngạch của ngươi dính cọng cỏ". Nói rồi cầm cọng cỏ nhỏ xíu đưa đến trước mắt y, đắc ý nói: "Nhìn nè, không lừa ngươi ha".

Lam Vong Cơ đột nhiên nắm chặt cổ tay hắn, Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, tay buông lỏng, cọng cỏ rơi xuống.

Đôi mắt nhạt màu trong veo đó tiến lại thật gần, Nguỵ Vô Tiện có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi mảnh dài hơi rung rung, khiến cho trái tim của hắn cũng run rẩy theo. Tim đập nhanh như trống trận, bản thân Nguỵ Vô Tiện còn nghe thấy âm thanh ấy vang lên, Lam Vong Cơ tất nhiên là có thể nghe được, hơi thở cả hai đối chọi nhau, làm cho mặt hơi nóng lên, giọng nói trong sân truyền đến, "Con trai nhỏ à, không phải thích ai thì cứ bắt nạt người đó, chỉ muốn người khác nhìn hắn".

Khuôn mặt tươi cười của Nguỵ Vô Tiện cứng lại, ngay cả trái tim cũng đập lỡ mất một nhịp.

Lam Vong Cơ nhìn hắn chăm chú, mùi đàn hương thanh lãnh đó, không thể nào cự tuyệt, cứ xông vào, gợi lên tin hương của hắn, hơi thở dần dần trở nên ngọt ngào hơn. Trái tim Nguỵ Vô Tiện đập càng lúc càng nhanh, mặt ửng hồng cả lên, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính dễ nghe vang lên, Lam Vong Cơ nói, "Há miệng".

Nguỵ Vô Tiện cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn hé môi ra, khuôn mặt Lam Vong Cơ ở trước mắt tiến lại gần, càng lúc càng phóng to, hắn gần như cho rằng Lam Vong Cơ sắp sửa hôn hắn, khẩn trương đến độ quên cả nhắm mắt. Nhưng Lam Vong Cơ nhanh chóng lấy một lọ sứ, đổ ra hai viên thuốc, cho vào miệng hắn.

"??!" Vị thuốc đắng lập tức tràn ngập trong khoang miệng, Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên đến mức chỉ muốn hét to lên, Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt, bịt miệng hắn lại, ép hắn nuốt xuống cả thuốc lẫn tiếng kêu.

Đúng lúc này, bên ngoài trang trại truyền đến một trận gào rống cực kỳ kinh khủng, một nhà ba người này vội vàng mở cửa tháo chạy, đợi lúc hai người bước ra, Nguỵ Vô Tiện tươi cười chào hỏi với con quái vật đen thùi lùi ở trong sân, Lam Vong Cơ mới phát hiện ra đó là Ôn Ninh.

Nguỵ Vô Tiện phủi cành khô cỏ dại trên người Ôn Ninh, sau đó đi đến góc tường ôm một trái dưa hấu lớn lên, sau đó ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ vẻ trách móc nói: "Hàm Quang Quân, ngươi cho người ta uống thuốc kiểu này đó hả, đắng muốn chết ta rồi, quả dưa hấu này, ngươi mời khách".

Cũng không nghĩ từ lúc được hiến xá trở về, có lần nào không phải là Lam Vong Cơ mời khách đâu, cứ thế cười ha ha đi đến bỏ vào cái túi bự ở trên lưng Tiểu Bình Quả.

Chia sẻ một chút những gì Ôn Ninh gặp phải, lại kêu Ôn Ninh đào một cái hố chôn những thi thể bị xé xác trên đường đi đó. Ôn Ninh không hổ là tay lão luyện, động tác cực nhanh, Nguỵ Vô Tiện bổ một quả dưa ra, chia cho Lam Vong Cơ, nhìn Lam Vong Cơ ăn dưa hấu từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, trong lòng cảm thấy rất đáng yêu, tâm trạng bất giác cũng tốt lên, ba người quyết định cùng nhau lên đường đến Loạn Tán Cương.

Nguỵ Vô Tiện một lát thì nói ngồi lâu bị mỏi chân, muốn xuống đi bộ, Lam Vong Cơ liền ôm hắn xuống, một lát lại nói đi bộ lâu mệt, Lam Vong Cơ liền ôm hắn lên lưng lừa, cả đoạn đường cứ lặp đi lặp lại, Lam Vong Cơ cũng không phiền, chưa từng phàn nàn, Nguỵ Vô Tiện cười đến là vui vẻ.

Ôn Ninh đi theo ở phía sau, lúc trước ở Loạn Tán Cương, hắn từng nghe Ôn Tình kêu ca, nói Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, một người chơi xong quất ngựa truy phong, một người bạc tình bạc nghĩa, thật sự là khổ cho đứa trẻ sau này. Nhưng mà tỷ tỷ, hắn muốn nói, hai người này, nhìn thấy hoàn toàn không giống vậy chút nào, bọn họ rõ ràng, rõ ràng ....

"Lam Trạm, ta đói rồi".

Nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói vậy, Lam Vong Cơ lấy lương khô từ trong túi ra, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ta không muốn lương khô, ta muốn ăn cơm".

"Trước lấp bụng đã" đưa lương khô qua, Lam Vong Cơ lại nói: "Đợi đến thị trấn, sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon".

Nguỵ Vô Tiện cũng không cầm lấy, mà cúi đầu cắn một miếng, sau đó mặt mày cong lên, tươi cười nói: "Được".

Hai người này, một người thì bất giác dùng giọng nói mềm mỏng nũng nịu, một người thì bất giác dùng giọng nói dịu dàng để dỗ dành, Ôn Ninh cũng không hiểu, Ôn Ninh cũng không dám hỏi, chỉ đành bước đi càng lúc càng chậm lại, cách hai người nọ càng lúc càng xa ra, cho đến khi nhìn hai người trở thành hai điểm nhỏ, từ xa thật xa mà đi theo.

Bầu không khí giữa hai người này thật sự hắn không muốn lại gần .... Hắn luôn có cảm giác mình vẫn là không nên xuất hiện mới đúng ...
Chương trước
Chương sau