Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện

Chương 68

Chương trước
Chương sau
Mẫu Đơn đình.

Phù Chỉ nghe Tư Nhược bẩm báo, khóe miệng nở nụ cười: "Từ xưa đến nay lòng nghi ngờ của đế vương luôn nặng nhất." Tư Nhược tiếp lời nàng ta: "Vậy hoàng hậu này..." ả nhìn về phía Phù Chỉ.

Phù Chỉ vỗ đầu ả: "Hoàng thượng các triều đại thống hận nhất chính là có người tính kế hắn, hoàng thượng của chúng ta đương nhiên cũng giống như vậy, tất cả quân vương trong thiên hạ đều có tâm tư giống nhau."

Phù Chỉ không nghĩ tới, trước khi vào cung hiểu nhiều chuyện, có một ngày sẽ giúp nàng ta.

Ông trời đang giúp nàng ta!

Tư Nhược sau này hỏi vạn nhất điều tra được thì làm sao bây giờ, nàng chỉ nói không có dấu vết để tìm, cho dù tìm cũng không tìm được trên người nàng ta, cho dù hoàng thượng có điều tra như thế nào, chuyện này cùng chuyện trên đều là sự thật, cũng không phải là bịa đặt sinh sự, nếu hắn hưng sư động chúng như vậy sẽ chỉ để cho người ngoài nhìn, vậy hoàng hậu thật sự liên quan đến cái chết của Tuệ Hiền hoàng quý phi.

Đúng vậy, Uông Phù Chỉ giống như là thăm dò tâm tư của hắn. Hai chuyện, đều là sự thật, Cao Bân đúng là hại chết Na Nhĩ Bố, hoàng hậu quả thực đến Hàm Phúc cung, hoàng thượng có tức giận thể nào cũng chỉ hạ lệnh bọn họ không lan truyền tin đồn, nàng ta tin, hoàng thượng không chịu đựng được, hoàng hậu đang mang thai, trải qua chuyện trên, đã không chịu nổi giày vò. Hắn ta cũng không dám.

Trong lòng Uông Phù Chỉ phỏng đoán, hiện tại hoàng thượng đã nghi ngờ hoàng hậu, nếu trong lòng hắn không vượt qua được khó khăn này nhất định sẽ trực tiếp hỏi hoàng hậu, đến lúc đó sẽ không tránh khỏi phát sinh một ít bi kịch khiến người ta thán phục, như vậy vừa lúc đúng với kế hoạch trong lòng nàng ta, một hòn đá hai con chim!

Nếu hoàng thượng có thể chịu được, bỏ đi, nàng ta luôn nghĩ có một ngày như vậy.

Không biết qua bao nhiêu ngày, hoàng thượng không ra khỏi Thân Hiền điện, người thông minh liền biết, đế hậu lại phát sinh hiềm khích.

Lý Ngọc theo mệnh lệnh của hoàng thượng, âm thầm đuổi đi rất nhiều người, coi như rất bình tĩnh. Hắn suy nghĩ trong lòng hoàng thượng có vết nứt hay không, quên đi, tâm tư của hoàng thượng cũng không phải những nô tài như hắn có thể phỏng đoán, cho dù đi theo nhiều năm như vậy.

Chỉ mong đế hậu có thể sớm cởi bỏ khúc mắc, dù sao, hắn nhìn hoàng thượng như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần đau lòng.

Trong Cửu Châu Thanh Yến rất yên tĩnh, Tam Bảo đem tin tức nghe được nói cho Dung Bội, Dung Bội có chút bất đắc dĩ, nương nương đã đủ phiền lòng, sự tình không ngừng kéo đến, từng chuyện một, làm cho người ta phiền lòng. Hai người chỉ có thể coi như chưa từng nghe qua, chuyên tâm hầu hạ.

Hải Lan mỗi ngày đều sai Diệp Tâm đến hỏi, Dung Bội đều cảm tạ, chiều theo lòng Như Ý. Dung Bội hỏi qua Như Ý vì sao Du quý phi cũng không gặp vậy, Như Ý nói, thật sự không muốn nàng quá mức lo lắng cho mình, để cho nàng đến, kỳ thật suy cho cùng vẫn là vô dụng, hơn nữa nàng không muốn để cho Hải Lan biết, bằng không nàng cũng khổ sở theo mình!



Uông Phù Chỉ cũng làm bộ ngoài mặt, giả vờ khẳng định phải đi thăm hỏi.

Lần thứ hai hoàng thượng bước vào ngưỡng cửa Cửu Châu Thanh Yến, dĩ nhiên là mấy ngày sau, nhìn chung quanh quen thuộc, nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác.

Trong tay Như Ý cầm bổn cung từ cẩn thận nhìn, không có nhận ra hắn đến, mí mắt nàng sưng lên, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn qua tiều tụy không ít. Nàng không chải bất kỳ búi tóc nào, vạn sợi tóc đen thả xuống, không có bất kỳ trang sức nào, cả người cũng bởi vậy mà có vẻ bình tĩnh.

Hắn ở bên cửa nhìn, thở dài, đi vào.

Như Ý cho rằng là Dung Bội, ngẩng đầu nhìn, nhất nhất cũng là người không muốn gặp mặt, chỉ liếc mắt một cái, liền cúi đầu.

Tình cảnh cứ bế tắc như vậy một lát, hoành thượng quyết định tiến về phía trước một bước. Hắn cúi người ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay ấm áp của nàng, Như Ý muốn thoát ra, nhưng không được, vì thế để mặc hắn.

"Mấy ngày nay nàng ổn không?" Như Ý không trả lời.

"Có dùng bữa ngon không, ngủ có ngon không?" Tâm tư một lòng quab tâm của hắn cuối cùng cũng rơi vào hư không. Mặt mày hắn nhíu chặt lại như bát tự, nghi ngờ trong lòng mấy ngày nay khiến hắn đau đầu như sắp nứt ra, còn có những lời nàng nói khiến hắn muốn sụp đổ, thái độ lạnh lùng của nàng khiến hắn mất đi một tia nhiệt độ duy nhất còn sót lại nơi đáy lòng.

Hắn vuốt ve tay nàng, dường như muốn nhận được một tia an ủi từ sự ấm áp trong tay nàng.

"Trẫm xin lỗi." Ba chữ này tựa như lấy hết sinh lực cả người của hắn, trước mắt hắn một mảnh xanh biếc, sắc mặt tái nhợt, không thể so sánh với hoàng thượng quang minh năm đó. Hắn cẩn thận nhìn nàng mong muốn nhận được hồi âm từ nàng.

Nhưng không có âm thanh.

"Một ngày nào đó trẫm sẽ đi xin lỗi a mã của chúng ta." Hắn siết chặt tay nàng, hắn nín thở chăm chú nhìn, sau đó, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.

Như Ý không biết là tâm trạng gì, nàng nghe hắn nói, hắn muốn đi thỉnh tội? Trò đùa! Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn luôn lấy mình làm trung tâm, cho tới bây giờ đều để ý nhất thanh danh của mình cùng với thể diện hoàng gia của hắn. Hai chữ thỉnh tội này từ trong miệng hắn nói ra, nàng thật sự cảm thấy tràn ngập châm chọc.

"Hoàng thượng thật sự không tôn trọng thần thiếp, thần thiếp và Ô Lạp Na Lạp thị không chịu nổi, a mã của thần thiếp lại càng chịu không nổi." Hoàng thượng cảm thấy ngực của hắn đau đớn, sắp không thở được.

"Sau này hoàng thượng đừng nói thỉnh tội như vậy nữa, người là thiên tử, mà thần thiếp là một trong số đông thần tử của người, a mã của thần thiếp cũng không ngoại lệ. Làm sao có thể để thiên tử thỉnh tội thần tử, nếu truyền ra ngoài, người bên ngoài lại sẽ bàn tán!" Nàng thản nhiên nói như thế, một chút nàng cũng không thèm để ý bây giờ hắn cảm thấy như nào, cũng không muốn để ý. Hoàng thượng yên lặng lắng nghe, lời này quá mức lạnh lùng, đâm thẳng vào trong lòng hắn, hắn nhìn người trước mắt, hình như nàng cũng không thật sự để ý đến hắn một chút, trong mắt nàng đều là lạnh lùng, so với ngày biết chân tướng còn lạnh lùng hơn, trong lòng hắn bất an, ngay cả cổ họng cũng run rẩy.

"Thật sự hôm nay hoàng thượng không cần phải nói cái gì nữa, sự thật bày ra trước mắt, thần thiếp ngày đó cũng đã nói qua, không khi dễ không phụ lẫn nhau cuối cùng là không thể." Như Ý dùng sức buông tay hắn ra.

"Nếu không thể có được, vậy thì không cần!"

Hoàng thượng kìm nén nước mắt rất lâu, rốt cuộc chảy xuống vào giờ phút này, hắn cũng cảm thấy trái tim người trước mắt đã lạnh thấu xương, hắn cũng không có cách nào che giấu nhiệt độ.

Thứ ẩn giấu trong lòng mấy ngày trước giống như một con ngựa hoang trật khớp, xông thẳng về phía hắn, một phát không thể vãn hồi!

Tâm hắn loạn như ma, rốt cuộc không nhịn được nữa!

Đột nhiên hắn đứnh dậy, dùng ánh mât thăm dò nhìn nàng: "Trong chuyện của a mã, trẫm giấu nàng nhiều năm. Trẫm thừa nhận, nếu không nhắc đến, trẫm đã quên chuyện này." Đôi mắt lạnh lùng đẫm nước mắt của Như Ý chống lại hắn.



Hai người nhìn nhau, chỉ còn lại bi kịch.

Hắn cúi người vuốt ve vai nàng, nhìn nàng rất lâu: "Như Ý, vậy nàng có chuyện gì giấu trẫm nhiều năm không?" Như Ý nhất thời thả lỏng, cả người giật mình.

Hắn đang nói nàng có chuyện gì giấu hắn sao? Giống như chuyện hắn giấu nàng nhiều năm như vậy sao?

Khoảnh khắc thấy nàng ngoảnh mặt đi, hắn đã lạc mất. Hắn đứng lên, vẫn nhìn thẳng nàng như trước.

Như Ý không giải thích được.

Sắc mặt hắn nghiêm túc: "Nhiều năm như vậy, trẫm thừa nhận chuyện này trẫm lừa dối nàng, cũng chỉ có chuyện này, nhưng Như Ý, nhiều năm như vậy, trẫm cũng chỉ hỏi có chuyện này!"

"Trong những ngày chúng ta chân thành ủy thác, những gì mà trái tim trẫm nói, suy nghĩ của trẫm, trẫm nói với nàng mà không cần nghĩ trước, chỉ có nàng."

Hắn cười khổ: "Cho dù sau này chúng ta ly tâm, trẫm vẫn nhớ nhung nàng."

Như Ý nghe hắn nói, càng ngày càng mờ mịt, bởi vì hắn vừa mới bắt đầu hỏi cũng không liên quan đến điều hắn nói.

Như Ý khó hiểu: "Thần thiếp ngu dốt, xin hoàng thượng nói rõ."

Hoàng thượng nhìn bộ dạng của nàng, không khỏi hỏi một câu: "Như Ý, nàng sẽ tính kế sao?" Giọng nói của hắn rất trầm, so với âm thanh vừa rồi, có vẻ kém hơn.

Đầu Như Ý trở nên trống rỗng, nàng nhìn hắn, nhất thời không trả lời được.

Hoàng thượng lại nói tiếp: "Nàng biết đến linh lăng hương khi nào?"

Trái tim của nàng thắt lại, linh lăng hương? Ba chữ linh lăng hương này làm cho nàng đau đớn! Mười mấy năm qua nàng bị người ta tính kế lợi dụng, nếu không phải lần đó âm sai dương sai, đời này nàng cũng không có khả năng gặp ba hài tử, ngay cả cơ hội làm ngạch nương nàng cũng không có! Cho nẻn bởi vì linh lăng hương nhất định hắn nghĩ nàng tính toán mưu kế.

Giờ phút này nàng nản lòng thoái chí, nàng bỗng nhiên rơi lệ.

Trong lòng hoàng thượng đã rõ ràng: "Cho nên nàng đã sớm biết linh lăng hương, lần đó đi gặp Cao Hi Nguyệt nói cho cô ta biết, nàng cũng giống người ta có vòng tay vô sinh kia, nàng thừa dịp cô ta ngọc tán hương tiêu liền đi gặp, lúc ấy nàng còn khuyên trẫm đi gặp cô ta lần cuối!" Trong giọng nói của hắn có tức giận.

"Như Ý, tại sao vậy?!" Thấy hắn khẳng định như vậy, trái tim nhất thời rơi xuống vực sâu! Cũng chính là hắn cho tới bây giờ không tin nàng. Hiện tại cũng không có gì để nói, vẻ mặt hắn kiên định.

Hoàng thượng không nói gì, chỉ lắc đầu mỉm cười.

"Như Ý, là thật sao?"

Như Ý không hề gợn sóng, nàng thản nhiên tiếp nhận, tiếp nhận nam nhân nghi ngờ mình lần nữa.



"Hoàng thượng thánh minh! Là như vậy! Nếu người đã biết còn đến đây hỏi làm gì?"

Hoàng thượng tức giận, cầm lấy chén trà trên bàn đập mạnh xuống đất, hơi thở của hắn phả ra dữ dội.

Như Ý bình tĩnh chấp nhận tất cả.

Hắn không thể tin được, hắn không thể chấp nhận!

"Như Ý, nàng đã bao giờ tính kế trẫm chưa?" Giọng nói vừa phát ra, hắn cười khẽ, lắc đầu.

"Vậy nàng còn cái gì khác....."

"Bỏ đi, không lừa dối khi dễ lẫn nhau, kỳ thật nàng cũng chưa từng làm điều đó!"

"Tất cả chúng ta đã sai!"

Hắn thấy khóe mắt nàng trào nước mắt không ngừng, hắn đi lên trước muốn lau nước mắt cho nàng, tay còn thiếu một khoảng cách, hắn rụt tay lại.

"Như Ý, trẫm dựa vào nàng."

"Vậy thì không cần đi!"

"Lần sau gặp lại, chúng ta chỉ cần kính trọng nhau như những vị khách là được rồi!"

"Người thật tốt!"

Cuối cùng hắn không quay đầu lại ra khỏi Cửu Châu Thanh Yến, đi chậm rãi, hắn cảm thấy mình đã hoàn thành hết nửa đời người, mà cái gọi là cả đời này, lại là một hồi mộng.
Chương trước
Chương sau