Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 123

Chương trước
Chương sau
Yquan quỳ xuống đất, chắp hay tay giơ ngang giữa lông mày, hành lễ với công chúa Man Đạt. Công chúa nhẹ khẩy vòng vàng trên cổ tay, hỏi: “Có phải ngươi giấu ta chuyện gì? Có phải Vương Đình có quý nhân bệnh nặng cần ngươi chẩn trị, nên lễ quan của họ mới cho phép ta hiến múa trên điển lễ không?”

Y quan đáp: “Công chúa, hạ quan là một thầy thuốc, xin thứ cho hạ quan không thể trả lời.”

Công chúa Man Đạt thở dài, đứng dậy bước xuống tháp, đi đến trước mặt y quan cúi người, trong đôi mắt xanh nâu như có sóng nước vỗ về, mê ly mị hoặc. “Y quan không thể giúp ta một lần à?”

Y quan cũng thở dài, khom người bái lạy, “Công chúa, hạ quan đã giúp ngài một lần, Vương Đình và Bang quốc chúng ta khác biệt, ngài từ bỏ đi.”

“Từ bỏ?” công chúa Man Đạt cười lạnh, “Sau đó về lại ổ ma quỷ đó à? Lại bị Phụ Vương ta đưa đi lấy lòng kẻ khác? Hay là bị ông đưa đi chùa miếu tiếp tục phụng dưỡng trưởng lão?”

Y quan rũ mắt thở dài. Công chúa Man Đạt đi qua đi lại, vòng vàng trên tay chân leng keng, “Ta không thể quay về đó, ta chịu đủ rồi.”

Nàng ta nâng mặt y quan lên. “Ngươi có thể giúp ta một lần, sao không giúp cho trót? Nếu ta có thể ở lại, ngươi cũng có thể ở lại Vương Đình, trở thành y quan trong cung điện Vương Đình, cùng ta hưởng thụ vinh hoa phú quý.”

Lông mi dài của nàng chớp chớp, sắc mặt phát lạnh. “Thân nhân bạn bè quê nhà của ngươi cũng có thể được ban thưởng.”

Y quan nghe ra uy hiếp trong lời của công chúa Man Đạt, ngây ra, trên mặt hiện vẻ xấu hổ giận dữ, gạt tay nàng ta ra, đập trán vào mu bàn chân nàng: “Công chúa, sở dĩ hạ quan giúp ngài, không phải là vì vinh hoa phú quý, cũng không phải lấy lòng sứ giả, hạ quan đồng tình với hoàn cảnh của ngài, hy vọng ngài đạt thành mong muốn, mới thỉnh cầu Phật Tử Vương Đình. Hạ quan thiếu Pháp sư Đề Bà Mông Đạt một phần ân tình, vốn nên trả lại, lại vì tư tâm khẩn cầu Phật Tử đồng ý một thỉnh cầu của mình, phụ tình nghĩa của Pháp sư, trong lòng bất an. Hạ quan không thể làm gì cho ngài nữa, muốn trách phạt hạ quan, hạ quan không dám phàn nàn.”

“Chỉ xin công chúa đừng trút giận lên người nhà của hạ quan.”

Sắc mặt công chúa Man Đạt trầm như nước. “Cút!”

Y quan phủ phục đến cạnh cửa rồi lui ra, nghe sau lưng hình như có tiếng khóc lóc, hơi khựng lại, thở dài quay lại cạnh cửa.

“Công chúa, Phật Tử không giống mấy trưởng lão ở chùa miếu, dáng múa của ngài có thể làm mọi đàn ông của Tì Ra Ma La cúi đầu, nhưng không cách nào dao động Phật Tử.” Cuối cùng ông vẫn mềm lòng, nhỏ giọng nói, “Ngài ở đây cũng phí thời gian, không bằng… không bằng đi cầu Văn Chiêu công chúa, có lẽ nàng ấy có thể giúp ngài.”

Công chúa Man Đạt chợt ngẩng lên. Y quan đã đi xa.

Kiện nô từ trong góc khuất bước ra, cầm mấy phong thư, quỳ xuống nói: “Công chúa, nô theo lời dặn của ngài lục tìm trong phòng của y quan, đúng là tìm ra mấy bức thư của Pháp sư Đề Bà Mông Đạt.”

Công chúa Man Đạt cầm lấy, xem kỹ từng bức, ánh mắt lấp lánh mấy lần. 

Trên thư không có gì khác, ngoài mấy câu hỏi thăm sức khỏe đều thảo luận về bệnh tình, hơn nữa theo thư, hẳn là về bệnh của một nữ tử.

Bệnh nhân của y quan chẳng lẽ là một quý phu nhân Vương Đình?

Nữ tử quan hệ với Phật Tử không đơn giản, nhưng công chúa Xích Mã không có ở Thánh Thành… Còn có cô gái nào có thể khuyên Phật Tử chấp nhận hiến múa?

Một tia sáng lóe qua đầu Man Đạt, chợt nhớ tới ánh mắt Phật Tử nhìn về phía màn trướng trong buổi điển lễ, nàng cảm giác chắc chắn có người sau màn, cố ý xông tới ai ngờ lại lòi ra một khuôn mặt méo mó của thân vệ. Nàng tưởng chỉ là ảo giác. Càng về sau, càng nghĩ nàng càng thấy không thích hợp, nhìn quanh một vòng, phát hiện Văn Chiêu công chúa vẫn chưa quay về chỗ ngồi.

Người phía sau tấm màn rất có thể là Văn Chiêu công chúa.

Công chúa Man Đạt suy đi nghĩ lại, sáng tỏ: Bệnh nhân của y quan không phải ai khác mà chính là Văn Chiêu công chúa! Nàng ta muốn cầu cạnh y quan, khuyên Phật Tử chấp nhận hiến múa, lại sợ Phật Tử động tâm thế nên mới kè kè bên cạnh nhắc nhở Phật Tử.

Như vậy, chỉ cần khống chế y quan là có thể khiến Văn Chiêu công chúa ngoan ngoãn nghe lời.



Sáng hôm sau, Dao Anh lại nhận được một thiếp mời do kiện nô công chúa Man Đạt đưa tới.

Kiện nô đầy sâu xa nói: “Công chúa điện hạ, công chúa và y quan chúng tôi cùng chờ điện hạ, mong điện hạ phải đến, công chúa nói, ngài đã biết được hứa hẹn giữa y quan và Pháp sư Đề Bà Mông Đạt.”

Nói rồi gã lôi ra một túm tóc xoăn màu nâu và một bức thư Đề Bà Mông Đạt tự tay viết.

Dao Anh không khỏi nhảy dựng trong lòng, y quan Thiên Trúc nhận sự nhờ vả của Đề Bà Mông Đạt chẩn trị cho Đàm Ma La Già, việc này không ai biết rõ, nhưng công chúa Man Đạt đã biết?

Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra.

Nàng hờ hững hỏi: “Giữa Pháp sư với y quan có hứa hẹn gì? Liên quan gì đến ta?”

Kiện nô nói: “Công chúa nói, hứa hẹn đó có liên quan đến điện hạ, chắc chắn là ngài biết đó là gì, nếu ngài không tới, tự gánh hậu quả, với cả tốt nhất đừng để lộ chuyện này ra ngoài.”

Dao Anh tính toán rất nhanh, nói: “Nếu công chúa Man Đạt đã muốn gặp ta, địa điểm để ta ấn định, mời công chúa chờ ta ở tiệm bán da dê ngoài dịch quán.”

Kiện nô lộ vẻ chần chừ.

Dao Anh trầm mặt: “Nếu công chúa Man Đạt không đồng ý thì thứ cho ta không thể nhận lời mời, ta nghi ngờ thành tâm của công chúa.”

Kiện nô sợ nàng đổi ý, gật đầu: “Xin điện hạ yên tâm, công chúa chúng tôi tuyệt đối không có ác ý, chỉ muốn nói mấy lời với công chúa. Tiểu nhân sẽ cho người chuyển lời về, nhưng điện hạ nhất định phải lên đường lập tức, mà chỉ được dẫn theo hai tùy tùng.”

Dao Anh sinh nghi trong lòng, nàng cố ý đưa ra yêu cầu chỉ để thăm dò kiện nô, nhìn phản ứng của gã thì bên gã không đủ trọng lượng, rốt cuộc công chúa Man Đạt có biết việc Đàm Ma La Già bệnh nặng hay không? Nếu chỉ là nghi ngờ, chuyến đi này của nàng chẳng phải vừa vặn xác minh suy đoán của cô ấy?

Không đi, ngộ nhỡ công chúa Man Đạt thẹn quá hoá giận, giết y quan, hoặc liều lĩnh rêu rao ra ngoài, vậy thì khó rồi, nói không chừng y quan có thể trị hết bệnh cho Đàm Ma La Già, không thể cứ thế mà bị giết…

Dao Anh cân nhắc một hồi, do dự khó quyết.

Thật ra về lý, Đàm Ma La Già luôn cẩn thận, ngài ấy đã dám giao cho y quan Thiên Trúc, chắc chắn đã có cách đối phó, thế nhưng y quan cuối cùng cũng là người Thiên Trúc…

Nàng nghĩ nghĩ, không dám mạo hiểm, gật đầu đồng ý.

Thân binh trừng trừng cặp mắt, định ngăn nàng. Dao Anh lắc đầu, nói: “Công chúa Man Đạt hao tổn công sức, cũng chỉ là ép ta gặp mặt, nàng ta không dám tổn thương đến ta.”

Chỗ này là Thánh Thành, công chúa Man Đạt làm việc chắc chắn còn phải e dè, mục đích của nàng ta là ở lại đây chứ không phải đắc tội với Vương Đình.

Giờ việc cấp bách là ổn định công chúa Man Đạt trước, những chuyện khác gặp cô ta lại nói. Trước tiên nàng có thể thăm dò công chúa Man Đạt xem cô ta đến cùng biết nội tình nhiều ít.

Dao Anh quyết định xong nói với kiện nô: “Ta có thể chỉ đem hai tùy tùng.” Vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu cho thân binh. 

Thân binh hiểu ý, đợi Dao Anh đi theo kiện nô ra ngoài, lập tức chạy đi Vương Tự báo tin cho Duyên Giác.

Duyên Giác cả kinh thất sắc, giậm chân lo lắng nói: “Vương đã bế quan! Giờ ta không thể nào báo Vương, đành đợi Tướng quân A Sử Na về rồi quyết định!”

Thân binh ngây ra, Phật Tử đã bế quan?



Lúc Dao Anh theo kiện nô đến tiệm bán da dê, công chúa Man Đạt đã đến, chờ ở bên trong.

“Văn Chiêu công chúa dám đến cuộc hẹn, quả nhiên có can đảm.”

Dao Anh cười một tiếng, ngồi vào phía đối diện công chúa Man Đạt, sắc mặt ung dung, thái độ cao ngạo. “Công chúa Man Đạt muốn nói chuyện gì? Thật không giấu, chỉ cần cận vệ thống lĩnh biết ta đến gần dịch quán, sau nửa canh giờ chắc chắn sẽ dẫn người đến tra hỏi để bảo đảm ta bình yên vô sự, cũng không phải là ta cố ý tiết lộ tin tức, mà quy định là như thế. Công chúa muốn gì tốt nhất nói cho nhanh, ta rất bận, không rảnh uống trà tám với công chúa.”

Công chúa Man Đạt liếc Dao Anh một chút. Nàng ta dám trước mặt mọi người dùng roi đánh công chúa Bắc Nhung, bước vào lửa đàn dọa đám công chúa khác, quả nhiên kiêu căng hống hách, bị mình nắm đằng cán mà còn phách lối như vậy.

Muốn lớn tiếng doạ người, lấy khí thế áp đảo mình à?

Đáng tiếc nàng ta người cũng đã tới, chứng tỏ để ý đến tính mạng của y quan, mình ngồi vững ghế thắng, sao bị mê muội được?

“Công chúa phong thái xuất chúng, là người sảng khoái.” Công chúa Man Đạt dừng một chút, từng chữ từng chữ đi thẳng vào vấn đề: “Ta đã biết giao dịch giữa ngài và y quan.” Nói xong, nàng ta nhìn Dao Anh, quan sát biểu lộ của nàng.

Đến lông mày Dao Anh còn không nhúc nhích một chút, không hề lo lắng nói: “Công chúa khéo đùa, ta và y quan quý quốc vốn không quen biết, giao dịch cách nào chứ?”

Công chúa Man Đạt mỉm cười, đuôi mày khóe mắt đều là phong tình: “Công chúa không cần che giấu, ta đã cho người kiểm tra hòm thuốc và thư từ của y quan, chứng cứ vô cùng xác thực. Giờ ông ta bị ta giam một chỗ không ai biết, nếu công chúa có thể giúp ta một chuyện, ta sẽ để ông ta còn sống gặp công chúa.”

Dao Anh bắt đầu lo lắng, hai tay trong tay áo siết chặt, mỉm cười nói: “Chứng cớ gì? Ta không rõ ngài nói gì, ta và y quan quý quốc chẳng hề qua lại.”

Mi tâm công chúa Man Đạt giật giật. Đã đến nước này, Văn Chiêu công chúa còn muốn gạt ai?

Nàng cười lạnh, đối mặt với Dao Anh, chậm rãi nói: “Công chúa mắc bệnh nan y, Pháp sư Đề Bà Mông Đạt và công chúa là chỗ quen biết cũ, luôn nghĩ cách giúp công chúa tìm đơn thuốc, y quan được nhờ vả mà đến chẩn trị cho công chúa. Công chúa tới gặp ta, không phải là sợ ta giết y quan sao?”

Dao Anh sửng sốt. Công chúa Man Đạt nghĩ nàng đã bị mình dọa, không khỏi đắc ý nói: “Bệnh của công chúa chỉ có y quan trị được, giờ tính mạng của ông ấy nằm trong một ý niệm của ta, có phải công chúa thấy ta đủ tư cách nhờ ngài làm giúp ta một việc không?”

Dao Anh lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười: thì ra Man Đạt cho rằng y quan đến xem bệnh cho nàng? Còn bắt y quan để uy hiếp nàng? Nói vậy, nàng ta không biết việc Đàm Ma La Già bị bệnh.

Dao Anh thầm nhẹ thở phào, nhưng mặt vẫn vẻ căng lại, trong đầu thì nhanh chóng tính toán, công chúa Man Đạt đã hiểu lầm thế thì chi bằng đâm lao phải theo lao, xem cô ta muốn gì. “Công chúa muốn ta đồng ý chuyện gì?” 

Nghe giọng điệu nàng có phần chậm lại, công chúa Man Đạt càng thêm vững tin nàng đang e sợ, nhếch miệng cười nói: “Ta và công chúa đồng bệnh tương liên, sẽ không tổn thương cô… Ta đây tới giúp ngài, ta có thể giúp ngài đạt thành tâm nguyện.”

Dao Anh bày ra vẻ vô cùng nghi hoặc.

Giọng công chúa Man Đạt mềm mại, từ tốn nói: “Lúc ta đến Vương Đình có nghe qua chuyện của Văn Chiêu công chúa, ngài quê xa hơn vạn dặm, mà quê nhà ta cũng cách Vương Đình rất xa. Ở đó, thân phận phụ nữ rất hèn mọn, dù ta là công chúa nhưng vốn không do Vương hậu sinh ra, mẹ ta là một nữ kỹ đê tiện…”

Nói đến đây, trong mắt công chúa Man Đạt như rưng rưng, nhìn rất thương. “Từ nhỏ ta đã bị Vương hậu đưa đi học múa, mẹ ta lấy nước mắt rửa mặt, khi đó ta trẻ người non dạ, không hiểu nỗi đau thương của mẹ, sau này khi mẹ sắp lâm chung mới bảo, ta xuất đầu lộ diện, lấy múa hầu người, chắc hẳn tương lai cũng rơi xuống đáy xã hội như bà, bị người đời nhạo báng…”

“Về sau, lời mẹ ta như sấm truyền, ta có dáng múa xuất chúng, nổi tiếng khắp nơi, Phụ Vương thường muốn ta múa diễn ở các yến hội, năm ấy ta mười bốn tuổi, phản quân tấn công vào thành, Phụ Vương để lấy sự ủng hộ của trưởng lão mà hiến ta đi…”

Công chúa Man Đạt quẹt khóe mắt. “Rồi từ đó, ta lại bị đẩy đưa giữa nhiều người khác, xa gần thành Tì Ra Ma La đều nổi danh đãng phụ.”

Công chúa Man Đạt thở thật dài, con mắt xanh nâu chăm chú nhìn Dao Anh, trong mắt như ngậm một vũng nước. “Sau khi đến Vương Đình, lúc đầu ta muốn trèo lên cạnh Phật Tử, nhưng thấy hành động vĩ đại của Văn Chiêu công chúa khi tặng hoa và bước vào lửa đàn mới bỏ đi suy nghĩ. Công chúa thật sự chân tình đối với Phật Tử, trong lòng ta vô cùng cảm phục, hơn nữa chính Phật Tử nói chỉ có mỗi mình công chúa là Ma Đăng Già, ta không dám tranh chấp với ngài.”

Công chúa Man Đạt nhẹ nhàng nắm chặt tay Dao Anh, “Công chúa dám vì Phật Tử bước vào lửa đàn, hẳn là tình cảm rất sâu nặng, đáng tiếc Phật Tử vẫn hờ hững, đợi tròn kỳ hạn một năm, ngài đành buồn bã ra đi, ngài đẹp như vậy, rời Vương Đình rồi chắc hẳn sẽ gặp nguy cơ khắp nơi, người người ngấp nghé. Tình cảnh của ta rất tương tự công chúa nên muốn giúp ngài đạt thành tâm nguyện mà ở lại.”

“Đương nhiên, ta giúp công chúa cũng có chỗ cầu, hy vọng sau khi công chúa đạt thành thâm nguyện có thể giúp ta tìm một Vương công quý tộc Vương Đình làm chỗ dựa, sau này, hai ta giúp đỡ lẫn nhau, lẫn nhau có chỗ dựa vào, công chúa có thể thường xuyên làm bạn bên cạnh Phật Tử mà ta cũng có thể được hưởng vinh hoa phú quý.”

Dao Anh nhìn Man Đạt, có vẻ hơi động. Man Đạt vẫn vô cùng chân thành: “Ta tính toán từ sớm nhưng chẳng thể có cơ hội gặp ngài nói chuyện, rơi vào đường cùng đành dùng y quan mà ép công chúa.”

Nàng phất tay, ra hiệu kiện nô đưa lên một chiếc hộp và sách quý, đặt trên bàn.

“Mong công chúa tin thành ý của ta, đây đều là lễ vật ta dành cho ngài. Quê hương ta có rất nhiều bí pháp nam nữ song tu, ta tinh thông đạo này, có thể truyền lại cho công chúa, chỉ cần học được, công chúa sẽ không cần phí nhiều sức mà có thể dẫn dụ Phật Tử trầm mê, ta cam đoan, sau này mỗi ngày Phật Tử đều không thể rời khỏi người công chúa.”

“Đến lúc đó, công chúa cần gì phải mạo hiểm vào lửa đàn?”

Nàng ta mở sách quý, trên tờ giấy vẽ rất tinh xảo những bức nam nữ động tình quấn lấy nhau, đường cong trôi chảy, giống như thật, động tác phong phú.

Trước bàn có thắp một ngọn đèn, dưới ánh sáng chập chờn, đôi nam nữ trong tranh được chiếu thật có sức câu hồn đoạt phách người. 

Khóe miệng công chúa Man Đạt cười mỉm, lại mở tiếp chiếc hộp quý. “Còn đây là những bí dược trợ hứng dùng trong cung đình không truyền ra ngoài, dùng bí dược này, ông già bảy mươi cũng có thể hô mưa gọi gió. Còn có thuốc cho nữ tử dùng, không màu không vị, chỉ cần bôi một tí lên người, đàn ông có khắc chế mấy cũng điên cuồng vì ngài.”

Dao Anh quét mắt một vòng qua mớ tranh trong sách và bí dược trong hộp, khóe miệng giật giật, đây là muốn dạy nàng thuật trên giường sao?

Môi đỏ công chúa Man Đạt hé mở, giọng tràn ngập mê hoặc: “Phật Tử phong thái vô song, chả nhẽ ngài không muốn sớm có ngày cùng Phật Tử trải nghiệm cực lạc lớn nhất trong đời người, để ngài ấy cuối cùng không thể rời xa người?”

Trong đầu Dao Anh hiện lên khuôn mặt trong lạnh thánh khiết của La Già, tiếng lòng kéo căng, giật mình.

Sai lầm sai lầm.

Công chúa Man Đạt thỏa mãn nhìn nàng bị mình khơi gợi ý nghĩ, một nụ cười xinh đẹp nhoẻn bên môi, “Công chúa một cây chẳng chống vững nhà, hợp tác với ta, hai ta đều có lợi, sao hả?”

Sau một khắc, nụ cười nàng ta đóng băng nơi khóe miệng.

Mặt Dao Anh không có tâm trí đáp lại, vẻ ngượng ngùng, xấu hổ hay cố kiềm nén sự xấu hổ, nàng cười cười, ngước mắt, “Mong muốn của công chúa, sợ không chỉ đơn giản là gả cho Vương công quý tộc thế đâu nhỉ?”

Mặt công chúa Man Đạt hơi trầm xuống.

Dao Anh nhếch miệng, “Công chúa giúp ta đạt thành tâm nguyện, thật ra chỉ cố vòng vèo.” Nếu nàng chỉ là một nữ tử điên cuồng lưu luyến si mê Đàm Ma La Già, lại không có gì cả, bị công chúa Man Đạt giật dây, đi dùng những thứ bí pháp, bí thuật bảy điên tám đảo cô ta tặng, chẳng khác nào bước thẳng vào cạm bẫy của cô ta, sau đó cô ta sẽ lợi dụng nàng từng bước một tiếp cận Đàm Ma La Già, rồi thay thế nàng.

Mấy cả, có ai biết ba thứ bí dược này có hại chỗ nào không? Nàng cứ dùng đại khiến Đàm Ma La Già xảy ra chuyện, thế thì Man Đạt vừa vặn thừa lúc vắng chủ vọc niêu. 

Dao Anh lạnh lùng thốt: “Ta sẽ không hợp tác với công chúa.”

Nụ cười trên mặt công chúa Man Đạt biến mất: “Y quan nằm trong tay ta, công chúa không sợ sau này sẽ không còn được gặp lại y quan à?”

Dao Anh buông hai tay, “Không gặp thì không gặp thôi, chết sống có số.” Giờ nàng đã xác định công chúa Man Đạt không biết Đàm Ma La Già bị bệnh, nàng càng không thèm để ý, y quan càng an toàn.

Công chúa Man Đạt nhắm mắt lại, không khỏi thầm nghi hoặc: cô ta thật không sợ chết à?

Bên ngoài nghe lanh lảnh một tiếng còi, một con ưng đen đập cánh ngoài cửa sổ, bụi trên cánh cửa tung rơi. 

Dao Anh nghiêng tai nghe ngóng, không chút hoang mang đứng dậy. “Công chúa Man Đạt, thân binh tới đón ta rồi.”

Công chúa Man Đạt kinh hãi, đi tới trước cửa sổ nhìn ra, phía dưới lầu đầy tiếng ngựa hí, mấy chục thân binh người mặc áo tay bó đã bao vây cửa tiệm. 

Nàng ta cắn răng nói: “Y quan còn trong tay ta, ta sẽ không cho ông ta chẩn trị cho ngài, công chúa bị bệnh nhiều năm, tư vị bị bệnh tật tra tấn không dễ chịu tí nào đâu nhỉ?”

Dao Anh cười một tiếng.

Không dễ chịu.

Có điều nếu thật sự sinh tử của nàng có nằm trong tay y quan đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không vì mình muốn chữa khỏi bệnh mà hợp tác với cô ta. “Hôm qua y quan còn đi Vương Tự, công chúa thì không thể nào đưa người ra khỏi thành trong giờ giới nghiêm đêm qua được, chứng tỏ y quan còn trong thành. Sứ đoàn không thể tự tiện đi lại, y quan không ra khỏi dịch quán, mà dịch quán lại không hề có mật thất đường hầm, tìm một người rất dễ dàng. Công chúa, nơi này không phải quê hương ngươi, trên dưới sứ đoàn gồm cả tạp dịch, chỉ có mấy mươi người. Muốn tìm được y quan dễ như trở bàn tay.”

“Ta nói rồi, ta không có thời gian rảnh rỗi uống trà với ngươi.”

Da mặt công chúa Man Đạt tê cứng. Nàng cho là Văn Chiêu công chúa chỉ là một nữ tử kiêu căng vì yêu mà cuồng nhiệt, không ngờ rằng trong thời gian ngắn cô ta có thể điều động nhiều người vậy.

Nàng ta chủ quan rồi.



Duyên Giác tự mình dẫn người tìm người, hỏi tra từng kẻ, rất nhanh tìm được y quan. Ông ta cũng chẳng bị thương tổn chỗ nào chỉ bị giam lại. Ông hành lễ với Dao Anh, khóc xin: “Công chúa Man Đạt thân thế lận đận, hồ đồ trong phút chốc mới nghĩ ra ý ngu ngốc mạo phạm công chúa thế này, xin công chúa rộng lượng.”

Duyên Giác ở một bên nói: “Công chúa Man Đạt tuy là sứ giả nhưng ý đồ bất chính, há buông tha dễ dàng vậy?”

Y quan lo lắng vạn phần, nhìn Dao Anh. “Tiểu nhân đến chẩn trị cho công chúa, xin công chúa nể tình mà tha thứ cho công chúa Man Đạt.”

Dao Anh ngẩn ra. Nàng nghĩ công chúa Man Đạt hiểu lầm mới tỏ vẻ không hề quan tâm để cô ta chùn bước… Chả nhẽ chẳng phải hiểu lầm?

“Ngươi đến để chữa bệnh cho ta à?”

Y quan gật đầu, quỳ xuống nói: “Phật Tử bảo tiểu nhân chẩn trị cho công chúa, mấy hôm trước ngài vừa mới dùng thuốc viên chính là do tiểu nhân điều phối.”

Dao Anh nhẹ rùng mình, mãi thật lâu không lên tiếng.

Tình cảnh hôm đó từng chỗ thoáng hiện, khi đó, đúng thật Đàm Ma La Già chưa hề nói mục đích y quan đến Vương Đình, nàng chỉ nói ra suy đoán chính mình mà ngài ấy không phủ nhận, cũng không sửa lời, thế là nàng cứ nghĩ y quan đến đây vì ngài ấy. 

Sao ngài ấy không nói sự thật?

Dao Anh còn đang sững sờ, một con khoái mã vội chạy đến, cận vệ Ba Murs nhào xuống ngựa, ôm quyền với nàng: “Công chúa, mời lập tức trở về Vương Tự.”

Duyên Giác đang dẫn người thu hộp quý sách quý các thứ, nghe vậy, quay lại hỏi: “Sao thế?”

Ba Murs ra hiệu những người khác ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Vương triệu kiến công chúa.”

Duyên Giác kinh ngạc mở to mắt.

Sáng nay, Đàm Ma La Già đã bế quan, trừ Ba Murs và Tất Sa, không ai có thể vào hầm đá. Đến lúc Lý Dao Anh đi tiệm da dê, cậu ta và Tất Sa thương lượng đối sách, chia nhau hành động tìm y quan, vì việc khẩn cấp sợ quấy nhiễu đến Đàm Ma La Già, họ chỉ để lại một lời nhắn, La Già hẳn phải đang bế quan mới đúng…

Sao Vương còn chạy ra làm gì, còn muốn lập tức triệu kiến công chúa nhỉ?

Dao Anh hơi hoảng hốt, đáp lời rồi cùng Ba Murs chạy về Vương Tự, Ba Murs phủ thêm bào trắng che chắn cho nàng, dẫn nàng theo hẻm khuất vào chùa, trèo lên thềm đá thật dài, đi vào trước cửa một gian điện vắng vẻ.

Trong phòng có tiếng nói chuyện, Dao Anh đi vào, Tất Sa cũng ở trong phòng, gật đầu thăm hỏi nàng. “Công chúa không sao chứ?”

Dao Anh cười đáp lại, nâng tầm mắt nhìn sang Đàm Ma La Già.

Từ sau đêm cầu phúc trên Phật tháp chỗ hang đá, nàng không gặp lại Đàm Ma La Già, hôm đại hội tỷ võ, nàng ngồi dưới đài, ngài ấy ngồi trong lều lớn trên đài, khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ bóng ngài ấy. 

Không biết vì sao, mấy ngày không gặp, giờ nhìn ngài ấy, cảm giác như đã cách một kiếp. 

Thật giống như Đàm Ma La Già tay cầm đèn cầu phúc cho nàng kia mãi mãi dừng lại trong đêm ấy, không quay lại.

Đàm Ma La Già không nhìn Dao Anh, nét mặt trong vắt lạnh lẽo.

Dao Anh nhìn chàng, kinh ngạc nhìn xuất thần.

Chàng khi thì lạnh nhạt trang nghiêm, không dễ thân cận, khi thì dịu dàng quan tâm, giống như đỉnh núi tuyết trắng xóa đầy gió, quanh năm mây mù che phủ, không thấy rõ toàn cảnh, thi thoảng trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẳm, nắng vàng rực rỡ trút xuống, mới may mắn nhìn thấy dáng núi hùng vĩ tráng lệ.

Dao Anh mãi thật lâu không lên tiếng, Đàm Ma La Già liếc nàng, ánh mắt trong veo.

Tất Sa khẽ cau mày, hỏi: “Công chúa, công chúa Man Đạt đã biết gì rồi?”

Dao Anh lấy lại tinh thần. “Công chúa Man Đạt không biết pháp sư bị bệnh, nàng ta…” Nàng tóm tắt lại. “Nàng ta nghĩ y quan đến xem bệnh cho ta nên muốn dùng nó khống chế ta.”

Tất Sa như trút được gánh nặng nói: “Vậy tốt rồi.”

Thân binh chẳng nói rõ ràng, anh ta còn tưởng công chúa Man Đạt nắm được cán rất quan trọng tay uy hiếp họ, thì ra chỉ là một trận sợ bóng sợ gió.

Cặp mày Đàm Ma La Già hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn Dao Anh lạnh băng đầy uy nghiêm: “Lần sau công chúa không nên lỗ mãng vậy, đợi Duyên Giác tới báo trước đã.” Giọng điệu nghiêm khắc, mang ý chỉ trích.

Tất Sa trong phút chốc không dám lên tiếng.

Dao Anh mím môi, gật đầu đồng ý.

Không khí đọng lại, trở nên có phần lúng túng.

Con ngươi Tất Sa xoay chuyển, tằng hắng một cái, cười giải thích giúp Dao Anh: “Vương, tiệm da dê cạnh dịch quán kia là sản nghiệp dưới tên nhà tôi, mỗi ngày đều có người ở đó trông chừng dịch quán. Công chúa Man Đạt là sứ giả, chỉ dám giam cầm y quan của nàng ta chứ không có dám làm gì khác. Nếu là ai khác hoặc là hẹn chỗ nào khác, chắc chắn công chúa sẽ không nhận lời mà đến đâu.”

Đàm Ma La Già lặng thinh.

Tất Sa sờ chóp mũi, đổi chủ đề, nói: “Vương, y quan Thiên Trúc có đáng tin không ạ? Nếu y thuật ông ta cao siêu, chi bằng mượn cơ hội này lấy quan to lộc hậu giữ người lại.”

Đàm Ma La Già thu ánh mắt, lắc đầu: “Không cần, y là y giả, đã để lại đơn thuốc, không được ép ở lại. Cậu đi dịch quán, mời sứ đoàn Tì Ra Ma La ngày mai lập tức về nước, đích thân cậu đưa họ ra khỏi thành.”

Tất Sa hiểu ý, ôm quyền hô vâng. Chính anh ta đưa đi, là cưỡng ép sứ đoàn Tì Ra Ma La rời đi. Chờ một lúc thấy La Già không dặn gì thêm thì cáo lui ra ngoài.

Anh ta vừa đi, trong phòng trở nên ngột ngạt, bầu không khí còn khó xử hơn ban nãy.

Đàm Ma La Già cúi đầu nhìn Dao Anh.

Dao Anh đứng trước mặt chàng, tinh thần hoảng hốt, hai gò má tái nhợt, hình như hơi ủ rũ cúi đầu, cặp mắt ảm đạm vô thần.

Đàm Ma La Già im lặng một lúc, người không có việc gì thì tốt rồi.

“Nếu có lần sau, không được lỗ mãng.” Lúc này giọng đã dịu đi mấy phần.

Dao Anh ngước mắt, nghĩ nghĩ, nói thật lòng: “Nếu Pháp sư nói thật với tôi từ sớm, tôi sẽ không lỗ mãng.”

Thật ra trước đó nếu nàng nghĩ thêm một tí sẽ nhìn ra, y quan Thiên Trúc đến Thánh Thành, vừa vặn La Già tìm thuốc mới cho nàng. Chuyện ngài ấy bị bệnh không thể tiết lộ mà y quan Thiên Trúc là sứ giả nước khác, thân phận mẫn cảm, Tất Sa sao lại để y quan ở lại dịch quán lắm người nhiều miệng?

Chỉ vì nàng chưa từng nghi ngờ Đàm Ma La Già, nên mới không suy nghĩ tỉ mỉ, sợ y quan xảy ra chuyện. Trong mắt nàng, La Già không từng cố gắng giấu diếm điều gì.

Đàm Ma La Già rũ mắt, “Là do ta sơ suất không báo cho công chúa.”

Dao Anh lắc đầu: “Pháp sư sẽ không phạm sai lầm như thế này, vì sao Pháp sư không nói thật với tôi?”

Đàm Ma La Già dời mắt, thản nhiên nói: “Không cần thiết.”

Dao Anh nghẹn ngào, ngài ấy trả lời nhẹ nhàng bâng quơ thế thì chẳng thể nào hỏi tới nữa. 

Đúng thế, với ngài, rất nhiều chuyện không cần thiết.

Cả hai người đều không nói gì nữa.

Một lát sau, Đàm Ma La Già hỏi: “Nói thật cho công chúa thì hôm nay người sẽ không lỗ mãng thế chăng?”

Dao Anh gật đầu, không chút nghĩ ngợi nói: “Nếu không phải vì lo lắng cho Pháp sư, việc gì tôi phải để ý đến công chúa Man Đạt?” Nếu biết từ sớm, nàng sẽ không chút hoang mang mà đi tìm Tất Sa bàn những chuyện cần làm khi xuất phát, sẽ không lo lắng công chúa Man Đạt giết y quan mà vội vàng đi gặp.

Đôi mắt xanh biếc của La Già chăm chú nhìn Dao Anh.

Dùng tính mạng nàng uy hiếp, nàng có thể ung dung như không… Dùng chàng uy hiếp, nàng lại vội vàng đến thế…

Dao Anh đối mặt với chàng, cảm giác được ánh mắt chàng phá lệ sâu thẳm, nghĩ là chàng còn đang giận, thấp giọng nói: “Pháp sư, lần sau tôi sẽ không lỗ mãng nữa.”

Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, trên mặt không hề lộ vẻ cảm xúc.

Trong đầu, lại là tiếng gió cờ đầy trời. Mai: công chúa bị đưa đi lấy lòng Quân chủ khác, chứng tỏ bị xem như công cụ, thuộc về phe thất thế mà cũng chưa chắc là con gái của thủ lĩnh. Hơn nữa, đó là những bộ lạc nhỏ, tiểu quốc rất nhỏ, nghe thì cái danh công chúa Thiên Trúc vang dội, thật ra cũng chỉ là công chúa một nước nhỏ, dạng như Man Đạt có thể đếm đến mấy trăm.
Chương trước
Chương sau