Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ngày Em Đi Trời Vẫn Nắng

Chương 1: Dĩ Anh

Chương trước
Chương sau
Anh gặp em lần thứ hai, chính là vừa yêu vừa hận

Thanh xuân anh từng có em, hiện tại anh vẫn có em. Nhưng đó lại là sự chiếm hữu tàn độc.

Lần thứ hai gặp lại nhau,hạnh phúc hay đau khổ sẽ đến với cả hai?

Ván cược này, một là anh thắng, hai là em thắng. Ba là chúng ta sẽ thua trong cái hạnh phúc đau đớn mà chính chúng ta đã gặp lại nhau.

Xin chào- và rất vui được gặp lại em.

-------****------

Tiết trời vào mùa đông thật lạnh lẽo, vài hạt tuyết nhỏ cứ thi nhau rải trắng xuống mặt đường. Một chiếc xe màu đen đắt tiền chạy băng băng trên con phố lớn, người ngồi ở ghế sau của xe ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh mắt của nam nhân dõi ra ngoài đường phố, ngắm dòng người qua lại mà không nói một lời.

Tài xế của nam nhân liếc nhìn gương chiếu hậu trong xe rồi hỏi.

" Ông chủ, đến thẳng quán bar mọi khi ạ?"

Nam nhân mặc một bộ vest đen, dáng vẻ ung dung đáp.

" Ừm"

Nhận được lệnh của ông chủ, nam tài xế cũng không dám hỏi gì thêm. Chỉ tập trung lái xe, mặc kệ ông chủ của mình muốn nhìn đi đâu thì nhìn vậy.

Thượng Hải đông đúc xô bồ, càng về đêm....các quán bar dường như đón khách càng đông hơn.

Chiếc xe đắt tiền kia vừa dừng lại ở một quán bar lớn, người quản lí ở đây đã nhanh tay nhanh chân chạy đến mở cửa xe. Nét mặt vui vẻ hỏi.

" Hứa Lâm Phong, lâu mới thấy cậu đến chỗ tôi. Tôi còn tưởng cậu chạy đâu mất rồi ?"

Hóa ra, nam nhân lạnh lùng đẹp trai kia tên là Hứa Lâm Phong. Một trong những tổng tài trẻ tuổi sỡ hữu công ty lớn ở Bắc Kinh.

Hứa Lâm Phong gật đầu, trên môi vẫn không xuất hiện nụ cười. Chỉ nhàn nhạt đáp.

" Thời gian gần đây bận bịu, con trai Hứa Lâm Hàn của tôi cũng hay làm nũng muốn tôi ở nhà. Cho nên có chút đi lại không tiện, hôm nay đi công tác ở Thượng Hải, tiện thể ghé qua cậu làm một ly rượu."

Người bạn kia của Hứa Lâm Phong cười tươi đón bạn, cả hai nhanh chóng đi vào trong.

Hứa Lâm Phong không thích chốn đông người, cho nên hắn nhanh chóng chọn một góc khuất ở gần quầy rượu. Chậm rãi thưởng thức đi rượu được mang ra.

Người bạn kia đi đến ngồi bên cạnh, lại tiếp tục hỏi thăm.

" Như thế nào? Dạo này Khánh Viên và con trai cậu vẫn khỏe chứ?"

Hứa Lâm Phong gật đầu đáp.

" Con trai tôi vẫn khỏe, Khánh Viên cũng vậy"

Nhắc đến con trai, Hứa Lâm Phong mỉm cười một chút. Nhưng vừa nhắc đến Khánh Viên, trong mắt hắn bỗng nhiên lạnh lẽo đến tột độ.

Khải Vương ngồi bên cạnh thở dài hỏi..

" Làm sao vậy? Vẫn còn hận cô ấy sao? Hay là vẫn không thể quên được Dĩ Anh?"

Hứa Lâm Phong xoay xoay ly rượu trong tay, nhếch môi cười đáp.

" Cả hai, có lẽ đối với Khánh Viên, tôi chỉ có trách nhiệm với cô ấy. Còn Dĩ Anh, tôi vẫn luôn tìm kiếm em ấy...chỉ là tìm mãi lại không thấy nên nản lòng"

Nhắc đến Dĩ Anh, con người lạnh lùng kia bỗng nhiên phát ra biểu cảm đau đớn. Tựa như là vết thương sâu của tình yêu, là một sự chờ đợi không bao giờ kết thúc vậy.

Khải Vương biết Hứa Lâm Phong yêu con người Dĩ Anh kia đến nhường nào. Lúc còn đi học, chuyện tình đồng giới của hai người này được nhiều người ngưỡng mộ, bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió với nhau. Nhưng cuối cùng lại không thể có một kết thúc viên mãn được.

Khải Vương lắc đầu thở dài đặt tay lên vai trấn an người kia. Còn người kia lại đắm chìm trong kí ức xưa.

Bỗng nhiên, ở gần đó vang lên tiếng đổ vỡ. Hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên.

" Cầu xin ngài, hôm nay tha cho tôi đi... Hôm nay tôi thật sự rất mệt, không thể tiếp ngài được."

Âm thanh này gây ấn tượng cực mạnh với Lâm Phong, hắn như phản xạ mà đứng lên. Nhanh chóng tiến đến đó.

Một gã béo mập với cái đầu hói chống tay hai bên hông, nhìn người dưới đất mà mắng.

" Mẹ nó! Tao bỏ tiền ra để chơi mày, nếu mày mệt thì cũng phải phục vụ tao biết chưa?"

" Cầu xin ngài...hôm nay tôi không thể tiếp khách được. Hay là...tôi trả tiền lại cho ngài nhé?"

Âm giọng kia khiến bước chân của Lâm Phong vội vã hơn, hắn chen chân vào đám đông liền nhìn thấy người kia .

Cả người hắn như chết lặng khi gặp lại khuôn mặt mà mình nhung nhớ bao đêm. Hứa Lâm Phong sững người, đầu thầm nghĩ.

" Dĩ...Dĩ Anh...chính là em ấy rồi!"
Chương trước
Chương sau