Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 54

Chương trước
Chương sau
Dù là xuất phát từ tiền xì lì hay áp lực vì kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, trong kỳ thi tháng lần này, nhóm người Từ Đan đều trở nên rất nghiêm túc.

Và cả Cố Ninh Tư nữa.

Cố Ninh Tư không còn trốn học, ngày nào cũng đến trường đúng giờ, thi thoảng còn thỉnh giáo Trì Noãn những câu mà nàng không giải được.

Giống như quan hệ bạn học bình thường, hai người cứ không mặn không nhạt mà ở chung.

Từ bài thi tháng đến bài kiểm tra tuần, đều phải liên tục giải đề, nhịp độ trước kỳ thi cuối kỳ diễn ra rất nhanh, chớp mắt một cái kỳ thi đã kết thúc, nhà trường thông báo nghỉ đông.

Chu Đạt Mậu gào thét rủ mọi người đi hát karaoke thư giãn–––– Tiền tiêu vặt vất vả tích cóp trong nửa năm, rốt cuộc cũng có đất dụng võ.

Vẫn là chỗ cũ, lúc Trì Noãn và các bạn cùng phòng đến nơi, bên trong đã rất náo nhiệt, hát hò, chơi bài, nói chuyện yêu đương, tất cả đều chen chúc trong một phòng, chẳng ai ngờ Chu Đạt Mậu lại có sức ảnh hưởng cao đến vậy, có rất nhiều người tới.

Nhóm người Từ Đan lao vào đám đông như cá gặp nước, ủy viên học tập tinh mắt, trông thấy Trì Noãn liền không ngừng vẫy tay: "Ở đây! Ở đây! Trì Noãn, ở đây còn chỗ nè!"

Trì Noãn bước tới, chợt phát hiện Cố Ninh Tư cũng ở đó.

Cố Ninh Tư ngồi ở góc sô pha, cởi áo khoác, cổ tay áo len cũng xắn đến khuỷu tay, đang nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện với nàng.

Ánh mắt nàng ẩn sau thấu kính, cười như không cười khiến người khác không nhìn thấu biểu cảm.

Trì Noãn không nhớ chiều hôm đó mình đã làm gì hay nói những gì, ánh đèn xoay tròn trong phòng bao khiến cô choáng váng, ánh sáng mê ly chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Cố Ninh Tư, cô nhìn thoáng qua, cảm giác mất mát không rõ trong lòng cứ nối tiếp nhau trỗi dậy. 

Khi ra khỏi KTV, trời đã tối hẳn. Chu Đạt Mậu mời mọi người đi ăn, có vài bạn học phải về nhà, Trì Noãn thì bị các bạn cùng phòng vẫn còn hào hứng kéo lên taxi.

Dạ dày Trì Noãn co thắt, cô che miệng lại nôn khan một trận.

"Say xe sao?" Đỗ Mẫn vuốt lưng cho cô thuận khí, Triệu Tinh Tinh đưa tới một chai nước suối.

Trì Noãn không lên tiếng, áp trán lên kính xe, thân xe lay động, trước mắt cô như vẫn còn ánh đèn xoay tròn, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, nét mặt Cố Ninh Tư khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.

Đến quán ăn, chỉ còn lại khoảng 10 bạn học, vừa vặn chen vào một bàn. Không biết là ai hỏi: "Chu Đạt Mậu, bạn cùng bàn của cậu đâu? Cậu ấy có tới không? Không thì chúng ta bắt đầu nhé?"

Chu Đạt Mậu nói: "Cậu ấy lên máy bay lúc 7, 8 giờ rồi."

"Gì chứ, muộn vậy mà cậu ấy còn ở KTV, có thể đi kịp sao?"

Chu Đạt Mậu nháy nháy mắt: "Vì nể mặt mình mà."

Cả lớp cười vang.

Trì Noãn mở cửa nhà vệ sinh, nôn đến rối tinh rối mù.

Ngày hôm sau, Trì Thanh Xuyên đến trường đón Trì Noãn. Giờ đã là cuối năm, hai anh em cùng đi siêu thị sắm đồ Tết, buổi trưa không kịp về nhà, liền tùy tiện ăn ở bên ngoài một chút.

Trì Noãn nhìn Trì Thanh Xuyên, hình như đã lâu rồi cô không nhìn anh thật kỹ, chẳng biết từ bao giờ, dưới mắt anh đã có nếp nhăn mờ nhạt.

Sang năm, anh đã tròn 30 rồi.

Trì Thanh Xuyên cười hỏi: "Nhìn gì đấy?"

Trì Noãn: "Nhìn người anh đẹp trai của em."

Trì Thanh Xuyên ý tứ sâu xa nhíu mày, nhưng vẫn không nhịn được bật cười: "Mấy lời này, đừng tùy tiện nói với những nam sinh khác."

Trì Noãn cũng cười theo anh.

Trì Thanh Xuyên lại nghĩ: "Nếu như gặp được người mà mình thực sự thích, cũng không phải là không thể nói, lúc anh bằng tuổi em––––"

Lúc bằng tuổi cô... Trì Thanh Xuyên bế tắc, hai anh em nhìn nhau, Trì Thanh Xuyên nói: "Ăn nhanh thôi, dì Lục đang nghỉ phép, Vân Vân buổi chiều có tiệc, chúng ta phải về sớm một chút mới được."

Hai ngày đầu về nhà, mọi chuyện đều tương đối yên bình, nhưng vào ngày giao thừa, sáng sớm, Nhạc Vân lại bởi vì Trì Thanh Xuyên mua loại hạt không vừa ý chị mà cãi nhau: "Anh có bao giờ quan tâm đến tôi dù chỉ một giây hay không?"

Trì Thanh Xuyên nói: "Đừng tức giận, đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, anh sẽ ra ngoài mua lại."

Nhạc Vân lạnh lùng nhìn anh: "Chuyện nhỏ? Ở trong lòng anh, rốt cuộc chuyện gì mới được coi là lớn? Chuyện gì của tôi có thể khiến anh cảm thấy quan trọng hả, Trì Thanh Xuyên!?"

"Vân Vân, chúng ta đừng ầm ĩ có được không? Gần đây đã cãi nhau đủ nhiều rồi, đừng tiếp tục ầm ĩ nữa." Trì Thanh Xuyên mặc áo khoác vào, "Em chờ anh một chút, anh sẽ đi mua cái mới cho em."

Anh đi ra ngoài, Nhạc Vân nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, lồng ngực phập phồng, sau đó chị đi vào phòng, mở vali ra, tùy tiện cuộn mấy bộ quần áo ném vào, đóng nắp lại và cầm lên muốn rời đi.

Trì Noãn vốn đang chơi với Tiểu Ngô Đồng, thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới: "Chị dâu, chị đừng nóng giận, có gì thì chờ anh em về rồi hai người lại ngồi xuống nói chuyện với nhau, được không ạ?"

Tiểu Ngô Đồng đang chơi vui vẻ lại bị bỏ rơi, mở miệng khóc to.

Nhạc Vân và Trì Noãn đồng thời nhìn sang.

"Tiểu Ngô Đồng..." Trì Noãn nói chưa hết câu, Nhạc Vân đã mở cửa, kéo vali ra đụng vào đầu gối Trì Noãn, Trì Noãn đau đến hít vào một hơi.

Nhạc Vân đi rồi, Trì Noãn cũng không ngăn cản được, chỉ có thể vừa dỗ dành Tiểu Ngô Đồng vừa liên lạc với Trì Thanh Xuyên.

Một lúc sau, Trì Thanh Xuyên mua lại một túi hạt dẻ mang về. Anh đặt túi xuống, ngồi trên sô pha nhíu mày.

Trì Noãn thấy anh không về cùng Nhạc Vân, cũng không dám nói gì, chỉ bế Tiểu Ngô Đồng sang một bên nhìn anh.

Trì Thanh Xuyên đứng dậy, bắt đầu đơn  giản thu thập quần áo của mình, còn có sữa bột, đồ chơi và tã lót của Tiểu Ngô Đồng, Trì Noãn hỏi anh đang làm gì vậy, anh nói: "Vân Vân về nhà mẹ đón Tết rồi, Noãn Noãn, em cũng thu thập một chút, chúng ta cùng đi."

Trì Noãn trực giác cảm thấy mình không nên đi, nếu đi cũng sẽ không được hoan nghênh lắm, cô lắc đầu: "Mùng 7 là em phải về trường rồi, còn có rất nhiều bài tập phải làm, anh sang đó ở cùng chị dâu mấy ngày đi, em không đi đâu."

Trì Thanh Xuyên nhíu mày, Trì Noãn thấy thế, vội nói: "Em có thể chăm sóc tốt bản thân."

Trì Noãn bọc người Tiểu Ngô Đồng lại bằng chiếc chăn mà bé thường dùng khi ra ngoài, sau đó tiễn Trì Thanh Xuyên xuống lầu. Trì Thanh Xuyên mở cửa xe, đặt Tiểu Ngô Đồng vào ghế trẻ em cố định được lắp bên trong.

Đây là xe của Quý tiên sinh, ghế này cũng là quà Quý tiên sinh tặng, vốn dĩ đêm giao thừa năm nay, Quý tiên sinh và vị hôn thê đã mời gia đình Trì Thanh Xuyên đến liên hoan.

Dàn xếp cho Tiểu Ngô Đồng xong, Trì Thanh Xuyên nói với Trì Noãn: "Là anh xử lý chuyện này không tốt, lại khiến em bận lòng rồi, xin lỗi nhé."

Trì Noãn vỗ vỗ vai anh: "Cố lên, anh trai."

Sau khi tiễn Trì Thanh Xuyên và Tiểu Ngô Đồng đi, Trì Noãn một mình bận rộn chuẩn bị cơm tất niên từ 3, 4 giờ chiều, tỉ mỉ làm xong vài món ăn, cô bày chúng ra bàn, chụp ảnh gửi cho Trì Thanh Xuyên, chứng minh cô có thể chăm sóc tốt bản thân.

Trì Thanh Xuyên gửi cho cô một phong bì đỏ: "Chúc mừng sinh nhật em trước."

Trì Noãn nhận lấy phong bì đỏ, liên tiếp gửi cho anh vài ticker cảm ơn hài hước.

Trì Thanh Xuyên: "Ha ha."

Trì Noãn mở TV, cảm nhận không khí năm mới trong cả nước, sau đó một mình ăn tối.

Không muốn làm bài tập, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì, sau khi ăn tối, cô liền ngồi trên sô pha, đầu óc trống rỗng xem lễ hội mùa xuân.

Sau 8 giờ, điện thoại thường xuyên rung lên, trên màn hình lần lượt xuất hiện các tin nhắn, tất cả đều là tin chúc tết. Trì Noãn ghi vào bốn chữ "Năm mới vui vẻ", trả lời từng cái một.

Trả lời xong, Trì Noãn cầm điện thoại về phòng. Cô dựa vào cửa, đứng yên một lúc, sau đó lại vào WeChat, bấm vào ảnh đại diện của Cố Ninh Tư.

Cô sao chép tin nhắn chúc tết của Chu Đạt Mậu và gửi nó cho Cố Ninh Tư, thậm chí còn bắt chước Chu Đạt Mậu, cũng sơ ý không thay thế câu cuối "Trần Tư, chúc ngài năm mới vui vẻ".

Làm cho tin nhắn này trông như một tin nhắn nhóm hết sức tùy ý và bình thường.

Từ Đan trong nhóm ký túc xá tag Trì Noãn và Triệu Tinh Tinh: "A Mân phát lì xì rồi, các bạn nhỏ hãy nhanh tay đến nhận nhé~"

Trì Noãn vào nhóm, Tiết Mân ở trong nhóm nói: "Sang năm mới sẽ mời các cậu đi ăn."

Từ Đan nhiệt liệt hưởng ứng, Trì Noãn thì không hề lộ diện, mặc đồ ngủ nằm trên giường.

Tiếng pháo hoa và thuốc pháo không ngừng vang lên ngoài cửa sổ, Trì Noãn nằm trong bóng tối, lặng lẽ đếm từ 1 đến 100, không biết đã đếm mấy lần, cũng không biết đã đếm đến bao nhiêu, chuông điện thoại đã reo lên.

Là số của Cố Ninh Tư.

Trì Noãn nhảy khỏi giường, mở cửa phòng ra và đi đến phòng khách.

Trên TV đang chiếu chương trình ca múa, màn hình tràn ngập sắc hoa. Giữa những âm thanh tưng bừng lễ hội, Trì Noãn nhấn nút kết nối.

Cô không nói gì, Cố Ninh Tư cũng không nói gì.

Trì Noãn phập phồng thấp thỏm tắt TV.

Phòng khách lập tức im ắng, Trì Noãn nghe được tiếng hít thở của Cố Ninh Tư ở đầu bên kia điện thoại, hồi lâu sau––––

"Cậu có hối hận không?" Cố Ninh Tư hỏi cô.

Chuyện cũ nhắc lại, giọng của Trì Noãn xuyên qua cổ họng khô khốc, cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Cậu đang nói tới cái gì? Là hối hận... Vì đã ở bên cậu, hay là hối hận vì đã rời xa cậu?"

Sau câu hỏi này, trong điện thoại lại im lặng như dự liệu.

Trì Noãn ôm gối, mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.

Cố Ninh Tư: "... Cậu có nhớ mình không?"

Kim giây chầm chậm nhích về phía trước, một vòng, rồi lại một vòng. Trì Noãn vẫn im lặng, Cố Ninh Tư không chờ được câu trả lời của cô, đã cúp máy rồi.

Giống như những gì đã nói với Tiểu Ngô Đồng, sau khi cúp điện thoại, Trì Noãn liên tục lẩm bẩm "Mình không hối hận" để tự thuyết phục chính mình.

Máy điều hòa không bật, trong nhà thì rất lạnh, Trì Noãn cầm nước nóng uống, hơi nóng tản đi, nước mắt liền trào khỏi khóe mắt. Cô biết, đây có thể là cơ hội cuối cùng mà Cố Ninh Tư cho cô.

Nhưng cô đã từ bỏ.

Chân tâm của một người, có thể bị chà đạp bao nhiêu lần? Huống hồ còn là một người lạnh lùng kiêu ngạo như Cố Ninh Tư?

...

Mùng 1 Tết, Trì gia không có thân thích nào tới lui, Trì Noãn xách một túi bánh kẹo và đồ ăn vặt đi phân phát cho các bạn nhỏ ở tiểu khu. Khi phát đã gần như đủ rồi, cô liền về nhà ôn bài.

Kế hoạch học tập mà Trì Noãn đặt ra cho bản thân vẫn rất hà khắc, đến 3, 4 giờ chiều mới nhận ra mình đói bụng. Cô nấu một bát bánh trôi làm từ gạo nếp, những viên cơm nếp lên men này là do người khác cho Trì Thanh Xuyên, rất dẻo, cô ăn vào cảm thấy rất ấm bụng, chỉ lát sau cả người đã toát mồ hôi, từ gò má đến vành tai đều ửng hồng, bước đi cùng bắt đầu loạng choạng.

Cảm giác vẫn ổn, không khó chịu, Trì Noãn về phòng nằm xuống, đầu óc ngây ngất, luôn cảm thấy có người đang gõ cửa. Cô nhắm mắt lại, nằm lỳ trên giường lắng nghe thật kỹ, quả nhiên trên cửa có tiếng động.

Trì Noãn đành phải xuống giường, mềm nhũn ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài.

! ! !

Cơn say tan đi hơn phân nửa, Trì Noãn lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, vuốt thẳng mái tóc rối bù, lại tạt nước lạnh vào mặt để bản thân mau chóng tỉnh táo. 

Cô vừa điều chỉnh hô hấp vừa mở cửa ra.

Là Cố Ninh Tư.

Cả trong lẫn ngoài đều im ắng.

Giây tiếp theo, Cố Ninh Tư ôm lấy khuôn mặt ửng hồng vì rượu của Trì Noãn, dùng sức hôn lên! 

"A..." Trì Noãn không khỏi lùi về sau, muốn thoát ra, bước chân hai người đan xen nhau, Cố Ninh Tư đóng cửa lại, Trì Noãn bị nàng ép lên trên cửa, hàm răng cạy ra, hôn thật sâu.
Chương trước
Chương sau