Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 21

Chương trước
Chương sau
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, cô cũng chả thèm quan tâm ngồi im nhìn vào màn hình điện thoại. Người đó đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, đưa cho cô chiếc áo khoác của cô. Giờ cô mới chịu ngước mắt lên nhìn, nói:

- Sao anh lại ra đây.

- Anh muốn ra hít thở không khí, em mau cầm lấy áo đi.

- Cảm ơn anh.

Cuộc đối thoại kết thúc cả hai im lặng nhìn ngắm bầu trời đêm, cô lên tiếng phá tan bầu không khí:

- Tề Phi, anh vì sao cứ phải quan tâm đến em.

Tề Phi không trả lời.

- Vì sao cứ phải làm em hiểu lầm, vì sao chứ, chỉ vì em là em của người anh thích sao.

Tề Phi vẫn im lặng, cô cũng không hỏi nữa, đứng dậy muốn rời đi, thì anh nắm lấy bàn tay cô, chầm chậm lên tiếng:

- Anh không biết, chỉ là không cầm lòng được, em đừng đi ngồi ở đây với anh thêm một chút.

- Ừm, nhưng em mệt em muốn rời khỏi đây, anh có thể giúp em không.

Tề Phi gật đầu, nắm tay cô ra xe nhưng bị cô rút tay ra, cô không muốn quá thân thiết với anh nữa vì cô sợ bản thân sẽ bị tổn thương thêm lần nữa. Tề phi nhìn bàn tay trống không cảm giác mất mát lan dần trong lòng anh.

- Em vào lấy đồ, đợi em.

- Ừm, đi đi.

Vào trong phòng khách cô lấy túi khăn và mũ, mặc kệ họ đang nhìn cô, cô vẫn một mực im lặng.

Trình Bách Điền: Con đang làm gì vậy, không phải con dã đồng ý ở lại rồi sao.

Tử Yên: Rốt cuộc ông muốn gì chứ, chúng ta thân thiết lắm sao? Tôi ở lại dùng bữa là đã cho ông mặt mũi rồi.



Vũ Tú Cẩm: Tiểu Yên con đừng nói vậy dù sao ông ấy cũng là ba con.

Trình Niệm: Đúng vậy, ba rất lo lắng cho em.

Cô nhìn gia đình ba người họ người nói người phụ hoạ, tình cảm khăng khít thì càng cay mắt. Tiếp tục đeo khăn đội mũ, và đeo túi lên rời đi.

Trình Bách Điền tức muốn xì khói, lớn tiếng: Con đừng quá đáng, rốt cuộc mẹ con đã dạy con kiểu gì mà để con hành xử thế này. Thật đáng xấu hổ.

Hahaha Hạ Tử Yên cười rộ lên, cô lúc này không thể bình tĩnh nổi nữa, cô đã cố gắng nhẫn nhịn cho ông ta chút mặt mũi rồi mà ông ta còn dám nói mẹ cô như thế sao.

- Ông không có đủ tư cách để nhắc về mẹ tôi, càng không có tư cách để hỏi cách bà ấy giáo dục tôi, và xin ông nhớ rõ là tôi không cần ông đưa tôi về đây để rồi lăng mạ mẹ tôi. Tôi hành xử thế nào tôi tự biết, không cần ông chỉ tay năm ngón, vì ông không đủ tư cách. Còn bà đừng có gọi tên tôi như thế khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm.

Cô vừa nói xong thì một bạt tay giáng thẳng vào mặt cô, sự đau rát lan dần ra nửa bên mặt của cô, đầu cô choáng váng, cơ thể loạng choạng xuýt ngã thì có một cánh tay rắn chắc giữ chặt eo cô kéo lại, cô lấy tay ôm bên má của mình ngửng đầu lên nhìn.

Mặt anh lúc này lạnh như băng, trầm thấp khiến người khác phải lạnh sống lưng.

- Mấy người làm gì vậy.

Anh đưa tay nắm cằm cô nghiêng qua lại nhìn vết máu bên khoé mội mà nhíu mày, lấy ngón trỏ lau đi, rồi xoa nhẹ bên má trái cô, nhẹ nhàng hỏi:

- Đau lắm không.

Cô im lặng quay đầu nhìn thẳng vào mặt ông ta, cơn giận của ông ta vẫn chưa nguôi, lồng ngức phập phồng hít thở, Vũ Tú Cẩm đứng bên cạnh vỗ lên ngực ông ta vẻ mặt đầy lo lắng.

Cô thoát ra khỏi vòng tay của anh, đi đến chỗ để những chiếc gậy đánh golf, cầm một cái lên đi về phía những bình gốm đắt đỏ được để trong phòng khách, nâng chiếc gậy lên dùng hết sức lực đánh về phía của mấy chiếc bình, những âm thanh vỡ vụn của chiếc bình vang lên, những mảnh gốm rơi xuống sàn bắn tung toé.

Cô đập hết chiếc này đến chiếc khác đập cho đến khi trong phòng không có chiếc bình nào mới thôi. Cũng không có ai dám cản cô. Trình Bách Điền tròn mắt nhìn cô đạp phá, giọng nói có chút run rẩy:

- Hạ Tử Yên con dừng lại ngay cho ta.

Cô quay đầu nhìn ông ta, nói:

- Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu còn có lần sau tôi sẽ làm mọi cách để huỷ hoại cái gia đình dơ bẩn này của ông, tôi nói được làm được.

Hạ Tử Yên quay lưng đi thẳng ra ngoài mặc kệ căn phong hỗn loạn, cô sắp không chịu được rồi, nhưng cô không thể rơi nước mắt ở đây, vảnh mắt cô đỏ hoe, một bên mặt thì sưng lên,đau rát.



- Tiểu Yên, để anh đưa em về.

Hạ Tử Yên gật đầu đồng ý để anh đưa về, ngồi trên xe cô gục đầu lên đầu gối, im lặng suốt cả đoạn đường.

Về đến chung cư, anh giữ chặt tay cô kéo vào nhà anh, anh đi lấy túi lạnh chườm mặt cho cô, những sự quan tâm của anh càng khiến cô yếu lòng, những giọt nữa mắt trực trào rơi xuống, cô vội bật dậy chạy ra ngoài cửa nhưng bị anh giữ lại.

- Từ từ, chườm xong rồi hãy đi.

Cô lắc đầu cố gắng gạt tay anh ra, nhưng anh nào cho cô cơ hội, kéo cô về sofa dưới sự cự tuyệt của cô. Do ấm ức vì bị đánh và tình cảm bị dồn nén khiến cô khóc lớn hơn, cô vừa khóc vừa nói:

- Xin anh bỏ em ra, hức... xin anh đấy.....nếu không có tình cảm với em..... thì làm ơn đừng đối xử tốt với em như vậy......... Em cầu xin anh mà..huhuhu.......

Tề Phi sững sờ, đây là lần đầu nhìn cô khóc, trái tim anh như có ai bóp nghẹt vậy rất khó chịu. Anh không biết phải làm sao để dỗ cô, ôm cô chặt trong lòng vỗ lưng cho cô dễ thở. Cô khóc mệt rồi ngủ thiếp đi trong lòng anh. Anh bế cô về phòng ngủ của anh, còn anh thì ở trong phòng làm việc ngồi im lặng nhìn vào màn hình laptop.

Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên ngoài phòng khách, anh vội chạy ra bắt máy sợ làm cô tỉnh giấc,Từ ngày cô tỏ tình anh đến nay cô đã cho anh cảm nhận được rất nhiều loại cảm xúc mà anh chưa từng cảm nhận được.

- Alo.

Bên kia không phát ra tiếng động. Anh đang định cúp máy thì bên kia lên tiếng.

“Anh là ai, sao lại cầm điện thoại của Yên yên, cô ấy đâu”

- Em ấy ngủ rồi, cậu có chuyện gì quan trọng thì cứ nói với tôi.

“Anh, nếu anh dám động vào cậu ấy tôi sẽ liều mạng với anh”

Môi Tề Phi nhếch lên, dứt khoát tắt máy, quay trở về phòng ngủ nhìn vào cô gái đang nằm say giấc trên giường, anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng bôi thuốc lên bên má đang sưng và tím đỏ của cô, dịu dàng vuốt ve má cô sợ làm cô tỉnh giấc.

Gương mặt anh dần hạ xuống sát gương mặt cô, môi anh chạm vào môi cô, sự mềm mại của đôi môi cô khiến anh cảm thấy khát vọng, mút mát nhẹ đôi môi cô đến khi cô “ưm” một cái anh mới dứt ra. Ngón cái vuốt ve đôi môi vẫn còn ướt của cô đầy lưu luyến. Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đơn thuần trong sáng của cô, rồi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

- ---------------------

Mọi người hãy like truyện cho mình nhé! Để mình có thêm động lực viết truyện nhé!!
Chương trước
Chương sau