Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 27: Em sẽ làm mọi thứ trở về đúng vị trí ban đầu.

Chương trước
Chương sau


Hóa ra hắn đưa cô đến Tứ Châu, đến nơi mà hắn đang cố gắng gầy dựng tương lai bằng năng lực của chính bản thân mình.

Nhìn công trình đồ sộ gần bờ biển đang được thi công trước mắt, Tôn Vũ Kỳ muôn phần ngưỡng mộ người đàn ông bên cạnh.

-"Sau này, tất cả đều thuộc về em. Những gì của anh và kể cả anh, cũng đều là dành cho em."

Tần Tường Hi nắm lấy bàn tay cô, bàn tay nhỏ bé gầy gò chẳng may bị Lệ Tịch Vân làm bị thương khiến hắn vô cùng đau xót, cẩn thận đặt lên nó một nụ hôn ấm áp, ánh mắt mang theo trìu mến, đáp.

Điều làm hắn kinh ngạc chính là Tôn Vũ Kỳ lại lặng lẽ rời khỏi tay hắn.

-"Tường Hi, chúng ta mau về thôi."

Nói rồi, cô lặng lẽ rời đi.

Từ sau ngày hôm đó, ngày mà cô đến tìm hắn hỏi mọi chuyện thì Tôn Vũ Kỳ trở nên rất lạ. Hắn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, càng không biết cô bị bà Tần gây áp lực lên người.

Bữa ăn thịnh soạn đã được ông bà Tôn chuẩn bị, nào là hải sản, đến lẩu tứ xuyên...

Hắn lễ phép cúi đầu chào hỏi ông bà Tôn.

Còn tưởng sẽ chỉ có mỗi hắn đến làm khách, nhưng hóa ra không phải. Sự xuất hiện của một người khách đặt biệt, khiến hắn một phen kinh ngạc.

-"Đến rồi à, mau ngồi xuống đó đi cháu."

Ông Tôn chỉ tay vào chiếc ghế trống bên cạnh gọi hắn đến ngồi cùng.

Tần Tường Hi mỉm cười đi đến, kéo ghế ngồi cạnh Chung Hàn Hiên.

-"Sao vậy? Không phải chúng ta giao hẹn là cạnh tranh công bằng còn gì? Thái độ bây giờ của cậu, là không vui sao?"

Chung Hàn Hiên nâng mắt nhìn hắn, nói với âm lượng vừa đủ hai người bọn họ nghe thấy mà thôi.

-"Khi không lại chạy đến nơi này phá đám, cậu cố tình đúng không?"

Tần Tường Hi thấp giọng hỏi.

-"Cậu từ bỏ việc lớn, đến nơi bé nhỏ này hẹn hò. Đương nhiên tôi cũng có thể."

Để giảm bớt bầu không khí cạnh tranh của hai chàng rễ quý mà ông Tôn ngắm đến, ông lập tức rót cho hai người bọn họ mỗi người một ly rượu, thúc giục.

-"Nào, chúng ta cạn ly. Hiếm khi có dịp đông đúc như vậy, rượu này là con rể Tần mang đến, nhất định phải uống thử một lần."

Chung Hàn Hiên không đồng tình, lập tức lên tiếng.

-"Chú Tôn, cách đây vài tháng trước chẳng phải chú cũng gọi con là con rể Chung sao? Mới đó đã thay đổi rồi?"

-"Cái gì mà con rể Chung chứ? Rõ ràng chú ấy chỉ nhận tôi là con rể thôi."

Tần Tường Hi cũng không chịu thua thiệt.

Tôn Cảnh Sơn chỉ có duy nhất một cô con gái, vậy mà tham lam chọn đến hai vị con rễ. Nhưng lúc này không thể không khen ngợi, ông Tôn thật sự khéo chọn, hai vị con rể này ai cũng đều xuất chúng.

-"Chú Tôn, chú nói đi chứ!"

Cả hai người không ai chịu nhường ai, đồng thanh thúc giục ông Tôn cho một lời giải thích.

Bà Tôn ngồi cạnh đó chỉ biết lắc đầu bật cười.

-"Được rồi, hai người mau ăn đi, đừng tranh nhau nữa. Còn nói lung tung, thì hai người cứ như vậy mà rời khỏi đây đi."

Tôn Vũ Kỳ không chịu được sự ồn ào của hai người này nữa, lập tức lên tiếng cảnh cáo.

-"Con bé này."

Ông Tôn nhỏ giọng nhắc nhở cô. Xong rồi lại bật cười hiền lành nhìn hai người bọn họ.

-"Làm con rể cũng tốt, nhưng nếu không có duyên phận thì làm bố con càng tốt hơn chứ nhỉ?"

Bây giờ thì hai người họ cũng đã biết được, tất cả chỉ là ngẫu hứng lúc say của người lớn mà thôi.

Buổi tối đó, cả hai người đàn ông phải chen chút nhau trên chiếc giường nhỏ, thi thoảng Tần Tường Hi cố tình giả vờ chuyển mình. Người nào đó chịu không được nữa, lên tiếng phản ánh.

-"Cậu có thôi đi không?"

-"Giường lớn nhà cậu không ngủ, ai bảo cậu lại chạy đến đây làm gì?"

Tần Tường Hi nói một cách vô tội vạ.

-"Liên quan đến cậu sao? Cậu cũng khác gì tôi hả?"

Chung Hàn Hiên khó chịu, tiện tay kéo luôn chiếc chăn bông về phần mình.

-"Này, chỉ có một chiếc thôi. Anh em tốt kiểu vậy đó hả?"

Tần Tường Hi nhanh chóng giữ lại.

Thế là cả hai người thanh niên trai tráng phút chốc trở thành những đứa trẻ con, tranh nhau một chiếc chăn bông chẳng ai chịu nhường ai.

-"Chung Hàn Hiên, cậu mau buông ra. Bằng không đừng trách sao tôi lại không nể tình bạn bè của chúng ta."

Chung Hàn Hiên chẳng thèm bỏ vào tai những lời ham dọa này, anh ta nở nụ cười khinh bỉ, đáp.

-"Tôi còn cần cậu nể tình sao?"

A!

Dứt lời, Tần Tường Hi theo cú đạp chân của Chung Hàn Hiên mà ngã nhàu ra sàn gạch lạnh lẽo.

Tần Tường Hi cau mày, đau đớn xoa xoa tấm lưng rộng đang bị cơn đau ê ẩm đánh úp. Hận không thể đem tên Chung Hàn Hiên vô tình này bóp chết.

-"Cậu đang làm gì vậy hả?"

Bởi vì đã khuya, bọn họ đang là thân phận ăn nhờ ở đậu, làm khách nhà người khác nên không tiện lớn tiếng. Tần Tường Hi nghiến răng nghiến lợi, trách vấn.

-"Cậu không ngủ thì cứ việc nằm đó."

Chung Hàn Hiên để lại một cậu rồi lật đật kéo lại chăn bông, bắt đầu tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.

Bởi vì ông Vạn gọi điện muốn gặp, nên vừa sáng Tần Tường Hi đã tạm biệt ông bà Tôn rồi đến chỗ hẹn. Mặc dù không mấy yên tâm vì Chung Hàn Hiên vẫn còn ở lại, nhưng hắn cũng đành bóp bụng rời đi.

Chung Hàn Hiên cùng cô tản bộ một vòng nơi cũ. Con đường này trước kia anh ta vẫn lặng lẽ theo sau quan sát Tôn Vũ Kỳ.

-"Tay em không sao chứ?"

Chung Hàn Hiên nghe được chuyện cô và Lệ Tịch Vân xảy ra mâu thuẫn, chẳng những thế còn bị Lệ Tịch Vân làm cho bị thương. Anh ta lo lắng hỏi.

-"Vâng, em không sao. Chẳng qua là chỉ bị sưng vài chút, sẽ khỏi nhanh thôi ấy mà!"

Cô thuận mắt nhìn đến vết thương ở tay, mỉm cười vô tư đáp.

-"Đơn xin từ chức của em vẫn nằm ở chỗ của anh. Bất cứ khi nào em muốn quay lại thì đều có thể."

Tôn Vũ Kỳ có chút kinh ngạc nhìn anh ta. Đơn xin từ chức của cô đã gửi cho Chung Hàn Hiên, vậy mà anh ta vẫn chưa giải quyết sao?

-"Đó là mong ước của em kia mà! Từ bỏ dễ vậy sao?"

Phải, làm việc ở một tập đoàn lớn, danh tiếng là điều mơ ước của biết bao nhiêu người.

-"Vũ Kỳ, chỉ cần bây giờ em quay lại làm việc. Mọi thứ vẫn có thể trở về đúng quỹ đạo ban đầu của nó."

Nói rồi, Chung Hàn Hiên nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy mong chờ nhìn cô.

-"Anh sẽ cho em hạnh phúc chẳng thua kém Tường Hi. Có được không?"

-"Anh Hàn Hiên, cảm ơn anh!"

Tôn Vũ Kỳ mỉm cười nhìn anh ta. Xong, đôi tay nhỏ bé cũng lập tức thu nhanh trở về.

Ở một nơi khác, cuộc hẹn gặp mặt lần này với ông Vạn lại có sự xuất hiện của Lệ Tịch Vân.

-"Sao em lại đến đây?"

Hắn hời hợt hỏi.

-"Còn làm sao nữa, đương nhiên là đến tìm anh rồi. Anh chạy đến nơi này để hẹn hò cùng cô ta luôn sao? Tần Tường Hi, anh coi em là gì hả?"

Lệ Tịch Vân hậm hực đi đến trước mặt hắn, bày ra bộ mặt chẳng mấy quan tâm đến, đáp.

-"Anh đến để gặp chú Vạn, không phải đến cãi nhau với em. Chuyện riêng của chúng ta, khi khác hẳn nói đi."

Nói rồi hắn mặc kệ Lệ Tịch Vân, nâng chân bước vào trong nhà hàng. Nhưng đi còn chưa được vài bước đã bị lời nói của Lệ Tịch Vân làm cho kinh ngạc.

-"Chú Vạn sẽ không đến đâu."

-"Em nói vậy là sao? Tại sao lại không đến?"

Hắn cau mày, khó hiểu hỏi.

Ngay sau đó, bà Tần cũng xuất hiện trước mắt.

Hóa ra, bà lại mượn tay ông Vạn cố tình gọi hắn đến đây mà.

-"Còn không mau theo mẹ về thành phố Giang. Con định ở nơi này luôn cơ à?"

Nhìn đứa con trai mà bà cưng chiều hết mực đang mê muội vì chữ tình mà thành ra bộ dạng này khiến bà vô cùng khó chấp nhận.

Tần Tường Hi cúi đầu chào rồi lập tức xoay người định bỏ trở ngược vào trong xe.

-"Đứng lại đó."

Bà Tần ra lệnh.

-"Tần Tường Hi, nếu con muốn bảo vệ thứ con đang rất trân trọng thì chúng ta có thể thảo luận một cuộc giao dịch. Tùy vào con thôi."

Nhìn thấy hắn đã hoàn toàn bị mình thuyết phục, bà Tần nở nụ cười đắc ý cùng Lệ Tịch Vân trở ngược vào trong nhà hàng.

Ngày thường, tuy Ngô Thiên Tuyết và Tôn Vũ Kỳ gặp nhau hay tranh luận, xiên xỏ nhau. Nhưng sự vắng mặt này của cô khiến Ngô Thiên Tuyết có chút không quen, hiếm lắm mới gặp được đối thủ vừa tầm, lại còn kết nghĩa chị em tốt.

-"Chị Ngô."

Còn tưởng nghe nhầm, hóa ra lại không.

Thật sự là Tôn Vũ Kỳ, cô đang khoác trên người bộ quần áo kiểu cách sinh viên đại học quen thuộc kia.

Mặc dù trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng Ngô Thiên Tuyết vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn giữ nét mặt hời hợt đó đi đến.

-"Cô còn quay lại đây làm gì?"

Tôn Vũ Kỳ mỉm cười chạy đến, khoác lấy cánh tay Ngô Thiên Tuyết, không quên tựa đầu trao yêu thương.

-"Đương nhiên là làm việc rồi."

-"Không bỏ đi nữa sao?"

Ngô Thiên Tuyết hỏi.

-"Tôi còn phải lo cho bản thân và hoàn thành mục tiêu làm giàu. Chén cơm này không bỏ được."

Tôn Vũ Kỳ lưu loát trả lời.

Cô đã quyết định trở lại công việc, có những thứ cần phải để nó chạy theo quỹ đạo ban đầu mà nó nên có. Có lẽ, đó là cách tốt nhất cho cả hai.

-"Cô và Tần tổng... "

Không để Ngô Thiên Tuyết thắc mắc lâu, Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, vô tư giải đáp.

-"Anh ấy là sếp của chúng ta, người ta xuất thân như nào chứ? Đến lượt những người thấp kém như tôi chen vào sao? Cô đừng nghĩ lung tung nữa."

Tôn Vũ Kỳ của bây giờ so với những tháng trước đã có những thay đổi rõ rệt. Trước kia cô hoạt bát, hồn nhiên, năng động bao nhiêu thì bây giờ lại dần trở nên trầm lặng hơn.

-"Cô gặp phải chuyện gì sao? Lần đó bị Lệ Tịch Vân bắt nạt, tay cô không sao chứ?"

Tôn Vũ Kỳ vờ như đáng thương, trách móc Ngô Thiên Tuyết.

-"Cô còn hỏi tôi sao? Chị em tốt kiểu gì không biết. Tại sao lúc đó cô không bảo vệ tôi?"

-"Khi đó cô có Tần tổng bảo vệ rồi còn cần đến tôi sao?"

Ngô Thiên Tuyết không ra mặt bảo vệ cô, cô cũng không trách chị ta, bởi vì cô cũng không muốn bản thân lại liên lụy đến những người khác. Một khi Ngô Thiên Tuyết lên tiếng, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn. Đến khi đó, cô còn áy náy hơn.

-"Chiều nay tan làm, tôi chờ cô dưới hầm đỗ xe đấy. Coi như tôi mời cô một bữa cơm, nhớ đấy!"

Nói rồi, Ngô Thiên Tuyết nhanh chóng rời đi.
Chương trước
Chương sau