Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

[Ngôn Tình] Mạch Thượng Hoa Khai

Chương 5

Chương trước
Chương sau
9

Mỗi lần công chúa tra tấn ta xong, ta sẽ ở một mình trong phòng chờ vết thương bình phục.

Ta không nói cho phụ thân.

Phụ thân có cách báo thù của phụ thân, ta có cách báo thù của ta, ta không muốn dựa vào ai hết.

Phụ thân bề bộn nhiều việc, hắn ở nhà ngày càng ít, mỗi lần trở về đều là mang theo một đống người đi thư phòng trao đổi sự tình.

Xuân đi thu đến, ta nhìn người phụ thân mang về, từ tiểu quan thất phẩm đến đại quan tam phẩm, rồi đến cẩu quan Đông xưởng nổi danh tàn ác cùng với nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.

Màu sắc thượng quan bào của phụ thân cũng thay đổi, hắn càng lúc càng trở nên xu nịnh, ánh mắt lại càng thêm lạnh đi, bóng lưng cũng gầy gò đi.

Phụ thân ta vốn trầm mặc ít nói, nhìn thấy mẫu thân luôn khẩn trương ngượng ngùng, không biết từ bao giờ đã trở nên mạnh mẽ trong vòng quan trường tối đen.

Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ đau lòng lén rơi nước mắt.

Mẫu thân ta chính là người mà chỉ cần biết phụ thân ta có chút va chạm nhỏ thôi cũng sẽ nhắc tới rất lâu, biết phụ thân bây giờ gầy gò như này, mẫu thân nhất định ngủ không ngon giấc.

10

Bốn năm sau, công chúa lại mang thai, bà ta cao hứng, Bảo Mã Hương Xa vô cùng kiêu ngạo trở về cung, đợi đến đêm mới trở về phủ.

Lúc đi xe ngựa trống trơn, lúc trở về lại chất đầy vàng bạc tài bảo.

Bà ta đắc ý rêu rao ngoài cửa, giống như một con khổng tước hoa.

Nhìn thấy ta đang đọc sách, một cước đạp vào ngực ta, đưa tay căm hận nhấc ta lên, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt mặt ta nâng lên.

Bà ta lạnh mặt siết chặt tay hận không thể bóp chết ta:

"Ngươi thật sự là giống hệt con mẹ tiện nhân của người, đều khiến ta chướng mắt.

Bà ta ngày xưa tra tấn ta, còn có chút ít e ngại, bây giờ có đứa nhỏ này, bà hạ thủ không hề có điều cố kỵ.

Thị nữ Bích Lan ngăn nàng lại: "Công chúa, mẹ nó làm chậm trễ người và phò mã ở cùng nhau, lúc ấy để cho cô ta chết như vậy, bây giờ nhớ tới thật sự là quá nương tay rồi."

Bây giờ giữ mạng tiểu tiện nhân này chậm rãi tra tấn, thay thế mẹ nó chuộc tội cho người."

Công chúa buông lỏng lực bóp ta, Bích Lan dán vào tai công chúa thấp giọng nói:

"Người hiện tại mới có thai, phò mã gia vừa cứu trợ thiên tai trở về, chắc sẽ được thăng quan, tiểu tiện nhân này chết không đáng tiếc, nhưng không thể để cho nó làm ảnh hưởng vị trí của ngài trong lòng phò mã được."

"Về sau người sinh hạ thế tử, phò mã có nhi tử, không sợ ngài ấy không ghét bỏ tiểu tiện nhân này."

Công chúa vui vẻ nở nụ cười, hất ta ra đất, nói với ta:

"Tạm để ngươi sống thêm vài ngày, lúc khác sẽ tìm ngươi tính sổ."

Bà ta cẩn thận vuốt ve bụng, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng thỏa mãn, gióng trống khua chiêng rời đi.

Bà ta đâu biết trong bụng mình chẳng phải hài tử của phụ thân.

Phụ thân chán ghét bà ta muốn chết, sao có thể chạm vào bà ta được.

Những đêm đó, trong phủ mê hương lượn lờ, người ăn nằm cùng công chúa là ăn mày hay là tử tù trong ngục căn bản không biết được.

Phụ thân ta âm thầm tìm được mấy tên lưu manh cưỡng dâm sát hại mẫu thân ta, bọn họ quỳ gối trước mặt phụ thân, cầu xin cho tha cho họ một con đường sống.

Bọn họ nói với phụ thân, công chúa nói cho bọn họ biết, nữ tử công chúa muốn bọn họ cưỡng hiếp giết là một kỹ nữ đê tiện, bọn họ có thể tùy tiện chơi đùa.

Phụ thân sau khi nghe xong, ngồi yên một lúc sững sờ, thế nhưng không ông lại không tức giận.

Sau khi phục hồi tinh thần, ông bỗng nhiên cười ha ha, trong miệng lẩm nhẩm hai chữ "đê tiện" kia, đến khi không cười nổi nữa, ôm đầu quỳ xuống đất thở dốc, nước mắt đầy mặt.

Ngày hôm sau, trong gian phòng bên cạnh từ đường mẫu thân, phụ thân lột da năm người đó trước mặt ta làm thành đèn lồng mỹ nhân.

Thời điểm lột người thứ nhất, đứt đoạn liên tục, phụ thân tay vững vàng, ánh mắt sắc bén đáng sợ, máu phun mỏng bắn lên mặt ông.

Phụ thân thật sự rất đáng sợ, giống như là lệ quỷ đòi mạng trong địa ngục.

Ánh mắt lúc nhìn về phía ta lại mang theo nụ cười, bọn họ nói không sai, phụ thân ta điên rồi.

Ông vẫy tay với ta, cười hỏi ta có sợ hay không.

Ta lắc đầu nói không sợ. Ta là con của phụ thân, ta làm sao có thể sợ ông được?

Phụ thân điên rồi, ta làm sao có thể là người bình thường đây?

Đêm hôm đó, trong từ đường của mẫu thân, dưới xà nhà có thêm năm cái đèn lồng quái dị.

Tôi biết, đó mới chỉ là khởi đầu.

Phụ thân thật sự điên rồi, ông không thể quay đầu lại được nữa.
Chương trước
Chương sau