Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 85: Kẻ cầm đầu

Chương trước
Chương sau
Khi Từ Hành Chi tỉnh lại, thứ đập vào mắt y đầu tiên là tấm mành lụa tung bay lả tả như bướm trong căn phòng lộng gió.

Hình như phía xa là miếu chùa đạo quán, gió đưa tiếng chuông chiều văng vẳng vào phòng khiến đầu óc Từ Hành Chi tỉnh táo hơn một chút.

Y ngồi dậy từ chiếc giường mềm mại mà lạ lẫm nhưng chỉ cảm thấy cơ thể không ngồi vững, bên trái có vẻ nặng hơn bên phải một chút.

Cơ thể y như cái cân treo quá nhiều đồ nặng, không khống chế được nghiêng về bên trái.

Từ Hành Chi chống tay phải xuống để đỡ cơ thể theo bản năng nhưng sau khi vang lên tiếng rên khàn khàn lại ngã xuống giường.

May mà có một đôi tay ôm lấy eo y đúng lúc.

Trong tai Từ Hành Chi có tiếng rầm rầm như nổ hang dế mèn, dùng một tay kéo vạt áo người kia, đau tới mức va đầu vào lồng ngực hắn, nhưng tốt xấu gì cũng không mất mặt la lên.

Có từng giọt nước mắt to đùng rơi xuống mặt y. Từ Hành Chi hơi khó hiểu lau hốc mắt mình, chỉ cảm thấy nơi đó khô tới mức nóng bỏng.

Y mở mắt ra, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt thì vô thức nở một nụ cười yếu ớt.

Nụ cười ấy vừa nở trên khuôn mặt y thì mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng: “Lại khóc. Khóc gì thế?”

Mạnh Trọng Quang nức nở nhỏ giọng nói: “Sư huynh, ta nên giết bọn họ mới đúng!”

Giọng nói hắn được đè ép xuống cực thấp, nghe như cún con mới sinh tỏ vẻ hung dữ.

Nhưng có trời mới biết lúc hắn đưa sư huynh tới đây, vạch ống tay áo thấm đẫm máu của sư huynh lên, muốn kiểm tra vết thương của y nhưng chỉ thấy đống xương gãy máu thịt be bét, hắn có cảm giác gì.

Hắn ôm cánh tay cụt ấy khóc chết đi sống lại, đến giờ mắt vẫn còn sưng.

Lúc đó hắn hận không thể quay lại Phong Lăng ngay lập tức, cắt đầu Quảng Phủ Quân xuống, trút giận thay sư huynh.

Nhưng hắn sợ.

Hắn sợ mình rời khỏi sư huynh, sư huynh lại xảy ra chuyện bất trắc gì nữa, như thế thì hắn thà tự sát luôn cho xong.

Hai ngày qua, hắn đều ở cạnh sư huynh một tấc không rời, ai ngờ hắn chỉ đi dặn tiểu nhị đun nước nóng mang vào phòng thôi mà sư huynh suýt thì xảy ra chuyện.

Sau khi nghỉ một lúc, Từ Hành Chi được Mạnh Trọng Quang bế lại về giường.

Từ Hành Chi không nói rõ được bây giờ mình có cảm giác gì.

Y nhớ rõ tất cả mọi chuyện trước khi mình hôn mê, nhớ mùi vị máu của sư phụ dính trong miệng mình, nhưng trái tim y tê tái, không có cảm giác gì cả, không đau không ngứa, quả là thần kỳ.

Mạnh Trọng Quang đỏ mũi trông hơi buồn cười, Từ Hành Chi bật cười một cách tự nhiên: “Không giận ta nữa?”

Nhắc tới việc này, sắc mặt Mạnh Trọng Quang tái mét ngay tức khắc.

Nếu lúc đó hắn không giận dỗi sư huynh, nếu có thể về sớm hơn...

Thấy vành mắt Mạnh Trọng Quang đột nhiên ửng đỏ, mặt trắng bệch trông y như sắp bị mình chọc tức òa khóc ngay tại chỗ, Từ Hành Chi nghẹn lời, muốn ôm hắn dỗ dành theo thói quen, không ngờ Mạnh Trọng Quang lại nhanh hơn một bước, vươn tay ôm y vào lòng, hai cánh tay ôm y còn hơi run rẩy.

Nhưng Mạnh Trọng Quang không dám dùng sức ôm Từ Hành Chi, bắp tay căng cứng như sắt, tự liều mạng phân cao thấp với bản thân, cứ như thứ hắn ôm vào lòng không phải Từ Hành Chi mà là một món đồ sứ quý giá mà dễ vỡ.

Từ trước tới nay Từ Hành Chi luôn là người chủ động ôm, đâu được người khác ôm như trẻ con thế này bao giờ, cả người chợt tê ngứa, nhưng cơ thể y mềm nhũn không có sức đẩy người ra: “Trọng Quang...”

Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói: “Sư huynh đừng cử động, cẩn thận vết thương.”

Bây giờ Từ Hành Chi hơi nhúc nhích một chút xíu thôi là trước mắt nổi lên tầng sương trắng mù mịt, để bản thân dễ chịu hơn, y bèn từ bỏ giãy giụa thuận thế gối lên vai Mạnh Trọng Quang.

Y hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Mạnh Trọng Quang dịu dàng đáp: “Hai ngày.”

Nhưng trong mắt hắn như đã qua hai năm.

“Phong Lăng Sơn thế nào rồi?”

“Nhạc Khê Vân điều tra hướng đi của chúng ta khắp nơi.” Mạnh Trọng Quang sợ Từ Hành Chi nghe xong thấy khó chịu, dè dặt cúi người xuống, chạm vào đôi môi mềm mại lành lạnh của y: "Sư huynh yên tâm, chỗ chúng ta cách Phong Lăng cả nghìn dặm, bọn họ không thể tìm thấy chúng ta đâu.”

Từ Hành Chi nghe vậy thì ý thức dần tan rã.

Mấy ngày sau đó, y lúc tỉnh lúc ngủ, ngây ngốc mù mờ, thỉnh thoảng bị sốt cao, suốt ngày chìm trong giấc mơ lăn qua lộn lại giữa lò lửa và nước đá.

Khi y có ý thức tỉnh táo trở lại, lúc này đã là ban đêm của bảy ngày sau.

Mạnh Trọng Quang vẫn trông bên cạnh y suốt ngày đêm, thấy Từ Hành Chi mở mắt ra, tưởng rằng lúc này y chỉ tạm thời tỉnh lại mà thôi, đỡ y dậy uống chút nước rồi lại im lặng ôm y nằm xuống.

Ai ngờ một lúc lâu sau, Từ Hành Chi cất tiếng khản đặc nói: “Tay.”

Lưng Mạnh Trọng Quang bỗng căng ra, lật người nhổm dậy: “Đau hả?”

Trong mắt Từ Hành Chi đã khôi phục chút ý thức, nghiêng đầu nhìn hắn: “Làm cái tay khác đi. Nếu không cứ để trống không thế này, trông khó coi quá.”

Mạnh Trọng Quang dịu dàng ôm lấy đầu Từ Hành Chi, cọ cọ: “Ừm.”

“Sắt quá nặng, gỗ thì dễ có sâu bọ.” Từ Hành Chi nhỏ giọng nói: "Ngươi nghĩ giúp ta dùng chất liệu nào mới tốt.”

Y nói xong thì dịch người, không cẩn thận cọ vào vết thương đã có một lớp vảy mỏng hồng hồng, đau nhói hít sâu một hơi.

Mạnh Trọng Quang căng thẳng đến mức lạc cả giọng: “Sư huynh!”

Từ Hành Chi nhếch miệng: “Gì mà cuống lên thế, ta đau chứ có phải ngươi đau đâu.”

Mặt Mạnh Trọng Quang trắng bệch, nắm lấy tay trái Từ Hành Chi, kề sát bàn tay lạnh ấy vào ngực mình, dịu giọng nói: “Nói linh tinh. Thấy sư huynh khó chịu, chỗ này của Trọng Quang đau lắm.”

Từ Hành Chi mất sức giơ tay xoa ấn phần gáy ấm áp của hắn: “Ngốc.”

Mạnh Trọng Quang cúi đầu, ngoan ngoãn để y xoa.

Sau khi thân mật một lúc, hai người tiếp tục yên tĩnh nằm sóng vai bên nhau, giống như đang nằm nghỉ trong phòng ngủ ở Phong Lăng Sơn, không có chuyện gì xảy ra cả.

Một lát sau, Từ Hành Chi hỏi lại câu từng hỏi Mạnh Trọng Quang vào mấy hôm trước: “Phong Lăng thế nào rồi?”

Mạnh Trọng Quang mím môi, nói thật: “Hôm đó ta mang sư huynh rời khỏi Phong Lăng đã nói với Nhạc Vân Khê, mười ngày sau nếu ông ta không điều tra mọi việc rõ ràng, trả lại trong sạch cho huynh thì ta sẽ tới lấy mạng ông ta.”

Hắn không tính truy hỏi Từ Hành Chi Thanh Tĩnh Quân chết thế nào.

Trong mắt hắn, tình cảm của sư huynh và sư phụ rất tốt, sư huynh sẽ không ra tay giết sư phụ, vì thế chắc chắn y bị oan.

Nghe Mạnh Trọng Quang nói vậy, trong lòng Từ Hành Chi bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Khi y bị vu cáo là quỷ tu, y còn kích động giải thích cho bản thân, nhưng bây giờ y đã tự tay giết sư phụ, có gì trong sạch để nói đâu chứ.

Nghĩ tới đây, Từ Hành Chi vẫn vô cùng bình tĩnh, bĩnh tĩnh tới mức một giọt nước mắt cũng không chảy ra.

Thậm chí y còn có thể hòa nhã đùa Mạnh Trọng Quang: “Trọng Quang, ngươi có thể đánh một trận với Quảng Phủ Quân sao?”

Không ngoài dự đoán, Mạnh Trọng Quang biết mình lỡ miệng, lập tức nghẹn họng, ấp úng: “Ta...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hành Chi hỏi tiếp: “Lúc đó trước điện Thanh Trúc, ngươi đút cái gì vào miệng ta?”

Mạnh Trọng Quang luống cuống.

Trước điện Thanh Trúc, hắn thấy sư huynh không ngừng chảy máu, sợ vết thương của y nặng hơn bèn đẩy yêu đan của mình vào miệng Từ Hành Chi, ổn định khí mạch cho y, nhưng hắn quên mất mình làm như thế đã để lộ thân phận thiên yêu với Từ Hành Chi.

Việc đã đến nước này, chống chế thêm nữa cũng vô dụng, Mạnh Trọng Quang bèn cúi đầu thừa nhận: “Sư huynh, ta không cố ý lừa huynh...”

Nhưng bản thân hắn còn chẳng có can đảm nói lời này.

Suốt mười mấy năm, hắn chưa từng nói ra thân phận thật của mình, còn để mặc sư huynh cưng chiều, giả bộ tu vi thấp để sư huynh liên tục nhét mấy thứ quý giá vào lòng mình, bản thân hắn vui vẻ hưởng thụ sư huynh đối tốt với mình, nói hắn không cố ý giấu giếm thì chỉ có ma mới tin.

Dưới ánh nhìn chằm chằm chẳng cả chớp mắt của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang hoảng hốt cực kỳ, túm ống tay áo bên trái của Từ Hành Chi không chịu buông tay: “Sư huynh, huynh để ý tới ta đi mà...”

Từ Hành Chi nghiêng người, mượn ánh trăng nhìn về phía hắn, đôi môi nhợt nhạt nhếch lên, kéo tay áo mình ra khỏi hai tay hắn.

Không chờ Mạnh Trọng Quang vội vàng xin tha thứ, Từ Hành Chi đã sáp tới bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Nói thử xem, ta nên phạt ngươi thế nào đây?”

Từ Hành Chi khàn giọng nói chọc ghẹo người ta cực kỳ, tinh thần Mạnh Trọng Quang thả lỏng, biết Từ Hành Chi không giận mình bén dán sát vào cơ thể y: “Trọng Quang mặc huynh đánh, mặc huynh phạt, chỉ cần sư huynh không giận ta, thế nào cũng được.”

“Vậy thì phạt ngươi từ nay về sau làm tay của ta.” Từ Hành Chi cắn tai hắn, nhỏ giọng nói: "Còn nữa, đừng gây khó dễ cho người của Phong Lăng Sơn.”

“Ta không ngại giết người. Ta chỉ muốn sư huynh vui vẻ.” Mạnh Trọng Quang cọ đầu vào ngực Từ Hành Chi như đứa trẻ con, nhẹ nhàng hôn lên ngực trái của y như hôn lên trái tim đang đập ở bên trong: "Nếu sư huynh thấy không vui thì ta về giết hết bọn họ ngay lập tức; nếu sư huynh không so đo thì ta cần gì phải để ý tới bọn họ chứ.”

Từ Hành Chi bình tĩnh nhìn thanh niên mặt mày phấn chấn trước mặt, giơ tay trái ra, ngón tay xoa trán hắn, thuận thế sờ ra sau lưng hắn.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Trọng Quang lộ ra răng nanh sắc bén trước mặt y mà chẳng kiêng dè gì nhưng y lại không giận hắn nổi.

Y biết Mạnh Trọng Quang là thiên yêu từ lâu rồi, cũng biết hắn vẫn luôn giấu thực lực của mình.

Lẽ ra y nên chất vấn Mạnh Trọng Quang nhưng trước khi mở miệng, Từ Hành Chi đột nhiên nhớ tới lần mình vượt qua lôi kiếp Nguyên anh, y từng rơi xuống núi với Mạnh Trọng Quang.

Sau khi quay về, y còn nói khoác với Chu Bắc Nam, nói rằng y chỉ chịu một đạo thiên lôi rồi ngất xỉu luôn, không bị sao hết, cơ thể Nguyên anh này gần như tự dưng nhặt được.

Nhưng lần đó... Thật ra là Trọng Quang hứng bốn mươi tám tia lôi kiếp còn lại cho y.

Nghĩ tới đây, Từ Hành Chi đâu còn tức giận gì nữa, chỉ ôm chặt lấy hắn, cảm thấy trên người mình có hơi ấm vô hạn.

Y nghĩ, nếu rời xa mình, không biết con dã thú nhỏ này sẽ lớn lên thành dáng vẻ gì.

May mà hắn có mình.

May mà mình còn có hắn.

Một lát sau, Từ Hành Chi nói: “Trọng Quang, đợi ta khỏe hơn chúng ta đi vân du tứ hải nhé.”

Thoạt đầu Mạnh Trọng Quang vui mừng không thôi nhưng sau đó hắn lại sầm mặt, dè dặt hỏi: “Sư huynh, chẳng lẽ không quan tâm tới nỗi oan của huynh nữa sao?”

Từ Hành Chi không nói gì.

Mạnh Trọng Quang thấy Từ Hành Chi không vui bèn ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói thêm nữa.

Từ Hành Chi im lặng chốc lát rồi hỏi: “Trọng Quang, túi linh đựng mảnh vỡ Nguyên anh của sư phụ ở đâu?”

Thấy Mạnh Trọng Quang sững người, Từ Hành Chi nói: “Hôm ấy ta tỉnh dậy, thấy ngươi đeo túi linh khóa hồn của Quảng Phủ Quân.”

Nếu Từ Hành Chi phát hiện ra rồi, Mạnh Trọng Quang chỉ đành ngoan ngoãn giao túi linh ra.

Từ Hành Chi hít sâu một hơi, mở túi ra, thứ phả vào mặt là linh khí và ma khí quấn lấy nhau, ập tới khiến Từ Hành Chi nhíu mày.

Ma khí này vô cùng kín kẽ, người có tu vi thấp sẽ không nhận ra được, nhưng sau khi Nguyên anh tan vỡ, mảnh vỡ Nguyên anh của Tạp La và Thanh Tĩnh Quân trộn lẫn lại với nhau, ngay cả Từ Hành Chi cũng không phân biệt được mảnh nào của sư phụ, mảnh nào của yêu ma lặng lẽ chiếm đoạt thân thể sư phụ.

Từ Hành Chi nắm chặt túi linh, nằm ngửa thẫn thờ nhìn nóc giường.

Bên tai y văng vẳng tiếng khóc bi thương của đệ tử Phong Lăng, tiếng khóc nghẹn ngào và mắng mỏ tức giận của Quảng Phủ Quân, nhưng y cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn suy nghĩ được.

Sư phụ bị ma đạo đoạt xác, mà trong ma đạo, có mấy người có thể xâm nhập vào thân thể sư phụ mà thần không biết quỷ không hay? Hắn ta đi vào Phong Lăng Sơn bằng cách nào? Rốt cuộc hắn ta nhắm vào sư phụ hay nhắm vào mình?

Thấy Từ Hành Chi nắm túi linh thất thần, Mạnh Trọng Quang âm ỉ đau lòng, nắm chặt tay Từ Hành Chi: “Sư huynh, ta kiểm tra mảnh vỡ, biết sư phụ bị người của ma đạo chiếm đoạt thân thể... Về kẻ cầm đầu, sư huynh có nghi ngờ ai không?”

Từ Hành Chi giương mắt nhìn hắn.

Sau khi đắn đo từ ngữ một lúc, Mạnh Trọng Quang thử thăm dò hỏi: “Những năm qua, người duy nhất trong ma đạo qua lại với Phong Lăng chỉ có...”

Từ Hành Chi quả quyết nói: “Tiểu Đăng sẽ không làm thế.”

Mạnh Trọng Quang thấy đến lúc này Từ Hành Chi vẫn còn bênh vực Cửu Chi Đăng, hắn thoáng ngẩn người rồi bỗng dưng nổi giận: “Sư huynh! Bây giờ huynh còn không chịu chấp nhận sao? Nếu không có hắn âm thầm giở trò, người của ma đạo vào Phong Lăng thế nào? Huống hồ, ngoại trừ ta và hắn, còn ai biết vết thương trên lưng huynh không thể cho người khác thấy? Còn ai có thể dùng cái này ra để mưu tính gây chuyện?”

Từ Hành Chi mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng lặp lại: “Trọng Quang, Tiểu Đăng không phải người như thế.”

Mạnh Trọng Quang im miệng.

Không phải hắn tin lời Từ Hành Chi nói mà cuối cùng hắn cũng nhận ra Từ Hành Chi bình tĩnh tới mức không bình thường.

Đối với Mạnh Trọng Quang mà nói, Thanh Tĩnh Quân chỉ là sư phụ trên danh nghĩa, không đối xử tệ với hắn nhưng cũng không thân thiết gì lắm.

Nhưng trong cả Phong Lăng Sơn, Thanh Tĩnh Quân chỉ cưng chiều Từ Hành Chi, trừ y ra gần như Thanh Tĩnh Quân chẳng đoái hoài tới ai cả.

Với sư huynh, Thanh Tĩnh Quân như cha như huynh, sư huynh lại là người cực kỳ trọng tình nghĩa, bây giờ Thanh Tĩnh Quân chết không rõ ràng, Từ Hành Chi lại có thái độ thế này, thật sự khiến Mạnh Trọng Quang vừa khó hiểu vừa khó chịu.

Hắn thà nhìn sư huynh khóc thê thảm một trận cũng không muốn sư huynh tự làm tổn thương mình, tự chịu khổ thế này.

Nhưng mười mấy ngày sau đó, cử chỉ hành vi của Từ Hành Chi đều bình thường, nằm tĩnh dưỡng trên giường, thỉnh thoảng tập dùng tay trái cầm đũa cầm bút, ngoài ra không hỏi tới hỗn loạn bên ngoài, giống như thật sự muốn cứ ở ẩn như thế này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Trọng Quang nhìn mà sốt ruột, hắn cũng không biết nên làm gì để giúp Từ Hành Chi thoát khỏi tâm ma, nhất thời tức giận phiền não không thôi.

Chắc vì ngày nghĩ nhiều đêm nằm mơ, vào một hôm nào đó, ban đêm Mạnh Trọng Quang nằm mơ thấy Thanh Tĩnh Quân và sư huynh uống rượu với nhau, sau khi thức giấc tim đập loạn nhịp, bị Từ Hành Chi nhận ra điều không đúng.

Y hỏi: “Mơ thấy gì thế?”

Mạnh Trọng Quang định ậm ờ cho qua nhưng không biết tại sao nghĩ một lát rồi đáp theo đúng sự thật: “Ta mơ thấy sư phụ.”

Từ Hành Chi khựng người: “Sư phụ thế nào?”

Mạnh Trọng Quang đáp: “Ông ấy uống rượu với huynh.”

Từ Hành Chi nghĩ lại lần cuối mình và sư phụ uống rượu với nhau, trong cái đình nhỏ, gió mát như quạt, mưa gõ lá sen, y tự tay cầm bầu rượu của sư phụ, làm càn chặn tay sư phụ lại, không cho ông uống một ngụm nào.

Từ Hành Chi giơ tay trái lên, dường như còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại.

Một lúc lâu sau, y nhẹ giọng nói: “Sư phụ vui vẻ không?”

Mạnh Trọng Quang bỗng nghẹn lời.

Không nghe thấy câu trả lời của hắn, Từ Hành Chi lại nhìn nóc giường ngẩn người như mọi hôm, tự nhủ: “Được uống rượu, chắc chắn sư phụ rất vui.”

Giọng điệu vẫn bình thản như cũ.

Mạnh Trọng Quang đau lòng muốn chết, ôm lấy eo Từ Hành Chi từ phía sau, cố gắng truyền nhiệt độ toàn thân mình qua cho y, ủ ấm trái tim lạnh lẽo ấy.

Nhưng dường như Từ Hành Chi không cần hơi ấm của hắn vẫn có thể sống rất tốt.

Qua thêm mười ngày nữa, y thấy nằm nhiều xương cốt mềm nhũn luôn rồi bèn bắt đầu xuống đất hoạt động, ban đầu chỉ đi dạo trong phòng, sau đó kéo Mạnh Trọng Quang ra ngoài dạo chơi.

Trông Từ Hành Chi có vẻ không khác gì thường ngày, tay trái phe phẩy quạt, bộ đồ màu xanh mới tinh trong trẻo như thần, dường như mất một tay cũng chẳng hề gì với y, dọc đường đi còn quàng vai Mạnh Trọng Quang nói mấy câu đùa giỡn.

Mùa xuân mưa nhiều, hai người đi không được bao lâu thì trời tí tách mưa.

Người trên đường dồn dập bung ô ra, cao thấp chen chúc, có thêm mấy phần tao nhã.

Từ Hành Chi bị thương nặng mới khỏi, Mạnh Trọng Quang sợ y bị cảm lạnh nên mua một cái ô, sau đó cởi áo khoác ngoài xuống, khoác lên cho Từ Hành Chi, ánh mắt trong veo như cún con vẫn luôn dõi theo Từ Hành Chi.

Hai người đi tới một con hẻm nhỏ, Từ Hành Chi luôn miệng nói về hiểu biết của mình về trời nam biển bắc trong những năm qua đột nhiên dừng chân lại.

Trong hẻm bay ra từng đợt mùi rượu thơm bức người, hễ là người nghiện rượu, vừa ngửi đã biết rượu chỗ này rất tuyệt.

Thấy Từ Hành Chi đăm chiêu, Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn cọ Từ Hành Chi, nói: “Sư huynh, vết thương của huynh vẫn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu.”

Từ Hành Chi bị mùi thơm ấy hấp dẫn, vô thức thốt lên: “Mang một ít về cho sư phụ cũng được mà. Chắc chắn sư phụ...”

Nói tới đây, Từ Hành Chi không nói ra lời nữa.

Y mờ mịt cúi đầu, nhìn tay phải của mình.

Nơi đó không còn trống nữa. Mạnh Trọng Quang dùng gỗ bồ đề làm một cái tay cho y, nối vào cổ tay y giống hệt như thật, nhưng trông vẫn kỳ dị khác thường.

Từ Hành Chi đứng tại chỗ một lúc, cất bước đi ra khỏi phạm vi che chở của ô giấy dầu.

Mạnh Trọng Quang tái mặt: “Sư huynh!”

Từ Hành Chi chậm rãi bước từng bước giẫm lên mưa, sải bước nhanh chân đi về phía cửa hàng rượu kia.

Mạnh Trọng Quang không dám dùng linh lực khiến người khác chú ý, chỉ đành đuổi theo sau y, sau mười mấy bước mới bắt được tay trái Từ Hành Chi: “Sư huynh, huynh...”

Giây phút bị túm lại, Từ Hành Chi luôn giữ sống lưng thẳng tắp, thần thái vô hạn từ đó tới giờ bỗng như Cung Công húc đầu vào núi Bất Chu, đột ngột ngã chúi về phía trước.

Trong khung trời mưa to và nồng nặc hương rượu, Từ Hành Chi cuộn mình lại, lần đầu tiên nếm thử mùi vị gào khóc thất thanh.

Y chưa từng cảm thấy mình cách Phong Lăng xa đến thế, cách cả núi sông, mà núi sông vĩnh viễn không bằng phẳng.

Ô trên đường vẫn cái cao cái thấp, tiếng mưa rơi át mất tiếng nức nở, không ai biết rốt cuộc thanh niên sụp đổ trong con hẻm sâu đang gào khóc vì điều gì.

Người trên thế gian vui chuyện của mình, bận chuyện của mình, tự ưu sầu một mình, tự gặm nhấm buồn đau, tự thương cảm về tình cảnh của mình, như biển nhìn trời, mây nhìn nước, chỉ có thể nhìn từ xa, vĩnh viễn không thể gặp gỡ.

Hỗn loạn của Phong Lăng Sơn và bốn môn phái không cần nói cũng biết, ấy vậy mà tổng đàn ma đạo cũng xơ xác tiêu điều.

Quạ đen đậu trên cành tùng trước đại điện tổng đàn, thoắt cái đã cất tiếng kêu thảm thiết vỗ cánh bay đi, âm thanh đó như cào một phát vào trái tim người ta.

Cửu Chi Đăng ngồi trên đài cao của đại điện, sắc mặt u ám, nhiều đêm không ngủ khiến ánh mắt hắn ta được mài giũa lạnh như lưỡi lê: “Vẫn chưa tìm được sư huynh sao?”

Đệ tử ma đạo được cử đi tìm Từ Hành Chi không dám lên tiếng, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không ai dám động đậy.

Cửu Chi Đăng gần như nghiến nát hàm răng, hất một phát cái bàn đổ xuống đất: “Dẫn hắn tới đây!”

Nhóm đệ tử ma đạo đều không chịu nổi uy thế Nguyên anh lan rộng ấy, nhanh chóng đứng dậy, chật vật lui ra.

Lục Vân Hạc bị người ta kéo tới.

Lúc chuyện bị bại lộ, xương đầu gối ở hai chân gã đã bị Cửu Chi Đăng đánh gãy.

Gì mà suy tính thiệt hơn, gì mà kiềm chế, gì mà thế lực sau lưng rắc rối chằng chịt, giây phút đó hắn ta không lo được nhiều như thế nữa, hắn ta chỉ muốn Lục Vân Hạc chết không có chỗ chôn.

Nhưng dù rơi vào tình cảnh này, Lục Vân Hạc vẫn cảm thấy Cửu Chi Đăng sẽ chẳng dám làm gì gã, lúc bị đẩy vào điện như bùn nhão, thậm chí gã còn có tâm trạng chỉnh lại tóc mai hơi rối rồi mới ngẩng đầu lên.

Cửu Chi Đăng siết chặt tay: “Nói, vì sao ngươi lại hãm hại sư huynh?”

Từ một tháng trước, đủ loại tin đồn truyền tới khiến Cửu Chi Đăng sứt đầu mẻ trán, lòng dạ rối loạn.

Thanh Tĩnh Quân đột ngột qua đời, Từ Hành Chi mất tay, giết sư phụ, theo thiên yêu Mạnh Trọng Quang chạy khỏi Phong Lăng Sơn, không biết tung tích...

Mỗi một việc đều có thể ép Cửu Chi Đăng nổi điên.

Mấy ngày nay, hắn ta cố gắng chống đỡ, cử người hỏi thăm tin tức của sư huynh khắp nơi, gửi mười mấy bức thư tới Phong Lăng Sơn, xin được vào núi nói chuyện nhưng đều như đá chìm đáy biển, hắn ta tự tới xin vào thăm viếng nhưng cũng bị đáp lại bằng vài ba câu từ chối khéo.

Không còn sư phụ và sư huynh, Cửu Chi Đăng không thể trở lại Phong Lăng Sơn được nữa.

Hôm qua, cuối cùng hắn ta cũng men theo suy đoán của mình và một vài manh mối, điều tra ra kẻ cầm đầu gây ra tất cả tai họa này là ai.

Các đệ tử không dám ở lại, trong điện chỉ còn Lục Vân Hạc và Cửu Chi Đăng.

Lục Vân Hạc nghe lời chất vấn, khinh thường giương mắt lên, nói: “Ma tôn đại nhân, cần gì phải giận cá chém thớt lên ta chứ. Trước kia không phải chính ngài nói cho ta biết Từ Hành Chi là vật chứa sách Thế Giới sao?”
Chương trước
Chương sau