Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 181

Chương trước
Chương sau
Đoàn tàu không tiếng động chạy vào sắc đêm

Thùng xe số 2 dần lắng xuống. Sau cơn sợ hãi ngắn ngủi, các người chơi lục tục chìm vào giấc ngủ.

Bọn họ sợ hãi vì Minh Nguyệt và Dư Khâm cung cấp lượng tin tức quá lớn, làm bọn họ tưởng mình bị cuốn vào âm mưu tranh đấu quyền lực các cơ cấu địa ngục.

Nhưng nghĩ thông suốt một số chi tiết bất hợp lý, bọn họ dần yên giấc.

Chuyện này nghĩ rọng ra rất dễ hiểu.

Thập Điện Diêm Vương là người nào chứ?

Bọn họ chưởng quản sinh tử luân hồi, tay cầm quyền to. Bọn họ nắm giữ bí mật một loại hình thái sinh mệnh khác, hiểu về các chiều không gian bất đồng, phụ trách giữ gìn trật tự thiên địa.

Nếu Thập Điện Diêm Vương có người đánh nhau, sẽ là một chuyện cực kỳ phức tạp. Xem từ bất kỳ góc độ nào, hai người đánh nhau đều không bao giờ giới hạn trong một phó bản đoàn tàu. Việc hai người đánh nhau cũng không phiền mấy người chơi tầm thường quyết định.

.... Người chơi chọn tin tưởng ai sẽ ảnh hưởng đến đại cục thiên địa vạn vật, nên hai bên Diêm La Điện đều cực lực thuyết phục bọn họ tin tưởng mình hả?

Quá vô lý. Bởi vậy nghe qua thì không sai, bọn họ cũng thật sự ở hai phe đối lập. Nhưng nhìn rộng ra hơn sẽ cảm thấy kỳ lạ, cũng quá cố tình.

Nếu thu nhỏ góc nhìn, đồng dạng không hợp lý.

Minh Nguyệt công bố mình muốn loại trừ một linh hồn nguy hiểm trong trò chơi, hỏi mọi người có nguyện ý đi theo mình hay không. Nếu không, hắn ta cho bọn họ lập tức rời khỏi trò chơi.

Dư Khâm sớm không xem ngang, trễ không chọc thủng, cố tình đợi tới lúc người chơi đã chọn xong xuôi mới nói: Chọn đi theo Minh Nguyệt rất có thể sẽ rơi vào kết cục hôi phi yên diệt.

Dư Khâm nói quá muộn. Nếu hắn ta thật sự muốn giúp người chơi, vì sao không chọc thủng lời nói dối của Minh Nguyệt khi mọi người đưa ra lựa chọn, bảo mọi người mau mau xuống tàu?

Hoặc nói là, nếu đoàn tàu sẽ mang mọi người đến kết cục diệt vong, vì sao hắn ta vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ nói khơi khơi ngoài miệng, chưa từng làm cái gì giúp người chơi?

Từ những chỗ không hợp lý, có thể phỏng đoán như sau: Minh Nguyệt và Dư Khâm mặt ngoài là đối lập, trên thực tế không thấy sự mâu thuẫn. Suy ra rất có thể bọn họ không đối lập nhau, mà chỉ đang diễn trò.

Mọi người không rõ nguyên nhân hai người diễn trò.

Nhưng Đoạn Dịch biết được một ít nội tình, có thể đoán ra vài thứ.

Lần trước nói chuyện cùng Minh Nguyệt, Đoạn Dịch đã biết vì sao hắn ta cho Minh Thiên một cơ hội hồi sinh.

Minh Nguyệt cảm thấy Đoạn Dịch là người có thể thành công thuyết phục mọi người bỏ qua át chủ bài Ma Sói, đạt chung nhận thức, cho nên hắn ta cho Minh Thiên cách để hồi sinh Đoạn Dịch, làm anh trở thành người dẫn đầu; cùng lúc đó, hắn ta mượn tay Minh Thiên đào thải những người chơi ác tính, tương đương với nhiệm vụ sàng lọc đồng đội.

Mục đích của Minh Nguyệt là tạo ra một đội người chơi đoàn kết.

Một khi các người chơi nhất trí không nội đấu nữa, hệ thống tất sẽ bị giảm tinh thần lực.

Mà một khi tinh thần lực giảm bớt, Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên chắc chắn sẽ sai Minh Nguyệt nghĩ biện pháp khác.

Lúc này, Tống đế vương Dư Khâm lẻn vào điều tra, Minh Nguyệt thuận lý thành chương tuyên bố bản thân vào trò chơi cản trở Dư Khâm, dẫn dắt chia rẽ các người chơi, từ đó kích phát tinh thần lực của mọi người...

Như vậy xem ra, mỗi một bước của Minh Nguyệt đều cất giấu tính toán.

Đoạn Dịch phát hiện anh, Minh Thiên, Tống đế vương Dư Khâm, đều có thể là quân cờ của Minh Nguyệt. Mỗi lựa chọn, mỗi bước đi, đều nằm trong kế hoạch Minh Nguyệt. Thậm chí nói Minh Nguyệt lợi dụng tất cả mọi người cũng không quá.

Nhưng tuyệt nhất là, ba người cam tâm tình nguyện phối hợp với hắn ta.

Bởi vì bọn họ có lý do và lập trường không thể không làm theo.

Hiện tại, Thái Sơn Phủ Quân phát hiện tinh thần lực giảm bớt, chắc chắn sẽ có động tác mới. Minh Nguyệt bảo Minh Thiên rời trò chơi đối phó Bạch Phượng, chính là để Minh Thiên lừa dối Bạch Phượng, tiện thể lừa dối Thái Sơn Phủ Quân.

Chuyện thất điện muốn làm đã đến giai đoạn cuối cùng.

Tại thời điểm này, thất điện sẽ hết sức chăm chú tập trung làm việc, những việc khác rất dễ bị che giấu.

Nếu sự tình tiến triển thuận lợi, Thái Sơn Phủ Quân sẽ tin rằng Minh Nguyệt và Dư Khâm thật sự đối đầu nhau trong trò chơi.

Nói trở về, Minh Nguyệt và Dư Khâm diễn trò đối đầu nhau, vì sao vừa rồi cho đoàn tàu dừng lại, cho người chơi lựa chọn tiếp tục đi hay rời khỏi trò chơi?

Xuống tàu về nhà, đương nhiên là Minh Nguyệt lừa mọi người.

Tai nạn trên cầu lớn Trường Giang còn chưa được giải quyết. Hiện tại thất điện Thái Sơn Phủ Quân còn đang lừa trên gạt dưới, vừa ăn cướp vừa la làng nói mình đang điều tra nguyên nhân tai nạn, kéo dài thời gian.

Trò chơi này có tác dụng hấp thu tinh thần lực linh hồn, cho nên căn bản không có khái niệm người chiến thắng. Thất điện Thái Sơn Phủ Quân chưa bị xử trí, âm mưu chưa bị vạch trần hẳn. Dù linh hồn có thể rời khỏi trò chơi thật, cũng phải ở địa ngục, không thể trở lại nhân gian.

Cũng bởi vậy, lúc Đoạn Dịch nhận được huy hiệu "Nhà tiên tri được chọn" được phéo rời đi, Dương Dạ tới đón anh, biện pháp cũng chỉ là mang linh hồn anh ra ngoài, đặt tạm ở tam điện.

Dưới tình huống như vậy, vì sao Minh Nguyệt lừa gạt người chơi?

Đoạn Dịch chỉ có thể cho rằng, hắn ta muốn sàng lọc lần cuối.

Với thủ đoạn của Minh Thiên, cùng biểu hiện của Đoạn Dịch, đội nhóm Đoạn Dịch dẫn dắt được sàng lọc sạch sẽ, đa số người chơi có chung nhận thức.

Nhưng vẫn còn người không đáng tin.

Cho nên Minh Nguyệt làm phép thử cuối cùng.

Tại lần thử này, trừ Hứa Nhược Phàm, tất cả người chơi đều chọn ở lại.

Những người này dũng cảm, kiên nghị, đoàn kết, phù hợp với yêu cầu của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt lừa gạt Thái Sơn Phủ Quân, cùng Dư Khâm giả bộ tranh đấu thật ra ngầm hợp tác, mang theo nhóm người chơi phù hợp cùng nhau ngồi trên đoàn tàu quái dị...

Từ đủ loại suy đoán, mục đích cuối cùng của Minh Nguyệt, không thể nghi ngờ là đối phó Thái Sơn Phủ Quân.

Nhưng kế tiếp, cụ thể hắn ta sẽ mang họ đi làm cái gì?

Trạm cuối đoàn tàu có thật sự tồn tại linh hồn nguy hiểm nhất, cần các người hợp đạt yêu cầu cùng nhau hợp tác ứng đối?

Đoạn Dịch mang theo suy tư đi vào giấc ngủ, ngủ không yên.

Nhưng vì ban ngày quá mệt mỏi, cuối cùng hoàn toàn yên giấc.

Buổi sáng tỉnh lại, Đoạn Dịch phát hiện mình đang dựa vào vai một người.

Anh không hề có chút ý thức nào, chỉ có thể là vì trong tiềm thức anh tin tưởng người này nên không hề phòng bị... Hiển nhiên là Minh Thiên.

Ngẩng đầu ngáp một cái, Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên mỉm cười, thuận tay vòng qua cổ hắn, giúp hắn bóp bả vai. "Tôi dựa vào em bao lâu rồi? Bả vai có đau không? Tới từ lúc nào, sao không gọi tôi?"

"Mới tới không bao lâu." Minh Thiên trả lời, rồi liếc mắt một cái.

Đoạn Dịch nhìn theo về phía sau, Bành Trình ở hàng ghế phía sau nằm với tư thế quái đản.

Quay về nhìn Minh Thiên, Đoạn Dịch thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, không phải là... Em ném đấy chứ?"

Minh Thiên nghiêm mặt nói: "Em đánh thức anh ta, tự anh anh nhường ghế."

"Ồ." Đoạn Dịch không nghi ngờ, "Mệt không? Muốn ngủ một lát không? Buổi sáng muốn ăn gì?"

Minh Thiên: "Anh đi rửa mặt đi. Bữa sáng để em..."

Hai người đang nói chuyện, cuối thùng xe truyền đến tiếng chiên trứng "xèo xèo".

Đoạn Dịch quay đầu nhìn, thấy Khang Hàm Âm và Ổ Quân Lan vừa lúc nhìn lại đây. "Hai người kéo chúng tôi vượt cửa, chúng tôi tin. Nhưng hai người ai nấu cơm... đều không đáng tin. Cứ để chúng tôi nấu!"

Đoạn Dịch ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi đến thùng xe số 1 vệ sinh cá nhân.

Trở lại thùng xe số 2, anh phát hiện Tống đế vương không có mặt, chắc là đã về phòng số 10.

Minh Nguyệt có ở đây.

Hắn ta ngồi ở hàng ghế đầu ôm thiết bị gõ gõ, không biết đang xử lý chuyện gì.

Các người chơi còn lại lục tục tỉnh dậy, nấu cơm hỗ trợ làm bữa sáng, không nấu cơm thì hỗ trợ quét tước lối đi nhỏ.

Dọn dẹp xong xuôi, mọi người ngồi xuống, bắt đầu hưởng dụng bữa cơm sớm.

Từ lúc vào trò chơi tới nay, bữa cơm này xem như là bữa ăn yên lặng nhất.

Ăn xong cơm sáng, Đoạn Dịch muốn kéo Minh Thiên tìm Minh Nguyệt tán gẫu một chút.

Lúc này bỗng nhiên đoàn tàu ngừng lại.

Một đêm qua đi, trời hửng sáng, đoàn tàu vẫn chạy trên bờ biển vô tận màu xanh thẳm.

Bên còn lại, cửa xe đối diện với một trạm dừng.

Trạm dừng có treo một bảng ghi chuỗi số, trước bốn số là "1932."

1932 tương ứng với dân quốc năm 21.

Đoạn Dịch nheo mắt, lập tức đứng lên, liền thấy một người đi đến.

... Thế mà là Tiểu Ngũ. Một Tiểu Ngũ chịu đủ khổ cực lang bạt, mặt mũi điên khùng thần kinh.

Lần này không có người xuống, mà có người đi lên.

Đoạn Dịch lập tức ý thức được, có người rời đoàn tàu, tất nhiên cũng sẽ có người lên.

Người phụ nữ trung niên 3-1 và người được bọn họ gọi là Tiểu Hoa, hai người họ cũng từng bước lên tàu, chẳng qua đám Đoạn Dịch không thấy mà thôi.

Tiểu Ngũ đi lên, đoàn tàu đóng cửa.

Ngay sau đó đoàn tàu phát thông báo: "Xin mời hành khách mới vào phòng số 5-7. Qúy khách có nhu cầu gì đều có thể gọi phục vụ đoàn tàu, chúng tôi sẽ hết sức thỏa mãn quý khách."

Cúi đầu làm động tác xem vé tàu, nhìn trái nhìn phải tìm vị trí, Tiểu Ngũ đi về phía thùng xe số 5.

Tiểu Ngũ đi vào đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nhìn bóng dáng cô ta hoàn toàn biến mất, mọi người mới bắt đầu thảo luận.

"Sao lại thế này? Cô ta tới kiểu gì?"

"Tiểu Ngũ chết năm 1932 sao? Đây là tọa độ tử vong của cô ta? Nhưng vì sao cô ta lên xe mà không phải xuống xe?"

Nghe mọi người thảo luận, Đoạn Dịch chen lời: "Chẳng lẽ... Đoàn tàu này chở vong linh có chấp niệm? Ví dụ như Tiểu Ngũ, chờ cô ta tiêu trừ chấp niệm, tàu sẽ đưa cô ta về trạm 1932?"

Trong khoảng thời gian ngắn, các người chơi đưa ra rất nhiều suy đoán, nhưng ai cũng không dám kết luận.

Cuối cùng Đoạn Dịch kéo Minh Thiên đi tới hàng ghế đầu, ngồi cách Minh Nguyệt một lối đi nhỏ.

Nhìn phía Minh Nguyệt, Đoạn Dịch hỏi: "Hiện tại anh muốn chúng tôi hỗ trợ. Ít nhất anh phải nói cho chúng tôi biết rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tối hôm qua anh nói sẽ có bất ngờ, Tiểu Ngũ chính là bất ngờ? Còn nữa, linh hồn nguy hiểm nhất, là có ý gì?"

Ngón tay Minh Nguyệt gõ thêm vài lần trên thiết bị, đoàn tàu tăng tốc độ chạy hơn rất nhiều.

Theo động tác hắn ta, Đoạn Dịch nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, một bên vẫn là biển, nhìn không ra nơi nào, trực giác chỉ có cảm giác vật đổi sao dời, như thể đoàn tàu đang chạy xuyên thời gian.

Một lát sau, đoàn tàu dừng lại rất nhiều lần, có Nicole, Mạt Lị, Phogn Sơn, và rất rất nhiều NPC Đoạn Dịch chưa thấy qua.

Sau khi quái may vá mà Minh Thiên từng gặp đi lên tàu, Minh Nguyệt ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Đoạn Dịch, lúc này mới trả lời: "Thật ra đoàn tàu là một sự tồn tại thuộc cơ cấu địa ngục."

Nghe Minh Nguyệt nói, các người chơi đều cảm thấy hứng thú, lập tức vây quanh.

Liếc bọn họ, Minh Nguyệt giải thích: "Địa ngục Thập Điện Diêm Vương, là Luân Chuyển Vương Tiết thiên thu. Bọn họ phụ trách công tác áp giải quỷ hồn. Phán xét vong linh, phán định tội lỗi, thực thi hình phạt... không thuộc quyền phụ trách. Nhưng dẫn sinh hồn từ nhân gian vào địa ngục, căn cứ kết quả thẩm phán đưa bọn họ đến các nơi lãnh phạt, hoặc đưa người đi vãng sinh, tất cả đều do họ tiến hành. Thập điện có rất nhiều đoàn tàu như thế này, phụ trách áp giải linh hồn là chính."

"Địa ngục thiết trí rất nhiều chỗ an trí linh hồn, thập điện phái các người phụ trách sắp đặt cho các linh hồn. Mà tọa độ an trí, sẽ do thời gian và không gian công cộng quyết định."

"Để nêu ví dụ từ các NPC mọi người biết. Người phụ nữ trung niên, hoặc học sinh Tên Tiểu Hoa, thời gian và địa điểm họ chết cấu thành tọa độ tử vong. Tọa độ này nằm trong phạm vi khu vực của người phụ trách nào, người đó sẽ mang họ đến chỗ an trí tạm thời, và đoàn tàu sẽ đến đón họ tới các nơi khác nhau tại địa ngục."

Tạm dừng một lát, Minh Nguyệt nói tiếp: "Người phụ nữ trung niên và Tiểu Hoa không phạm tội, chỉ là linh hồn có chấp niệm, không được siêu thoát. Bởi vậy đoàn tàu phụ trách đưa họ đến nơi có thể tiêu trừ chấp niệm cho họ. Cho họ nhìn lại cuộc đời, sau khi được giải thoát, đoàn tàu sẽ đưa họ trở về chỗ an trí trước đó."

"Những linh hồn giống hai người này, sau khi giải trừ chấp niệm trở lại chỗ an trí, sẽ chờ đợi đoàn tàu tiếp theo. Ít có ai cả đời không mắc sai lầm, địa ngục sẽ căn cứ vào giá trị công đức đánh giá kết quả, phái đoàn tàu khác đưa họ đi chịu phạt. Chịu phạt xong, đoàn tàu sẽ đưa họ trở về. Nếu họ có thể rời khỏi nơi này trở lại nhân gian, về sau họ sẽ lên một đoàn tàu khác. Đó sẽ là đoàn tàu chở họ đi luân hồi."

Minh Nguyệt giải thích không khó hiểu.

Thời gian và địa điểm chết sẽ quyết định linh hồn bọn họ thuộc khu vực quản hạt nào, sau đó sẽ được đưa đến chỗ ai trí tương ứng.

Sau đó nữa, sẽ có rất nhiều đoàn tàu chuyên biệt khác nhau tới đây, mang họ đi tới đi lui, có cái dẫn họ đi chịu phạt, có cái dẫn họ đi nhìn lại cuộc đời, tiêu trừ chấp niệm, có cái dẫn họ nhập cõi luân hồi.

Hai linh hồn 3-1, 3-2 đã lên tàu từ trước. Đoàn tàu chở họ đi đâu đó tiêu trừ chấp niệm, rồi đưa họ trở về chỗ cũ.

Đoạn Dịch không khỏi hỏi Minh Nguyệt: "Đoàn tàu là cơ cấu địa ngục có thật, có người biến nó thành phó bản trò chơi?"

"Đoàn tàu này vốn có tác dụng tiêu trừ chấp niệm vong linh. Ở địa ngục thế giới thật, nhiệm vụ của nó là đưa vong linh đến nơi chỉ định, nhân viên công tác ở đó sẽ phụ trách công tác tiêu trừ chấp niệm vong linh. Ứng vào thế giới trò chơi, người thiết kế trò chơi bổ sung yếu tố phó bản mini trên khoang tàu, giao nhiệm vụ hóa giải chấp niệm vong linh cho người chơi tiến hành."

"Ở thế giới thật, đoàn tàu sẽ chở vong linh từ điểm A đến điểm B, sau khi tiêu trừ chấp niệm ở điểm B, đoàn tàu lại chở vong linh từ điểmB về điểm A. Nhưng trong thế giới trò chơi không trồ tại điểm B. Đoàn tàu đón người ở A, rồi đưa người về A. Cho nên... Đoàn tàu này vĩnh viễn không có điểm cuối, có phải hay không?"

Minh Nguyệt không trực tiếp trả lời Đoạn Dịch.

Không biết có phải do chính hắn ta cũng không biết đáp án.

Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm Đoạn Dịch, nói: "Có một người tên Thi Hồ... đến từ một không gian khác. Theo cách nói nhân gian, mọi người có thể hiểu ông ta đến từ Thiên giới, hoặc Thần giới."

"Ông ta tới địa ngục... Ừm, thôi đổi thành cách nói ở nhân gian cho mọi người dễ hiểu. Ông ta tới địa ngục luân cương, đảm nhiệm công tác nhân viên phục vụ trên một đoàn tàu."

"Đoàn tàu đó chuyên phụ trách tiêu trừ chấp niệm vong linh. Có thể nói trên đời này mỗi người đều có chấp niệm, bởi vậy đa số người sau khi chết, chuyến đi đầu tiên ở địa ngục là tiêu trừ chấp niệm."

"Số lượng vong linh rất nhiều, đoàn tàu phụ trách đón vong linh đi tiêu trừ chấp niệm cũng rất nhiều. Thi Hồ phụ trách một trong số chúng."

Bành Trình nhịn không được hỏi: "Có thể lý giải vì... Thi Hồ là thần tiên?"

"Ừm." Minh Nguyệt khẳng định trả lời, "Có thể coi ông ta là thần. Hơn nữa là một vị thần tiếng tăm ở Thần giới. Ai từng gặp ông ta đều phải khen một câu. Ông ta tới địa ngục luân cương, ôm một lòng từ bi tâm mà tới, muốn giúp mỗi một vong linh giải quyết vấn đề."

Nhận thấy lời Minh Nguyệt có điều kỳ lạ, Đoạn Dịch hỏi: "Sau đó ông đã làm gì? Linh hồn nguy hiểm nhất mà anh nói chính là ông ta?"

"Sau đó ông ta làm một việc ngoài dự kiến mọi người." Người nói câu này không phải Minh Nguyệt, mà làTống đế vương Dư Khâm từ thùng xe số 1 đi tới.

Đoạn Dịch lập tức nhìn sang Dư Khâm, nghe thấy hắn ta nói: "Có một lần ông ta phụ trách đoàn tàu chứa hơn 3000 vong linh. Nhưng ông ta không đưa họ đi tiêu trừ chấp niệm, cũng không đưa họ về chỗ cũ."

Giọng trầm xuống, Dư Khâm nói, "Ông ta nuốt toàn bộ vong linh."

Địa ngục tồn tại một đoàn tàu chuyên mang vong linh đi tiêu trừ chấp niệm, xong việc sẽ đưa về chỗ an trí. Thi Hồ đảm nhiệm chức vụ nhân viên phục vụ trên đoàn tàu này.

Ông ta cũng là người thiết kế trò chơi ban đầu, phó bản đoàn tàu cũng một tay ông ta dựng lên.

Địa ngục không có trời xanh mây trắng ánh mặt trời, cũng không có biển sâu xanh thẳm.

Sau khi nuốt chửng 3000 vong linh, ông ta thiết kế ra phó bản này?

Vì sao ông ta thiết kế phó bản đoàn tàu luôn chạy dọc bên bờ biển?
Chương trước
Chương sau