Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 20: Ấm lên

Chương trước
Chương sau
"Mấy ngày nay tấu chương chồng chất như núi, hoàng thượng không ngủ không nghỉ chuyên tâm phê duyệt tấu chương, hơn nữa trời tiết lạnh lẽo, long thể hoàng thượng phát bệnh. Hai ngày trước nô tài có nhắc với hoàng thượng mời thái y đến nhưng bị hoàng thượng từ chối, đến hôm nay mới mời thái y. Hiện giờ hoàng thượng đã uống thuốc xong đang ngủ ở Dưỡng Tâm điện. Tuy hoàng thượng nói không được cho ai quấy rầy, nhưng xin Nhàn quý nhân đi xem hoàng thượng một chút, nhất định là có chỗ tốt không có chỗ xấu, ngài không biết..." Lý Ngọc nói đến đây, dừng lại vài giây, trong mắt hiện ra một tầng nước mắt.

"Ngày đó ở Hàng Châu người bệnh nặng toàn thân phát sốt, hoàng thượng gọi thái y đến nhưng không có cách nào, lúc ấy bên ngoài đang có tuyết rơi dày, hoàng thượng liền ra ngoài nằm xuống tuyết lạnh lẽo để hạ nhiệt cho người, cho tới bây giờ nô tài bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng lo lắng của hoàng thượng như vậy. Trong lòng hoàng thượng rất quan tâm Nhàn quý nhân. Mấy ngày nay hoàng thượng bị bệnh, hiện giờ chính là cần người nhất, đôi khi, phương thuốc tinh thần mạnh hơn rất nhiều lần so với thuốc đắng."

"Ta biết rồi, ngươi trở về trước đi." Thanh Anh trả lời hắn. Đợi sau khi Lý Ngọc rời đi, nàng gọi Nhị Tâm tới thay xiêm y cho mình sau đó cùng Nhị Tâm và A Nhược theo nàng đi đến Dưỡng Tâm điện.

Khoảng cách giữa Dực Khôn cung và Dưỡng Tâm điện cũng không xa, nhưng dọc theo đường đi trời mưa, mặc dù Nhị Tâm cùng A Nhược cố gắng che ô cho nàng nhưng bước chân của nàng rất nhanh, trên giày dính bùn, ngay cả xiêm y cũng ướt một mảnh.

Lúc này trời đã gần tối, nàng nhẹ nhàng đi vào Dưỡng Tâm điện, nhìn hoàng thượng ngủ trên giường, nhớ tới lời Lý Ngọc nói, hốc mắt không khỏi đỏ lên, lặng lẽ đi đến bên giường nằm cạnh hắn vòng tay qua eo hắn, nhìn hắn ngủ say, chắc là mấy ngày nay rất mệt.

Thời tiết yên tĩnh âm u ảm đạm như vậy vốn đã khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, Thanh Anh nằm bên cạnh hắn cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên nghe hắn nói: "Trẫm yêu nàng, nàng là người trẫm yêu nhất... Trong ánh mắt các nàng ta đều là tính toán mưu kế cùng hậu vị quyền lợi, chỉ có nàng là băng tuyết thuần khiết khiến con người ta thanh tỉnh. Đúng vậy, là trẫm sai rồi. Trong lòng nàng luôn luôn quan tâm Hoằng Lịch, nhưng sau đó trẫm quên mất nàng vốn tên là Thanh Anh, không phải Như Ý..... Lúc nàng nói lan nhân nhứ quả, trong lòng trẫm đau giống như bị dao đâm. Nói xong, khóe mắt hắn rơi lệ. "Trẫm sai rồi, làm nàng chịu nhiều tổn thương như vậy.... Cho trẫm một cơ hội khác, được không? Mặc dù trẫm biết mình đã làm nàng bị tổn thương, nhưng trẫm không thể để nàng rời xa trẫm..." Cuối cùng hắn dùng giọng điệu cầu xin để nói.

"Được." Thanh Anh đáp một tiếng, ôm eo hắn, vùi mặt vào cổ của hắn, nước mắt chảy ra theo sống mũi chảy xuống khóe miệng.

Có lẽ tình yêu chính là như vậy.

Bởi vì yêu nhau sâu đậm, cho nên sau này cách biệt âm dương, nàng vẫn khiến hắn hoài niệm. Bởi vì yêu hắn sâu đậm, bây giờ sống lại, nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của hắn, nàng vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn.

"Người dựa vào thần thiếp yêu người, nói mấy câu liền muốn thần thiếp trở về bên cạnh, nhưng làm sao thần thiếp lại vô dụng như vậy." Thanh Anh vuốt ve bàn tay lạnh như băng của hắn, đặt tay hắn vào trong chăn. Mình đứng dậy gọi Nhị Tâm.



"Nhị Tâm." Nghe được chủ tử gọi mình, Nhị Tâm vội vàng đi vào Dưỡng Tâm điện: "Chủ tử có gì phân phó?"

"Chuẩn bị nước nóng đi, ta muốn đi tắm."

"Vâng,nô tỳ sẽ đi ngay bây giờ."

Một lát sau A Nhược và Nhị Tâm đã chuẩn bị nước nóng xong: "Chủ tử, nô tỳ hầu hạ người đi tắm."

"Hôm nay không cần. Các ngươi lui ra đi, ta muốn tự mình làm." Nhìn Thanh Anh không ngừng đổ nước nóng vào, thẳng đến khi hơi nóng bốc cao, làm cho người ta mơ hồ nhìn không thấy trước mắt, lo lắng: "Chủ tử, nước nóng quá, để nô tỳ giúp người."

"Không sao, như thế này là được rồi, lui ra đi."

"Chủ tử...." A Nhược muốn nói tiếp liền bị Thanh Anh nhìn một cái, Nhị Tâm kéo A Nhược ra ngoài.

Nàng cởi bỏ xiêm y bước vào trong bồn tắm, hơi nước nóng bốc lên khiến cả người nàng đỏ bừng, một lát sau nàng tắm xong, thay xiêm y mới, đi đến giường nằm bên cạnh hắn.

Nàng vùi đầu vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của hắn, lông mày tuấn tú, lông mi rũ xuống mí mắt giống như năm đầu nàng gặp hắn. Dường như hắn cảm nhận được mùi hương quen thuộc liền cảm thấy an tâm, đưa tay ôm nàng liền chim vào giấc ngủ, nàng được hắn ôm liền ngủ rẩ ngon.
Chương trước
Chương sau