Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 18: Đau em

Chương trước
Chương sau
Hứa Úc Liêm chìm đắm trong hồi ức, cảm giác được đôi môi bị lòng bàn tay mềm mại tách ra. Một giây tiếp theo, một viên thuốc giải rượu không có vỏ bọc đường được nhét vào giữa hai kẽ răng, một vị đắng đậm lan ra đầu lưỡi, khiến cô muốn ói.

Hứa Úc Liêm lập tức ngậm lấy ngón tay còn chưa rời khỏi miệng, và cắn nhẹ như để trả đũa đối phương.

Hứa Ôn Giảo cúi đầu chiêm ngưỡng người con gái đang say lờ đờ với đôi mắt tinh xảo. Nàng đắp chăn lên nửa người, nhắm mắt nằm nghiêng, để cô cắn tay của nàng như một con mèo con mới mọc răng.

Hứa Úc Liêm đã nhuộm tóc lại thành màu đen cách đây vài ngày, mái tóc mượt mà xõa ra, khuôn mặt thanh tú và cao quý, khí chất lạnh lùng quý phái, làn da trắng ngần hơi ửng đỏ do uống rượu, kiều diễm như một nàng tiên giáng trần.

Một người chị quá xinh đẹp, khiến người ta muốn ức hiếp, nàng thật muốn đè người ấy xuống ngay lập tức.

Một tia dục vọng lóe lên trong đôi mắt của Hứa Ôn Giảo.

Nàng rút những ngón tay đã bị thấm ướt của mình ra, cúi xuống gần Hứa Úc Liêm không biết là đang tỉnh hay đang say, khàn giọng hỏi: "Chị ơi, sao chị không cắn chỗ khác?"

Khi nghe thấy nàng gọi mình bằng chị, đôi đồng tử giãn ra của Hứa Úc Liêm trong giây lát đã lấy lại được sự tỉnh táo.

Cô nắm lấy cổ tay của bàn tay đang định cởi váy của đối phương, nhìn chằm chằm vào Hứa Ôn Giảo, như thể cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tim của Hứa Ôn Giảo đập như hồi trống, nhịp tim loạn xạ, chỉ nói một chữ: "Chị . . ."

Hứa Úc Liêm đột nhiên kéo nàng vào lòng, một nụ hôn nồng cháy đã chặn đứng mọi tiếng rên rỉ đứt quãng và hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.

Reng, reng, reng.

Đồng hồ báo thức reo liên tục vào sáng sớm, Hứa Úc Liêm tỉnh dậy sau giấc ngủ với cơn đau đầu như búa bổ.

Cô vô thức chạm vào chiếc điện thoại di động mà cô thường đặt bên cạnh, nhưng cô lại chạm vào một cơ thể mềm mại, thật ấm ấm.

Hứa Úc Liêm bị cái này làm cho sợ hãi ngồi dậy và suýt chút nữa đã lăn khỏi giường.

Cô không cần phải nhìn xuống cũng biết được tình hình lúc này. Cô không mảnh vải che thân và người nằm bên cạnh cũng vậy.

Hứa Úc Liêm biết tối qua mình có chút say, hiện tại cô hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng lẽ tối hôm qua cô uống nhiều đến mức lên giường làm loạn với một người lạ sao?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Nhịp tim nhảy loạn xạ, cô lấy hết can đảm nhìn sang một bên.

Hứa Ôn Giảo khỏa thân nằm ở một bên, tay phải cuộn thành nắm đấm nhỏ đặt lên một bên mặt.

Mái tóc đen dài và thân thể trắng nõn đan xen thành hình thái nguyên thủy nhất. Dấu hôn thơm ngát sau khi đùa giỡn trên cổ và xương quai xanh đã được sợi tóc che phủ, đồng thời còn có nhiều vết xanh tím tập trung ở ngực cùng đùi. Tất cả đủ để chứng minh đam mê đã tồn tại nhiều năm qua của người nào đó.

Đây đều là do cô làm sao?

Rất rõ ràng đây chính là phong cách của Hứa Úc Liêm.

Đầu óc của Hứa Úc Liêm đột nhiên trống rỗng, cô dùng chăn che lại cơ thể nhô ra của Hứa Ôn Giảo một cách máy móc, trong đầu tràn ngập ý nghĩ muốn bỏ trốn thật nhanh.

Cô quay người chuẩn bị xuống giường, muốn thoát khỏi phòng ngủ của Hứa Ôn Giảo, nhưng vòng eo đã bị người kéo lại.

Hóa ra là Hứa Ôn Giảo đã tỉnh.

Nàng ôm lấy eo của Hứa Úc Liêm, cọ xát làn da trơn nhẵn với nhau, Hứa Ôn Giảo dùng giọng điệu quyến rũ nói: "Chị tỉnh rồi."

Cô còn không biết làm thế nào mà mình quay lại đây, chứ đừng nói đến vì cái gì mà mình lại lăn lộn cùng đối phương ở trên giường sau nhiều năm xa cách như vậy.

Hơn nữa chính cô là người đã xoa xoa Hứa Ôn Giảo trước.

Thế nhưng chẳng phải đối phương đã có người mình thích rồi hay sao?

Vậy chẳng phải cô chính là người thứ ba xen vào giữa hai người họ sao?

Hứa Úc Liêm đảo mắt nhìn xung quanh, cô cảm thấy cực kỳ áy náy, nói chuyện không quá lưu loát: "Ừm . . . Cô ngủ thêm một lát đi, tôi rời giường trước."

Hiện tại cô cầu nguyện Hứa Ôn Giảo sẽ giống như trước đây, mỗi lần làm xong những chuyện này, cả hai đều ngầm hiểu lẫn nhau và im lặng không đề cập tới.

Thế nhưng mọi chuyện không diễn ra như những gì cô mong muốn.

Hứa Ôn Giảo quấn quanh người cô như một con rắn linh hoạt, thản nhiên nói: "Chị ơi, móng tay của chị dài quá."

Nàng hạ giọng, muốn nói nhưng những lời cuối cùng lại run run: "Tối qua em đau quá, đau quá . . ."

Hứa Úc Liêm từng có thói quen làm móng tay, điểm tốt duy nhất là cô mới tháo sơn móng tay khi làm tóc cách đây vài ngày nhưng cô vẫn để móng tay rất dài.

Toàn thân của cô giống như một con tôm bị luộc chín, từ mặt đến cổ của cô đỏ bừng.

Không phải là học sinh trung học không biết gì, Hứa Úc Liêm đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Hứa Ôn Giảo. Cô thoát khỏi cái ôm của đối phương, không kịp tìm quần áo để mặc vào, nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi giường và vội vàng nói một câu: "Thật xin lỗi."

Cánh cửa bị đóng sầm lại, Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm bóng người biến mất khỏi tầm mắt. Nàng ngồi duỗi người trên giường, muốn cười không hiểu, nhưng khi hai chân cử động, vẫn cảm giác đau nhức ê ẩm.

Hứa Úc Liêm như người mất hồn lui về phòng, tìm một bộ quần áo sạch sẽ, mặc vào rồi chuẩn bị vào phòng tắm để tắm rửa.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô thấy quần áo vương vãi trên sàn, mọi thứ đều bừa bộn, chăn bông lẫn với khăn giấy ướt sũng.

Hứa Úc Liêm xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhặt từng cái một lên, thu dọn gọn gàng, cuối cùng móc ra một chiếc quần lót ren rỗng từ khe hở giữa ghế sofa ra. Nó đã bị xé rách đến mức hoàn toàn không nhìn thấy kiểu dáng ban đầu.

Cái này không phải của cô.

Hứa Úc Liêm nhặt nó lên và muốn ném thẳng vào thùng rác để tiêu hủy bằng chứng hành động quá mức thô bạo của mình, nhưng sau đó cô lại do dự và chuẩn bị cầm đi rửa sạch sẽ, bọc trong túi nhựa rồi vứt đi.

Nhiệt độ nước trong phòng tắm được điều chỉnh ở mức nóng sôi, Hứa Úc Liêm đứng trong làn hơi nước mờ mịt, đối mặt với mình trong gương với vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Trên người của cô cũng không dễ nhìn là bao, khắp nơi đều là những vết xước mà Hứa Ôn Giảo không kiềm chế được cảm xúc đã đè nén suốt nhiều năm qua để lại. Không mặc áo cổ cao cùng tay dài là không thể che hết được, có  thể tưởng tượng ra được tối hôm qua các nàng chiến đấu kịch liệt ra sao.

Hứa Úc Liêm ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng, ngón tay vì ngâm nước quá lâu mà trở nên nhăn nheo, bước chân tung bay mở cửa.

Hôm nay là một ngày nhiều mây, hình như trời sắp mưa. Đã hơn bảy giờ, trong phòng khách không có ánh sáng, bóng dáng của đồ đạc cũng mờ mịt, Hứa Ôn Giảo đang ngồi lẻ loi một mình trên ghế sofa.

Trên bàn trà có đặt một hộp kem dưỡng để bôi lên vùng kín, nàng chỉ mặc áo trên, rộng đến mức chỉ cần nhúc nhích một cái là có thể nhìn thấy những vết tích trên ngực. Nàng dạng hai chân ra, nhúng đầu tăm bông vào trong kem dưỡng và bôi nó một cách khó khăn lên phần dưới cơ thể của mình.

Mặt lộ ra hướng về phía người vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Hứa Úc Liêm liếc nhìn nàng rồi kinh ngạc quay mặt đi. Cô mím môi đứng bên cạnh, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Nhiệt độ do mới tắm từ nước nóng xong không hề giảm mà lại tăng lên. Mồ hôi ở bên trong người không ngừng chảy ra và chỉ cảm thấy sền sệt.

Hứa Ôn Giảo chú ý tới cô, dừng lại hành động của mình.

Nàng từ từ thả tăm bông xuống, chớp mắt và nhìn chằm chằm vào Hứa Úc Liêm với ánh mắt sâu xa.

Nàng nhắc lại chuyện xưa với giọng điệu dỗ dành với bạn gái: "Chị ơi, chị còn giận em sao? Em biết chuyện tối qua là em sai rồi."

Nhắc đến chuyện đó vào thời điểm này, tình thế đã thay đổi, trong lòng Hứa Úc Liêm lạnh xuống, chỉ cần Hứa Ôn Giảo không nhắc tới chuyện tối qua, cô cái gì cũng sẽ đồng ý.

Cổ họng của Hứa Úc Liêm đau rát, cô xấu hổ cụp mắt xuống, từng bước đi về phía phòng ngủ, nhìn trái nhìn phải hỏi đối phương: "Hôm nay cô định đi làm muộn sao?"

Đi làm đi, đừng nói nữa mà.

Hứa Ôn Giảo duỗi thẳng đôi chân đau nhức của mình, hơi nhếch môi: "Em đã nói với trợ lý Trương, lúc tỉnh dậy em cảm thấy không thoải mái, có thể tối mới đến công ty."

Làm sao còn không cảm thấy thoải mái? Hứa Úc Liêm vô cùng lo lắng mà cắt ngang lời của nàng: "Cô có muốn ăn sáng hay không? Tôi ra ngoài mua cho cô."

Hứa Ôn Giảo nhìn ra được đối phương đang có gì đó không ổn, nàng chỉ bảo cô mua đồ ăn sáng gần nhà là được. Hứa Úc Liêm thay quần áo rồi lập tức đi ra ngoài.

Biết trốn tránh là rất đáng xấu hổ, nhưng cô đang rất cần.
Chương trước
Chương sau