Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Nhân Vật Phản Diện Tùy Ý Làm Xằng

Chương 20

Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Lận Tuy đã tránh mặt tài xế Tiểu Trần khi hỏi chuyện Ô Thu.

Hắn hỏi hoàn cảnh của Ô Thu rồi lại hỏi cậu biết làm gì.

Ô Thu trả lời: "Biết vọc máy tính, có thể xem được rất nhiều bí mật."

Ô Thu giờ mới có mười lăm tuổi, nghĩ gì đều không giấu giếm, cũng không quanh co mà trả lời rất rõ ràng.

Cậu còn chỉ cho Lận Tuy cách hack máy tính của hắn ngay tại chỗ, cách gieo mầm xuống rồi làm sao để có thể vươn đến tận đầu bên kia cách đây hàng vạn km.

Quả thực tài năng của cậu vô cùng đáng kinh ngạc, tuy chưa được đào tạo qua trường lớp nhưng những gì cậu thể hiện đã đủ khiến nhiều người đuổi theo không kịp.

Lận Tuy sắp xếp cho cậu đến chỗ Cao Tĩnh, để nhóm Cao Tĩnh dạy dỗ, nếu dùng tốt thì Ô Thu sẽ là một trợ thủ đắc lực.

Hắn còn mời riêng giáo viên triết học và pháp luật cho Ô Thu, để họ thường xuyên truyền bá nội dung tuân thủ pháp luật, tận tâm tỉ mỉ với công việc cùng có ơn tất báo cho cậu.

Vì theo như cốt truyện, thiếu niên thiên tài hacker do thiếu kiến thức pháp luật nên đã lang thang trên rìa vùng xám, để rồi bị nhốt vào trại giáo dưỡng, sau đó còn trở thành đối tượng giám sát trọng điểm. Cứ vậy cho đến mấy năm sau, cậu gặp được bá lạc của đời mình là Yên Tần, bắt đầu học cách đối nhân xử thế từ hắn.

Lận Tuy muốn dạy cậu trước, hắn không muốn có bất cứ mối nguy tiềm ẩn nào chôn trong địa bàn của mình.

Cũng may Ô Thu rất tích cực, ngay cả khi không còn phải lo về chuyện cơm ăn áo mặc vẫn rất hăng hái học hỏi kiến thức. Đối với những khía cạnh khác như pháp luật đạo đức, tuy giống như đang nghe niệm kinh song cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe.

Đôi khi Lận Tuy sẽ nhận được tin nhắn từ cậu nhưng hắn không để ý lắm. Dù sao thì Lận Tuy cũng có quá nhiều thứ cần phải quan tâm, mà chuyện này chỉ là một trong số những chuyện không đáng kể.

Bình thường Lận Tuy sẽ để bản thân sống trong một phạm vi đã được kiểm soát tốt, không làm mình quá mệt mỏi. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có việc không lường trước được, chẳng hạn như ở trong phòng thí nghiệm vài ngày, điều này thường đòi hỏi phải tốn rất nhiều tinh lực.

Rời khỏi phòng thí nghiệm, Lận Tuy ngồi trên xe, mệt mỏi nhéo ấn đường của mình.

So với nghiên cứu dữ liệu thì chơi với tư bản vẫn thú vị hơn.

Tiểu Trần lái xe rất vững, nhiệt độ trong xe lại dễ chịu nên hắn chậm rãi nhắm mắt vào nghỉ ngơi.

Lúc Lận Tuy mở bừng mắt ra, mọi thứ ngoài cửa sổ đều im ắng. Bóng cây lác đác bên ngoài rõ là cảnh tượng trước nhà.

Có lẽ thấy hắn ngủ thiếp đi nên Tiểu Trần không dám đánh thức, cứ để hắn ngủ tiếp như vậy.

Lận Tuy đứng dậy, lúc chuẩn bị xuống xe bỗng cảm nhận được điều gì khang khác.

Hắn nhìn Tiểu Trần ngồi ghế trước, hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Thưa thiếu gia, khoảng hai mươi phút."

Lận Tuy gật đầu, đẩy cửa ra xuống xe.

Lận Tuy hỏi hệ thống:【Y đã đến phải không?】

Hệ thống không đáp, nhưng dựa vào bản tính của nó thì việc nó im lặng đã là câu trả lời rồi.

Ánh mắt Lận Tuy nhuốm lên sự vui vẻ, ngay cả mệt mỏi cũng phai đi.

【Y đã đến.】Lần này là câu trần thuật khẳng định.

Hệ thống hoang mang:【Sao ngươi biết?】

Rõ ràng khi ấy Lận Tuy đã ngủ say, lúc Yên Tần đi hắn cũng chưa tỉnh, vậy sao hắn lại biết?

【Tao cảm nhận được... Y đã làm gì?】

Lận Tuy quá quen thuộc với mùi của Yên Tần, nó không hời hợt như mùi nước hoa bám bên ngoài. Hắn đã quấn quýt trong lồng ngực y hàng trăm năm nên sẽ không bao giờ quên được hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể y.

Hệ thống vốn không muốn nói cho hắn, sợ hắn đắc ý, nhưng có chuyện trước đó ở thế giới tu chân nhắc nhở nên đành phải miễn cưỡng trả lời.

【Nhìn ngươi ngủ.】

... Mỗi thế thôi à?

Lận Tuy không tin nổi mà hỏi lại:【Y chỉ nhìn tao ngủ?】

Hệ thống đáp:【Đúng vậy, không hề chạm vào ngươi, chỉ lên xe nhìn ngươi một lúc, còn chụp ảnh mặt ngươi lúc ngủ, hết rồi.】

Lận Tuy không biết mình nên bày ra biểu cảm gì nữa, rốt cuộc là giận hay cười.

Ở kiếp trước, Lận Tuy không phải lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào đạo cốt của Yên Tần không tha. Hắn vẫn luôn hỏi thăm các biện pháp khác để mình thoát khỏi thể chất này, sau đó hắn tìm được nơi có thể luyện ra vô cấu chi thể trong truyền thuyết.

Đó là một hòn đảo nổi trên biển, muốn vào đó rất khó khăn. Sau khi tìm được mắt trận mấu chốt, Lận Tuy vội vàng để lại lời nhắn cho Yên Tần rồi bước vào trong, mắt trận thay đổi, một khi bỏ lỡ chưa chắc sẽ có lần sau.

Trong Tu Chân giới không biết năm tháng, hắn cũng không biết mình ở trong đó bao lâu.

Một ngày nọ, nhóm linh điểu nói chuyện với nhau rằng có một kiếm tu rất kỳ lạ, y tới đây phá vạn trận nhưng lại không phải vì linh bảo khắp núi, cũng chẳng phải vì vô cấu chi thể, mà chỉ đứng từ xa nhìn một tu sĩ khác trong hàn đàm một lúc rồi đi.

Lận Tuy vừa nghe đã biết người nọ là ai, nhưng hắn không rời đi mà tập trung tu luyện không màng bất cứ chuyện nào khác. Chẳng qua đến cuối hắn vẫn thất bại trong việc tu luyện thành vô cấu chi thể, thể chất của hắn vẫn là lô đỉnh như ban đầu.

Khi ấy Yên Tần ôm lấy bộ dạng hồn bay phách lạc của hắn, an ủi hắn vẫn còn cách.

Gió biển mang theo hơi lạnh thấu xương, Yên Tần lại bảo vệ hắn rất tốt.

Yên Tần ơi Yên Tần, Lận Tuy khẽ cười, bỗng nảy ra một ý.

Hệ thống biết được hắn sẽ làm gì, trong lúc nhất thời không biết nên thương cho thân mình hay cho đứa con số mệnh nữa.

...

Yên Tần biết chuyện từ chỗ Tiểu Trần. Mấy ngày gần đây, Lận Tuy luôn về nhà trong tình trạng say khướt. Hắn tham gia đủ loại tiệc tùng và gặp gỡ, lúc nào cũng uống đến mức loạng chà loạng choạng mới trở về nhà.

Khi nghe thấy tin này, Yên Tần không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Y nhanh chóng xử lý công việc cần thiết trong nước, nén thời gian lại rồi chờ đợi sự xuất hiện của chiếc xe kia lần nữa.

Chiếc Bugatti màu xanh dương dừng ở ngã tư một lúc rồi lặng lẽ chạy vào màn đêm giống như bóng ma.

Vách ngăn trong xe được nâng lên từ trước, ngăn cách không gian phía trước và phía sau.

Yên Tần nhìn người thanh niên say khướt ngồi dựa vào ghế sau, sắc hồng phơn phớt trên má hắn như thể được điểm son, khiến gương mặt hắn càng thêm diễm lệ.

Ghế da màu đen làm nổi bật bàn tay trắng nõn của hắn, mạch máu màu xanh nhạt rõ nét tựa như ngọc thượng đẳng.

Yên Tần sợ đánh thức hắn. Y giống như dã thú đang hòa mình vào bóng tối, vừa lặng lẽ vừa càn rỡ nhìn chằm chằm vào kho báu mình kiếm tìm bấy lâu.

Đắm chìm trong sự si mê ấy, Yên Tần bất giác lại gần.

Mùi rượu vang quyện với hương thơm cơ thể tỏa ra từ người thanh niên giống như trái nho chín muồi mọng nước.

Y kìm nén ham muốn ngắt xuống, lại như một lữ khách dùng ảo tưởng để tự xoa dịu nỗi khát khao của bản thân.

Hàng mi người nọ khẽ run khiến Yên Tần nín thở vì căng thẳng. Y muốn trốn đi song lại bị ánh mắt loang loáng ánh nước của người nọ đóng đinh tại chỗ.

Hắn dường như chưa tỉnh táo, ánh mắt vẫn mơ mơ màng màng.

Trông thấy y cũng không lạ gì mà chỉ khẽ chậc một tiếng: "Không ngờ lại mơ thấy anh."

Giọng nói của hắn mang theo hơi men chếnh choáng xuyên qua màng nhĩ gãi thẳng vào trái tim Yên Tần.

Đây giống như là một cái cớ tuyệt vời cho tình yêu hèn mọn này một cơ hội. Yên Tần cũng không hoảng hốt, cứ vậy ngắm nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong.

"Không ngờ đã lớn như vậy rồi."

Ngón tay mảnh khảnh lướt qua từng đường nét khí khái của người đàn ông trước mặt đầy dịu dàng.

Dáng dấp thanh niên của Yên Tần quả thực trưởng thành và chín chắn hơn thời niên thiếu nhiều, ngày càng giống với Yên Tần trong ký ức của Lận Tuy.

Người thanh niên dường như muốn nhìn kỹ diện mạo của người trong mộng, hắn co chân lại, đè tay lên vai người nọ, sau đó giạng chân ra ngồi lên đùi y.

"Không ngờ lại mơ thấy một con chó con lén bỏ trốn..."

Người nọ lẩm bẩm như thể đang bất mãn.

Từ lúc Lận Tuy ngồi trên đùi mình, Yên Tần không dám động đậy, sợ quấy rầy đến giấc mơ đẹp này.

Hôm nay, Lận Tuy tham gia một bữa tiệc dành cho những nhân vật nổi tiếng. Hắn mặc com lê, áo khoác ngoài đã bị cởi xuống, vứt qua một bên từ lâu.

Có vẻ cảm thấy hơi khó chịu, hắn đưa tay lên sờ nút thắt cà vạt rồi giật ra. Sau đó rút cà vạt đang lỏng lẻo trên cổ xuống.

Rượu khiến cả người hắn đỏ bừng, ngay cả xương quai xanh cũng lộ ra sắc hồng nhạt.

Ánh mắt Yên Tần tối sầm, hơi thở nguy hiểm dần bao trùm lấy không gian trật hẹp tăm tối.

Nhưng người ngồi trên đùi y dường như không nhận ra, hắn kéo hai tay của Yên Tần để lên trước ngực, sau đó lấy chiếc cà vạt đen thêu hoa sẫm màu của mình quấn cổ tay của người kia lại.

Khoảng cách dần thu hẹp theo từng vòng quấn cho đến khi không còn kẽ hở.

"Bắt được rồi."

Thiếu niên nhướng mày tỏ ra mất hứng, thậm chí còn có vẻ buồn ngủ.

Đôi mắt rớm lệ kia chẳng cần coi khinh đã toát lên vẻ cao quý hơn người, ngay cả đang đượm men say nhưng vẫn chứa đầy sự ngạo mạn của kẻ thắng cuộc.

Dù không có dây thừng, hắn cũng sẽ khiến kẻ khác phải cam tâm tình nguyện dâng cổ mình vào tay hắn, làm chó của hắn. 

Chương trước
Chương sau